Tiểu Thuyết Hồi Hộp

Chương 5: Phần 5+6+7

5.

Khi bọn họ rời đi, va li của một vị cảnh sát vô tình đập vào tủ giày phía trước cửa nhà, khiến vài đôi giày da rơi ra.

Anh ta đặt chiếc va li xuống, chuẩn bị giúp tôi xếp giày lại: "Thật xin lỗi, thầy Trương."

“Đợi đã” một sĩ quan cảnh sát to cao khỏe mạnh ngăn anh ta lại: “Cho mấy cái đế giày này phản ứng với luminol luôn.”

Vài phút sau, 4-5 nhân viên cảnh sát ngước nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp.

Tôi nhướn mày, huh? Phát hiện ra rồi?

“Thầy Trương, phiền anh đến đồn cảnh sát cùng chúng tôi một chuyến.” Viên cảnh sát đó nói với giọng điệu thương xót: “Đã phát hiện có vết máo trên đế giày của anh, chúng tôi cần lấy mẫu xét nghiệm thêm, trước khi chúng tôi công bố kết quả xét nghiệm nếu như anh khai báo thành khẩn vẫn sẽ được tính là tự thú”.

Tôi vẫn giữ nụ cười thường ngày: "Anh đừng có nói giỡn chứ, tôi cũng không biết trên đế giày này dính máo từ đâu ra, đây là đôi giày mà tôi đã mang vào ngày hôm qua, đại khái là đi từ bên ngoài về, cũng chưa chắc đó là máo người mà."

"Có phải máo người hay không đợi chúng tôi xét nghiệm là sẽ biết, trước tiên phiền anh đi cùng chúng tôi một chuyến."

"Được thôi, phiền anh chờ tôi một chút, tôi đi đóng cửa sổ phòng ngủ, lỡ đâu buổi tối trời mưa thì phiền lắm."

6.

Trong đội CSHS Lệ Tân, đội trưởng Lâm đang nghe Tiểu Vương báo cáo.

"Thưa sếp, báo cáo giám định pháp y cho thấy nạn nhân trước tiên là bị ngạt thở mới dẫn đến bị sốc, sau đó bị người ta dùng vật sắc nhọn cắt đứt động mạch ở cả hai cổ tay, kết luận tuvong do mất máo quá nhiều, thời gian tuvong là từ 23:30-00:30 ngày 4/9, trên người không có vết thương do chống cự, có dấu vết bị kéo lê, vết kéo hình thành trước khi tuvong. Bộ phận giám định dấu vết cho thấy, vết máo ở bồn nước trên sân thượng chứa 3 loại máo khác nhau. Báo cáo xét nghiệp DNA cho thấy, một trong những mẫu máo có hàm lượng nhiều nhất thuộc về người đã chet, mẫu máo còn lại thuộc về một phụ nữ khác nhưng hàm lượng không nhiều, còn về mẫu máo thứ ba, mẫu thứ ba thuộc về động vật có răng nanh, chẳng hạn như sói hoặc chó, hàm lượng mẫu máo này thấp hơn đáng kể so với mẫu máo của các nạn nhân, bộ phận giám định dấu vết nhận định rằng nó thuộc về máo của một loài chó."

Đội trưởng Lâm vẫn còn đang suy ngẫm.

"Sếp, điều này phải chăng nói lên hung thủ là nữ? Còn có thêm một con chó, theo như lời mẹ nạn nhân kể lại, nạn nhân rất thích chó, trong khu chung cư vẫn thường cho chó của người khác ăn, nhưng bởi vì mẹ mình bị dị ứng với lông chó nên cô ấy chưa từng nuôi con chó nào."

"Chưa thể nói rõ được, máo của người thứ hai có thể là của hung thủ, cũng có thể là của nạn nhân khác, hoặc có thể là của nhân chứng còn sống sót." Đội trưởng Lâm mở mắt ra, trên tay cầm chiếc bật lửa gõ từng nhịp từng nhịp lên mặt bàn: "Kết quả điều tra về những người dân xung quanh thế nào?"

"Điều tra cho thấy, nạn nhân sống ở tầng 7 với mẹ, còn bố đi làm ở nơi khác, sau khi xảy ra vụ việc, hôm nay ông ấy mới từ ngoại thành trở về. Hàng xóm nhận xét nạn nhân là một cô gái xinh đẹp, thích ăn diện và trang điểm đậm, khó có thể gặp được cô ấy vào ban ngày, nhưng cô ấy thường đi mua sắm và đi dạo với mẹ, khi gặp hàng xóm sẽ chào hỏi, cô ấy cũng chưa bao giờ có xung đột hay mâu thuẫn gay gắt với bất kỳ ai.

