Tiểu Tổ Tông Của Anh

Chương 28: 28 Tôi Giúp Tô Lão Sư Bảo Quản


Viên từ: [? ]
Rô: [ Không có gì là ok, nữ thần chăm sóc khuôn mặt tốt nha ]
Tô Vãn Khanh lên Weibo, trên Weibo cô nhờ chia sẻ plog hằng ngày và trình độ minh họa của cô mặc dù không ai biết trông cô như thế nào, nhưng người hâm mộ vẫn hơn 500.

000.

Viên từ nha v: [ Đã lâu không gặp mọi người, quốc khánh mọi người có đè nghị gì chứ ]
[ Đã lâu không gặp, biến mất lâu như vậy!!! ]
[ Ngồi xổm trong nhà ]
[ Đi chơi chỉ có thể nhìn đầu người ]
[ Đảo Bắc Cực ở Bắc Thành rất thú vị nha!! ]
[ Đồng ý với lầu trên, nhưng người trong nước rất nhiều, nền kinh tế cũng cho phép đi ra nước ngoài ]
[ Kinh tế Viên từ thực cho phép đi ]
[ Tôi chắc chắn đi lang thang xung quanh các trung tâm mua sắm lớn!! ]
Trước đó fan quan sát plog của Tô Vãn Khanh có ra vào nhiều điểm cao ấp, lại nhìn cô ăn mặc, một số địa phương trong phòng không khó để nhận ra điều kiện kinh tế trong nhà hẳn là rất tối.

Chủ yếu là tất cả bọn họ đều biết rằng cô có một người anh trai sinh đôi rất đẹp trai.

Lần cuối cùng plog vô tình nhìn thấy một đôi bàn tay chơi trò chơi, fans đã bắt đầu vô cùng bổ não.

Tô Vãn Khanh trả lời mấy tin—
[ Viên từ gần đây đã đi đâu?? ]
Trả lời: [ Chuyển trường, đọc sách ]
[ Ở Ninh Thành có thể gặp được Viên từ sao? ]
Trả lời: [ Gần đây không thể nga, tôi đang ở Bắc Thành để đi học, nghỉ thì có thể ]
[ Khi nào mỹ nữ có thể lộ mặt ]
Trả lời: [ Sợ làm ngươi sợ hãi ]
Tô Vãn Khanh trở lại Ôn gia, tắm rửa, sau đó bôi thuốc mỡ lên mặt dự định làm thêm vài đề vật lý cùng dạng làm một chút.


Điên thoại di động trên bàn rung liên tục.

Xô nhíu mày mở Wechat ra—
Gu: [ Tô lão sư Tô lão sư ]
Gu: [ Tô lão sư ở đó không ]
Gu: [ Tô lão sư Tô lão sư ]
Gu: [ Tô lão sư Tô lão sư ]
Viên từ: [?? ]
Gu: [ Đề này đúng không {hình ảnh} ]
Tô Vãn Khanh mở hình ảnh ra nhìn.

Viên từ: [ Tôi để cho anh đọc ngữ pháp, anh đọc ngữ pháp?? ]
Gu: [!.

]
Viên từ: [ Cố Trì! Bắt đầu từ ngày mai mỗi ngày viết trước mặt tôi! ]
Viên từ: [ Nếu không làm được mời tìm người khác, tôi bỏ cuộc ]
Gu: [! ]
Cố Trì ở bên kia điện thoại nhận được tin nhắn, tự đào hố cho mình.

Nhìn chằm chằm cuốn sách ngữ pháp trong tay một lức sẽ buồn ngủ.

Tô Vãn Khanh đem điện thoại quang sang một bên, xoay người tiếp tực học tập.


Ngày hôm sau
Tô Vãn Khanh vừa đến lớp liền thấy trên bàn có thêm hai bức thư màu hồng.


Thư tình?
Cô vừa ngồi xuống, sau lưng Cố Trì đem túi xách ném ở trên bàn.

" Wow, Viên từ sáng sớm đã có thư tình.

" Phương Chính cùng Cố Trì tiến vào.

Bức thư màu hồng rực rỡ nằm hiển nhiên trên bàn học.

Tô Vãn Khanh vừa định mở miệng, Cố Trì đưa tay cầm lấy hai phong thư: "Tôi giúp Tô lão sư bảo quản.

"
" Không khách khí, nhưng đừng vứt bỏ.

"
Tô Vãn Khanh lấy sách ra khỏi túi, từ nhỏ đối mặt với những thứ này nhiều không trách.

Từ Tử Nhiên và Phương Chính phản ứng kinh hãi: "Cậu đều không nhìn sao?"
Cùng một cách tiếp cận và ngôn ngữ cô ấy đảo ngược như dòng chảy.

Hồi cô đi học mẫu giáo là cho trẻ em ăn kẹo, yêu cầu cô đến nhà của họ chơi gì đó.

Đến khi học trường tiểu học bắt đầu có bạn cùng lớp viết thư tình, trường trung học cơ sở thì nhiều hơn một sọt.

Lúc đầu cô có tò mò về mỗi lá thư, nhưng sau đó lại mệt mỏi, mệt nhọc cùng vô cảm.

Sau đó ngay cả khi từ chối vẫn có người bí mật đưa, sau đó ném một loạt các bức thứ tình nói cho mẹ mình biết rằng cấp lại cho giáo dục.

Nói rằng sự chân thành và nỗ lực của mọi người không phải là để vứt, là để tôn trọng.

Ngay cả khi bạn không muốn nhìn, thì cũng không thế vứt bỏ.

Từ đó về sau thư tình của Tô Vãn Khanh đều đặt trong một thùng carton lớn đặt trong thư phòng, hiện tại phỏng trừng hai rương.

"Ngàn lần một lạy".