Tiểu Tình Thơ Của Kỷ Tiên Sinh

Chương 5

Trên đường đi, có số điện thoại xa lạ không ngừng gọi tới, một lần lại một lần.

Không biết sau bao nhiêu cuộc gọi, Kiều Mạn nhấn nút trả lời: “Mạn Mạn, em nghe anh giải thích, anh và Tiếu Mộng không như em nghĩ đâu, anh vẫn yêu em, kết quả em muốn thế nào mới chịu tha thứ cho anh?"

Nghe thấy là tiếng của Tương Anh Đông, Kiều Mạn chẳng biểu hiện gì, giọng nói trong trẻo lại thêm quyến rũ không nhanh không chậm nói: “À, để tôi suy nghĩ xem, nên thế nào mới có thể tha thứ cho anh đây?"

"Nói ví dụ như... tuyết rơi tháng sáu, nước sông chảy ngược, biển cạn đá mòn, tôi sẽ tha thứ cho anh."

Dứt lời, người ở đầu bên kia trầm mặc.

Cách một lúc sau, giọng nói của Tương Anh Đông mới truyền tới: “Kiều Mạn, chúng ta đã ở bên nhau sáu năm, anh chỉ phạm vào lỗi mà bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ phạm sai lầm, em lại không thể cho anh thêm một cơ hội sao?"

Kiều Mạn nhìn dòng xe cộ động như mắc cửi ngoài cửa sổ xe, kiên quyết nói: “Không thể."

Cúp điện thoại, cô nhắm hai mắt lại, nụ cười trên mặt từ từ biến mất.

Tương Anh Đông là giáo thảo được công nhận ở học viện năm đó, anh tuấn nho nhã, phong độ nhẹ nhàng, ngoại từ gia thế phổ thông, những thứ khác đều hoàn mỹ đến người ta không thể bắt bẻ được.

Từ năm mười bảy tuổi đến hai mươi ba tuổi, những năm thanh xuân đẹp nhất trong cuộc đời của cô, đều sánh vai bên người đàn ông này.

Sáu năm tình cảm, không có bao nhiêu oanh oanh liệt liệt, cảm giác càng giống như là nước ấm nấu ếch.

Mặc dù bình yên, nhưng cũng chân thực.

Cô từng nghĩ đây chính là tình yêu, cũng từng nghĩ sẽ sống như vậy đến hết cuộc đời này.

Chỉ tiếc, anh ta phụ lòng cô.

Ngủ với Tiếu Mộng, bạn học chung thời đại học kiêm bạn tốt, cũng là em gái của mẹ kế Tiếu Mẫn mới qua cửa của cô.

Sau khi chuyện này xảy ra, Kiều Mạn sâu sắc hiểu ra một sự thật của cuộc sống.

Chính là sau này mặc kệ yêu đương hay là kết bạn, đều phải tìm người môn đăng hộ đối.

Chỉ có như vậy mới không cần phải lo lắng đối phương đối xử như thế nào với mình, cũng không cần phải băn khoăn ai cao hơn ai.

Đơn giản, lại không mệt mỏi.

Như vậy… rất tốt, thật sự rất tốt.

...

Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước cửa bệnh viện tư nhân cao cấp ở Lâm thành.

Kiều Mạn chưa từng đến đây, chỉ nghe nói tiền viện phí của bệnh viện này, mỗi ngày đều lên tới sáu con cố.

Tính riêng tư và anh ninh cũng cực kỳ cao.

Cô nghĩ, đây chính lý do mà Kiều Minh Chương bệnh nặng nằm viện, người ngoài cũng không biết được tin tức gì!

Hít sâu một hơi, Kiều Mạn xách vạt váy, đi theo phía sau lão Lý, đi tới ngoài cửa phòng bệnh cao cấp ở tầng ba.

Cửa khép hờ, giọng nói vừa to vừa rõ ràng của Kiều Minh Chương truyền ra ngoài.

"Mẫn Mẫn à, khoảng thời gian này vất vả cho em chăm sóc cho anh rồi, em tầm tuổi tiểu Mạn, nhưng hiểu chuyện hơn nó rất nhiều, có thể trở thành vợ chồng với em, là phúc phận anh đã tu được từ đời trước, ông trời quá tốt với anh, cho dù bất hạnh lần này không qua đi, anh cũng có thể nhắm mắt lại."

Tiếu Mẫn nghe xong, hai mắt dần đỏ ửng, đưa bàn tay mềm mại xinh đẹp nắm lấy tay của Kiều Minh Chương: “Minh Chương, anh đừng nói những lời không may mắn như vậy, anh sẽ khỏe hơn, em sẽ luôn ở bên cạnh anh."

Tiếu Mẫn cúi đầu xuống, đặt bàn tay của Kiều Minh Chương lên phần bụng đã nhô lên của mình: “Còn cả bảo bảo của chúng ta nữa..."

"Ba ba ba..."

Kiều Mạn vỗ một tràng pháo tay có tiết tấu, phá vỡ khung cảnh tình nồng ý mật của hai người bên trong phòng bệnh.

“Xin lỗi, làm gián đoạn cảnh tình cảm của gia đình ba người—— "

Tiếu Mẫn nhìn thấy Kiều Mạn, vội vàng rút tay về, xóa sạch lệ trên mặt, làm ra vẻ lo lắng lại hơi sợ hãi.

Dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, làm người nhìn thấy người phụ nữ này, đều tự dưng sinh ra cảm giác muốn bảo vệ, khỏi cần nói đến loại đàn ông độc đoán mang chủ nghĩa nam quyền từ tận trong xương, đã nếm hết cảm giác từ tiền tài và quyền lực mang lại như Kiều Minh Chương.