“Theo như hồi tưởng của mẹ nạn nhân, vào đêm xảy ra vụ án, sau khi ăn cơm xong nạn nhân đi ra ngoài lúc 7h tối cùng với một chiếc balo khá lớn, nói rằng đi gặp một người bạn, còn nói 2 ngày sau mới quay lại. Theo như lời kể của một người bạn cho biết, cách đây không lâu nạn nhân có vay nặng lãi, đã bị đòi nợ suốt một khoảng thời gian rồi nhưng đến chiều hôm xảy ra sự việc cô ấy mới vội vội vàng vàng nói với bạn của mình rằng cô ấy đã gom đủ tiền rồi. Nhưng theo như lời của mẹ nạn nhân, con gái bà ấy chưa từng xin tiền gia đình, cũng chưa từng vay mượn họ hàng.”

"Cũng vào đêm hôm đó, dân cư ở tầng 10 nghe thấy tiếng chó sủa rất to nhưng những người sống ở các tầng khác lại không nghe thấy. Ngoài ra, có một dân cư ở tầng 6 gần đây bị mất ngủ, thường phải đến 3-4h sáng mới ngủ được. Theo như lời kể của anh ta, vào tối hôm đó, khoảng 6h hơn sau khi ăn cơm xong anh ta có cãi nhau với vợ vài câu, vẫn luôn đứng ngoài cầu thang bộ hút thuốc, đến gần 3h sáng mới quay vào nhà, chỉ có khoảng 11h tối thấy con chó của anh Tống ở tầng 5 chạy ngang qua cầu thang tầng 6 rồi tiếp tục chạy thẳng lên trên, ngoài ra không có bất kỳ ai lên xuống cầu thang.

Ngoài ra, thông qua CCTV của thang máy có thể thấy rằng vào đêm xảy ra vụ án nạn nhân không hề xuống lầu bằng thang máy.”

Sau khi nói xong, Tiểu Vương lấy ra vài bức ảnh giám sát (ảnh cắt ra từ CCTV), qua ảnh có thể thấy rõ thầy Trương và anh Tống lầu 5 cùng nhau đi thang máy xuống lầu vào sáng sớm, thầy Trương có mang theo một túi rác màu đen trông có vẻ rất nặng.

Sau khi xuống lầu, anh Tống liên tục tìm kiếm thứ gì đó ở mọi ngóc ngách của khu chung cư, cử chỉ của anh ta rất đáng ngờ. Còn thầy Trương thì mang theo túi rác rời khỏi chung cư.

"Sau khi một đồng nghiệp đến quán thịt chó cạnh trường đại học để điều tra đã báo lại rằng sáng nay thầy Trương thật sự có đến quán để ăn hoành thánh, camera giám sát ở cửa hàng có thể chứng minh điều đó."

Đội trưởng Lâm đứng dậy, có chút kích động: "Mang rác ra khỏi khu chung cư? Cậu mau dẫn theo hai người nữa đi kiểm tra CCTV bên lề đường ngay trước cổng khu chung cư liền đi, nhìn xem hắn vứt rác ở đâu, tốt nhất là tìm cho ra rồi mang về đây. Tiện thể đi dò hỏi xem anh Tống đang tìm cái gì, anh ta đã trò chuyện những gì cùng với thầy Trương.".

Lúc này, có người gõ cửa, người bước vào là viên cảnh sát đã dắt theo Lục Lạc sáng nay.

"Đội trưởng, bộ phận giám định dấu vết phát hiện trên giày thầy Trương có một mẫu máo, đang tiến hành xét nghiệm rồi, đồng thời đã đưa thầy Trương đến đây, anh ta hiện đang ở trong phòng thẩm vấn, sếp cảm thấy nên xử lý thế nào?"

Đội trưởng Lâm và cảnh sát Tiểu Vương nhìn nhau, Tiểu Vương lập tức dẫn theo hai đồng nghiệp ra khỏi văn phòng.

"Trước tiên cứ mặc kệ anh ta một lúc đã, đợi kết có quả của bộ phận kiểm tra dấu vết rồi tính, khi nào Tiểu Vương quay lại sẽ đến gặp anh ta." Đội trưởng Lâm ném bật lửa lên bàn: "Nhân tiện, Tiểu Lý, cậu đi điều tra xem trong khu chung cư còn có phụ nữ nào khác mất tích không?"

