Xuyên qua cửa sổ sát đất lớn ở phòng bao tầng 28, có thể thu hết tất cả cảnh tượng diễn ra trong phòng tiệc vào mắt.
Trong đó có một bóng người màu trắng như phiên tiên đi qua đi lại giữa đám người muôn hình muôn vẻ, như đang tìm thứ gì đó. Mái tóc dài mềm mượt màu đen hơi tung bay theo nhịp bước của cô, nhìn giống như tiên tử đi lạc chốn nhân gian, thuần khiết không nhiễm bụi trần.
"Kiều tiểu thư, cô rất thông minh."
Cô biết, cô nói như vậy ở giữa đám đông, làm anh không cách nào cự tuyệt.
"Không có cách nào cả, tại bị anh cho ăn canh bế môn quá nhiều lần, nên tôi chỉ có thể tìm anh ở trong bữa tiệc, Kỷ tiên sinh cũng ngàn vạn lần đừng chê bai!"
Người đàn ông đi tới trước cửa sổ sát đất, kéo ghế ăn ra ngồi xuống, vắt chéo hai chân, lấy một điếu thuốc từ trong bao thuốc lá ra châm: “Kiều tiểu thư ba lần bốn lượt đến tìm tôi, rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Không nói dối anh, đêm khuya hôm trước, người đưa tiểu thư Kỷ Hàm nhảy xuống biển về Kỷ gia, là tôi."
Anh nghe xong, trên khuôn mặt lạnh lùng vẫn giữ nguyên vẻ không thể nào đoán ra được cảm xúc, làm người không đoán ra được bây giờ anh đang có tâm tình gì.
Một lúc lâu sau, anh khẽ phả ra làn khói mù: “Cô muốn bao nhiêu?"
Đôi mắt đen của Kiều Mạn dần tràn đầy ý cười, sống mũi cao và đôi môi hơi mím tạo thành vẻ hoang mang lại thêm phần ngây thơ.
Cô nắm bàn tay, giống như không biết phải làm sao.
"Phải làm gì đây, Kỷ tiên sinh, Kiều gia chúng tôi có tiền, tôi không hề thiếu!"
Kỷ Vân Thâm hơi nhíu mày, ánh mắt tràn đầy giễu cợt: “Đừng nói với tôi là cô đến tìm tôi, chỉ để nói cho tôi biết, Kỷ gia chúng tôi thiếu ân tình của cô?"
Vẻ mặt thành thật lại hơi có ý cười của Kiều Mạn đập vào mắt người đàn ông.
Qua làn khói thuốc mờ ảo, anh hơi nheo mắt lại, chân chính nghiêm túc quan sát người phụ nữ đối diện này.
Trong tầng lớp thượng lưu vẫn luôn lưu truyền chuyện Kiều Mạn phẫu thuật thẫm mỹ, hút thuốc uống rượu, tính khí thất thường kiêu ngạo bốc lửa, nói năng thô tục, cuộc sống riêng hỗn loạn…
Hôm nay gặp được, anh đã hoàn toàn chứng thực một câu nói, tin vịt không thể tin.
Ít nhất có một phần không thể tin.
"Nếu chỉ là Kỷ gia thiếu ân tình của tôi, tôi không cần phải tìm Kỷ tiên sinh, tôi có thể đi tìm Kỷ lão phu nhân, xét cho cùng, bà ấy có thể cho tôi được nhiều hơn so với anh, đúng không?"
Kỷ Vân Thâm đưa tay búng tàn thuốc lá, đột nhiên cười nói: “OK, Kiều tiểu thư, tôi thiếu nhân tình của cô, cô muốn cái gì?"
Kỷ Vân Thâm vẫn giữ nguyên cử chỉ ưu nhã và nét mặt ôn hòa, tuy nhiên giọng điệu thoáng nhạt đi, xen lẫn khí thế sắc bén không thể bỏ qua.
"Bằng vào chuyện đó... cô đến đây đòi quyền sở hữu danh phận Kỷ phu nhân với tôi."
Anh lười biếng dựa vào hướng lưng ghế, ánh mắt thâm thúy, môi mỏng khẽ cong lên: “Có phải Kiều tiểu thư quá tham lam rồi hay không?"
Nói cách khác, ở trong mắt Kỷ Vân Thâm đã gần ba mươi tuổi, gặp đủ mọi loại người ngoài xã hội, Kiều Mạn muốn nói điều kiện với anh là còn quá non nớt.
Kiều Mạn cũng không thèm quan tâm, mà nghiêng đầu cười cười, nhẹ nhàng, chậm rãi nói ra từng câu từng chữ: “Đêm hôm đó, tiểu thư Kỷ Hàm uống rượu, trong lúc say rượu, cô ấy luôn miệng gọi tên Kỷ tiên sinh..."
Ai có thể ngờ, người mà viên chưởng thượng minh châu được sủng ái nhất Kỷ gia, lại thích anh trai mình.
Mặc dù hai người không có quan hệ máu mủ, nhưng càng là nhưng danh môn vọng tộc như Kỷ gia, quan niệm môn đệ lại càng sâu nặng, Kỷ Hàm có thể làm công chúa được tất cả mọi người trong Kỷ gia bưng trong bàn tay, nhưng lại không làm vợ của Kỷ Vân Thâm được.
Chỉ cần một câu lai lịch không rõ, là có thể hoàn toàn đánh cô ta trở về nguyên hình.
Còn có một chuyện nữa, cô tin Kỷ Vân Thâm càng hiểu rõ hơn cô, nếu bí mật khổng lồ không thể không thấy được ánh sáng của nhà giàu bị vạch trần, tương sẽ vén lên cơn sóng gió lớn trong giới thượng lưu.
Sâu hơn nữa, sẽ làm Kỷ Hàm mới hai mươi tuổi lún sâu vào trong tai tiếng luân lý đạo đức, có thể phân thận con nuôi của Kỷ gia này cũng chôn vùi theo đó, khó có thể xoay mình lại.