Mục Giai Âm vốn là muốn đi vào trong phòng, Tưởng Tự Gân lại ngăn Mục Giai Âm ở bên ngoài.
"Cô cũng đừng đi vào, cô gái kia vừa nhìn đã biết là người giả bị đụng, cô gái kia nói chuyện lại không lưu tình, những câu đâm vào chỗ đau của người khác, cô ở bên ngoài yên lặng một chút đi," Tưởng Tự Hân nhéo nhéo tay Mục Giai Âm nói: "Tôi vào hỏi là được, gần đây tôi mới xem xong thần thám Shylock, hiện tại đang si mê với những thứ này, cô coi như là cho tôi một cơ hội đi."
Mục Giai Âm nhìn ra được Tưởng Tự Hân này mặc dù tính khí ngay thẳng, nhưng lại không giống cái loại ngay thẳng mọi chuyện đều dùng toàn sức mạnh như Hướng Tình, Tưởng Tự Hân coi như là một người can đảm mà thận trọng.
Gần đây vốn trạng thái tinh thần của Mục Giai Âm không tốt, vừa rồi lại bị câu nói của cô gái kia kích thích, hơn nữa cô vẫn không thể mang thai, tâm tình Mục Giai Âm cũng có chút không tốt, Mục Giai Âm gật đầu, đợi một nhóm Tưởng Tự Hân vào phòng trước.
Bên trong phòng còn có Đổng Lê Triệu trông coi, tâm tư của Đổng Lê Triệu cũng phức tạp đây, Hàn Tử Nghị và Hướng Tình không nhất định là có thể bị thua thiệt.
Mục Giai Âm ra ban công lầu hai hóng gió, không bao lâu, cũng có người đứng bên cạnh lan can gần cô.
Lúc nhìn thấy là Đàm Tân Kinh, theo bản năng Mục Giai Âm dịch chuyển thân thể, cô có chút sợ Quyền Thiệu Viêm sẽ tức giận.
Đàm Tân Kinh khẽ ngẩn người mới nói, "Tôi nghe nói lần trước vì chuyện cô gọi điện thoại cho tôi, Quyền thiếu tức giận?"
"Cũng có chút," Mục Giai Âm hào phóng thừa nhận, "Quyền Thiệu Viêm giống như là thùng dấm."
Mục Giai Âm dứt lời, Đàm Tân Kinh không nói gì thêm, sau khi hai người trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Mục Giai Âm phá vỡ trầm mặc trước nói, "Tại sao anh muốn mở buổi họp đồng học vậy?"
"Muốn gặp em." Khóe môi Đàm Tân Kinh nhẹ nhàng giương lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu đỏ.
Nếu như ở chỗ này người đàn ông thấy dáng vẻ mỹ nhân yêu mị uống rượu như thế, chỉ sợ đã sớm bị dục hỏa đốt tâm rồi.
Theo bản năng Mục Giai Âm vừa xoay đầu vừa nói, "Dù sao tôi đã lập gia đình, về sau anh không nên đùa tôi như vậy."
Chuyện Chân Phó Dương vẫn khiến cô còn có chút ám ảnh, có lúc chính cô tĩnh tâm suy nghĩ lại một chút, nói không chừng có lẽ Đàm Tân Kinh cũng thích cô đấy chứ? Mặc dù nghĩ như vậy có thể có vẻ tự luyến một chút, nhưng mà vẫn là nên bóp chết mọi tình huống có thể từ trong trứng nước sẽ tốt hơn.
Đàm Tân Kinh lại ngẩn người, một hồi lâu giọng có hơi chua sót nói, "Nếu như, Giai Âm, tôi không phải đang nói giỡn với em? Tôi thực sự thích em, em sẽ làm sao?"
Mục Giai Âm quay đầu nhìn Đàm Tân Kinh, trong mắt có mấy phần ngạc nhiên.
Mặc dù cô đã đoán có thể Đàm Tân Kinh có cảm tình với cô, nhưng ở tình cảnh như thế này, lúc này Đàm Tân Kinh nói ra, trong lòng Mục Giai Âm vẫn hoảng loạn vài phần.