"Đội trưởng, chiều nay tôi có hỏi qua rồi, không có gia đình nào khác có phụ nữ trong nhà bị mất tích, có điều người ở phòng 801 mãi vẫn chưa được tìm thấy, nghe quản lý khu chung cư nói đó là căn hộ của một bà lão sống một mình, bà ấy hiếm khi ra ngoài, cũng không tiếp xúc nhiều với người ngoài, không ai biết bà ta đang ở đâu cả. Chúng tôi cũng đã tìm một công ty sửa khóa đến mở cửa nhà và xem qua, căn hộ dường như đã lâu không có ai ở, đồ đạc trong nhà đều đã bị phủ bụi, nhưng căn hộ rất ngăn nắp, không hề có dấu vết xô xát, chỉ là không có ai biết được bà ấy đã đi đâu.”

Đội trưởng Lâm liền nhìn cảnh sát Tiểu Lý: "Bây giờ cậu đến căn hộ 801 ngay lập tức, tìm thử xem có mẫu tóc hoặc nước bọt hay không, sau đó gửi cho Cục giám định dấu vết để so sánh với DNA của người phụ nữ còn lại trong bể nước."

"Vâng."

7.

Tôi đã ngồi trong phòng thẩm vấn này gần một tiếng rồi.

Chỉ có một nữ cảnh sát bước vào đưa một ly nước. Sau đó không có bất kỳ ai đến nữa.

Ha~, thế mà vẫn còn có người sử dụng loại chiến thuật tâm lý cấp thấp này à.

Mặc dù rất kinh tởm nhưng tôi vẫn giả vờ lo lắng và căng thẳng.

Đã một giờ trôi qua rồi, chắc cũng đã có kết quả kiểm tra, hy vọng đội trưởng Lâm sẽ thích niềm bất ngờ nho nhỏ mà tôi tặng cho ông ta.

Lúc này, Đội trưởng Lâm đi vào cùng với cảnh sát Tiểu Vương và một vị cảnh sát trẻ khác.

Đội trưởng Lâm ngồi xuống mà không thèm nhìn tôi, chỉ nói: "Thầy Trương, không ngờ rằng chúng ta gặp lại nhau nhanh như vậy.".

Tôi chỉnh lại kính, vẫn mỉm cười như thường lệ, nhưng cái kiểu giả vờ bình tĩnh này chắc sẽ dễ dàng nhận ra thôi nhỉ: “Đúng vậy nha, đội trưởng Lâm, tôi cũng không ngờ tới đó.”

Cuối cùng, cặp mắt sắc lạnh kia lại nhìn chằm chằm vào tôi: “Anh có gì muốn giải thích không?”.

"Đội trưởng Lâm đang ám chỉ điều gì vậy? Nếu như tôi biết thì cái gì tôi cũng sẽ nói ra, còn nếu như đã không biết thì tôi cũng đành chịu thôi."

"Chẳng hạn như trên giày của thầy Trương có vết máo của người bị hại thì sao? Thầy Trương không có gì muốn giải thích sao?"

"Ồ, chuyện này ban đầu tôi cũng không biết nữa, nhưng vừa mới nhớ ra cách đây một tiếng trước, đôi giày mà mấy người nhắc tới là đôi tôi đã mang vào ngày hôm qua, nếu như là máo của nạn nhân, vậy thì hẳn là do máo đã dính trong thang máy trước khi tôi bước vào rồi, chẳng phải sau khi cảnh sát khiêng cáng bước ra thì trùng hợp tôi bước vào hay sao."

Đội trưởng Lâm liếc nhìn Tiểu Vương, Tiểu Vương gật đầu, đi ra ngoài, đổi cho một viên cảnh sát khác bước vào.

"Thầy Trương giải thích như vậy rất hợp lý, chúng tôi kiểm chứng lại một chút là được, nhưng chẳng phải thầy Trương mắc bệnh sạch sẽ quá mức hay sao? Một ngày đều phải quét dọn vệ sinh mấy lần, thế mà lại không chà đế giày sau khi mang xong sao?"

Ông ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi, nói chuyện với giọng điệu rất dịu dàng, nhưng lại nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng hung dữ, thật sự muốn móc cặp mắt đó ra ghê.

Giọng tôi nhẹ như gió thổi mây bay: “Hôm qua mệt quá, quên mất.”

"Vậy được, để tôi đổi câu hỏi khác, tại sao mới sáng sớm thầy Trương đã mang rác ra khỏi chung cư? Thầy đã vứt cái gì?"