Hơn nữa, trong phòng, còn có tiếng cãi vả của cô gái kia và Hướng Tình, còn có tiếng Tưởng Tự Hân khuyên giải, còn có Đổng Lê Triệu trước sau như một mang theo thức tiếng giễu cợt của hoa hoa công tử.
"Đàm Tân Kinh, nếu như anh đang nói đùa, như vậy tôi có thể rất nghiêm túc nói cho anh biết, tôi không thích đùa như vậy," Mục Giai Âm không đợi Đàm Tân Kinh nói tiếp lại nói, "Nếu như anh nghiêm túc, như vậy tôi có thể nói cho anh biết, coi như hiện tại tôi đang độc thân, tôi cũng sẽ không đồng ý, huống chi, bây giờ tôi đã kết hôn, tôi rất yêu ông xã của tôi."
Mục Giai Âm nhìn Đàm Tân Kinh, khóe miệng Đàm Tân Kinh mơ hồ mang theo một cười thê lương.
Ly rượu đỏ dừng ở khóe môi Đàm Tân Kinh, phóng đại nụ cười bên môi Đàm Tân Kinh một chút xíu, gió đêm thổi qua, bề mặt ly rượu đỏ này dao động theo gió, giống như phá vụn nụ cười của Đàm Tân Kinh thành từng mảnh nhỏ.
Mục Giai Âm vẫn như cũ rất nghiêm túc nói, "Tôi nghĩ, về sau chúng ta vẫn nên ít gặp mặt, ít liên lạc cho thỏa đáng. Giống như nói chuyện riêng vậy, tôi hi vọng về sau cũng không có."
Năm đó cô cho là Đàm Tân Kinh không thích cô, có thể không cố kỵ chút nào cùng Đàm Tân Kinh chung đụng một mình. Nhưng mà, hôm nay, biết tâm tư Đàm Tân Kinh đối với cô, cho dù như thế nào đi nữa cũng không có khả năng một mình gặp mặt Đàm Tân Kinh nữa.
"Giai Âm, không cần ác tâm như vậy có được không?" trong giọng nói Đàm Tân Kinh mang theo một phần cầu xin, "Quyền Thiệu Viêm ở trong bộ đội lâu như vậy, căn bản anh ấy không biết thế nào thương yêu phụ nữ, em xem em sau khi kết hôn gầy bao nhiêu. Hôm nay là buổi họp mặt bạn học, nhưng phàm là những cô gái gả tốt hơn một chút, đặc biệt người nào không gọi ông xã đến? Ngay cả Hướng Tình cũng dẫn theo Hàn Tử Nghị tới đây, nhưng em thì sao? Em coi như là người được gả tốt nhất trong mọi người, nhưng Quyền Thiệu Viêm cũng không chịu tới đây......"
"Ai nói tôi không chịu tới?" Sắc mặt Quyền Thiệu Viêm âm lãnh nhìn Đàm Tân Kinh nói: "Đàm Tân Kinh lá gan cậu ngược lại càng lúc càng lớn."
Trên mặt Đàm Tân Kinh thoáng qua vẻ hốt hoảng, nhìn thấy Quyền Thiệu Viêm xuất hiện, rốt cuộc thì sắc mặt từng điểm từng điểm lụi bại xuống như tro tàn, "Tôi chỉ là..... Chẳng qua là cảm thấy Mục Giai Âm sống không tốt, thường có xảy ra tin đồn nói cô ấy trải qua rất khó khăn......"
Mục Giai Âm đến gần ngực Quyền Thiệu Viêm, nhìn Đàm Tân Kinh, trên mặt lộ ra một vẻ lãnh khốc, "Anh thấy được, tôi đi rất khá. Hơn nữa, cuộc sống của tôi cũng không cần anh nói này nói nọ, sau này, mời thu hồi quan tâm dư thừa kia của anh, cám ơn."
Còn nữa, thật xin lỗi. Không thể tiếp nhận tâm ý của anh.
Còn nữa, cô rất tức giận, tức giận rõ ràng Quyền Thiệu Viêm đang ở đây, tức giận cô đã rất rõ ràng cự tuyệt Đàm Tân Kinh, nhưng Đàm Tân Kinh vẫn muốn bày tỏ hảo cảm với cô.