Tôi bắt đầu nhìn thẳng vào mắt ông ta: "Vứt rác của nhà bếp với nhà vệ sinh ấy mà, buổi sáng có trò chuyện với anh Tống mấy câu, anh ta có nói rằng con chó nhà anh ta đi lạc, tôi cứ mải nghĩ xem lần cuối tôi nhìn thấy con chó của anh ta là khi nào, nghĩ vẩn vơ một hồi cái quên vứt rác luôn, tới khi sực nhớ ra thì đã đi ra khỏi chung cư rồi, nên tiện thể vứt rác gần đó luôn, có vấn đề gì sao?"

Viên cảnh sát trẻ bên trái không nhịn được xen vào: “Có vấn đề gì thì tự trong lòng anh hiểu rõ”.

Tôi chuyển tầm mắt, liếc nhìn vẻ mặt phẫn uất của anh ta, khẽ mỉm cười, không nói gì rồi tiếp tục nhìn đội trưởng Lâm.

"Vậy thì thầy Trương nên cầu nguyện rằng các đồng nghiệp của chúng tôi sẽ không tìm thấy cái túi rác đó." Đội trưởng Lâm cũng mỉm cười: "Lại đổi một câu hỏi khác, thầy Trương biết bao nhiêu về người sống ở căn hộ 801 đối diện nhà thầy?"

“Người ở phòng 801 sao?” Tôi giả vờ suy nghĩ, chậm rãi nói: “Hình như là một bà lão, tôi mới chuyển đến đây chưa được một năm, ban đầu có gặp qua hai lần, về sau không gặp lại bà ấy nữa. Bà ấy đã làm gì? Chẳng lẽ bà ấy là hung thủ sao? Không thể nào có chuyện đó đâu."

Đội trưởng Lâm làm ra vẻ rất có hứng thú: "Ồ? Không thể sao? Tại sao anh lại nói như vậy?"

"Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là cảm thấy bà ta đã quá già rồi, không thể làm nổi mấy chuyện khó khăn như giet người đâu."

Đội trưởng Lâm nhìn tôi, cầm cây bút gõ theo nhịp lên mặt bàn, cũng chả biết ông ta có tin hay không.

Cảnh sát Tiểu Vương gõ cửa và nháy mắt với đội trưởng Lâm, đội trưởng Lâm nhìn tôi thật sâu rồi mới đi ra ngoài.

Thiệt tình, đến một câu khách sáo cũng không biết đường mở mồm ra mà nói sao? Đúng là bất lịch sự, tôi thầm cười thành tiếng.

Đáng tiếc tôi không thể nhìn thấy bộ dạng tức đến giậm chân của bọn họ. Thật là quá đáng tiếc.

"Sếp, đồng nghiệp tại hiện trường xác nhận đúng thật là có phát hiện ra vết máo trên sàn thang máy, kiểm tra CCTV cho thấy, lúc chúng tôi khiêng cáng ra đúng là có máo nhỏ xuống sàn, hơn nữa chúng tôi cũng đã xác nhận được đôi giày Trương Diệu mang lúc đó chính là đôi anh ta đã mang ngày hôm qua, trùng hợp sao giẫm đúng lên những vết máo trên sàn, điều quan trọng nhất là, sếp nhìn cái này đi." Cảnh sát Tiểu Vương chỉ vào màn hình giám sát, gương mặt đỏ bừng vì tức giận.

Trên màn hình, Trương Diệu đang đứng trong thang máy nhìn về phía CCTV cười toe toét.

"Sếp, anh ta thật sự rất đáng nghi."

Đội trưởng Lâm mặt vốn không đổi sắc, thế nhưng khuôn mặt vô cảm của ông ta cũng dần lộ ra một chút cảm xúc rồi, càng không cần nhắc đến bàn tay phải đang siết chặt của ông ta: "Hắn ta rõ ràng đang khiêu khích cảnh sát chúng ta, cố ý để lại vết máo trên giày, cố ý đến cửa hàng thịt chó ăn sáng. Hắn ta đang dẫn dắt chúng ta từng bước một. Cái chúng ta đang thiếu bây giờ đó chính là bằng chứng, điều tra mau, tra cho kỹ vào, từ cầu thang tầng 7 đến tầng thượng, mọi dấu vết trên sân thượng, điều tra cả mối quan hệ giữa Trương Diệu với chủ hộ 801. Cái quan trọng nhất tìm cho ra cái bịch rác hắn ta đã vứt, cho dù có phải lục tung cả bãi rác lên cũng phải tìm ra bằng được cho tôi."

"Vâng thưa xếp, vậy còn phía Trương Diệu thì sao?"

“Mặc kệ hắn, nhốt đủ 24 giờ đã rồi tính.” Trong phòng thẩm vấn, nhìn Trương Diệu hướng về camera giám sát với gương mặt tươi cười, đội trưởng Lâm bất ngờ dần bình tĩnh lại.