Mục Giai Âm có mấy phần khổ não, trong ấn tượng của cô Đàm Tân Kinh trời sinh là làm thương nhân. Bản lãnh tìm tốt tránh hại được mười hoàn mười, nhưng mà hôm nay Đàm Tân Kinh liều mạng nói như vậy, với lại Đàm Tân Kinh làm cấp dưới Quyền Thiệu Viêm lâu như vậy. Nhất định là biết rốt cuộc Quyền Thiệu Viêm tính tình là dạng gì.
Quyền Thiệu Viêm cũng không phải là thánh phụ, mặc dù không thể nói Quyền Thiệu Viêm có thù tất báo, nhưng tuyệt đối không phải là một người rộng lượng. Hơn nữa, người đàn ông trước mặt này ở tại đây lại đội nón xanh cho anh?
Quả nhiên, sắc mặt Quyền Thiệu Viêm càng lạnh hơn, "Xem ra cậu mơ ước vợ tôi thời gian rất lâu."
Trên mặt Đàm Tân Kinh có chút vẻ, lụn bại "Quyền thiếu, tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không có những vọng tưởng này nữa."
"Sai rồi?" Trong lúc đó Quyền Thiệu Viêm mặt mày buồn bực, thái độ hết sức khó coi, "Bắt đầu ngày mai, cậu không cần ở lại thành phố A nữa, đi Nam Mĩ bên kia đợi."
"Vâng" Đàm Tân Kinh đáp một tiếng, cả người cũng mất bao nhiêu tức giận, sau đó nói tạm biệt với Quyền Thiệu Viêm, đi ra ngoài.
Lúc này Quyền Thiệu Viêm mới đè cả người Mục Giai Âm trên sân phơi lan can, trên mặt mang theo chút tức giận, tàn bạo hôn xuống đôi môi của Mục Giai Âm, " Mục Giai Âm, anh mới vắng mặt ở đây thời gian bao lâu, em lại trêu chọc đàn ông?"
"Em mới không có," những đào hoa thối nhất định đưa tới cửa, cô thì có biện pháp gì? Mục Giai Âm khước từ Quyền Thiệu Viêm nói, "Anh xử oan em, rõ ràng anh nghe được em cự tuyệt anh ấy."
Mục Giai Âm nhìn vẻ mặt Quyền Thiệu Viêm thì tức lên, đưa tay nhéo một vòng 360 độ thịt bên hông Quyền Thiệu Viêm.
Mới phát hiện, một chiêu này, gần như là xương sườn mềm của tất cả đàn ông.
Quyền Thiệu Viêm kêu rên hừ một tiếng, vẫn như cũ công thành đoạt đất ngậm môi Mục Giai Âm.
Dĩ nhiên anh tới, lúc nhìn thấy Đàm Tân Kinh đi về phía Mục Giai Âm anh đã tới rồi.
Vốn là muốn trực tiếp xong ra, chẳng qua lúc đang nghe lời nói của Đàm Tân Kinh và Mục Giai Âm, anh dừng bước lại. Trước kia việc anh khinh thường nhất chính là: Nghe lén.
Mặc dù phản ứng của Mục Giai Âm làm cho anh rất hài lòng, chỉ là...... Tại sao Mục Giai Âm lại có nhiều hoa đào như vậy? Thật phiền!
Anh nên trói Mục Giai Âm trong phòng, không để cho Mục Giai Âm rời đi.
Quyền Thiệu Viêm vừa nghĩ tới, động tác hôn Mục Giai Âm càng thêm tức giận.
Sau lưng của Mục Giai Âm bị lan can cào, khiến nước mắt Mục Giai Âm cũng sắp rớt ra. Mục Giai Âm không biết Quyền Thiệu Viêm đột nhiên tức giận như vậy là vì chuyện gì, còn tưởng rằng Quyền Thiệu Viêm tới muộn, có thể nghe thấy lời nói của cô lúc cắt câu lấy nghĩa(*), lại hiểu lầm cô.
(*) Lấy một câu trong lời nói của người khác rồi giải thích theo ý của mình.
Mục Giai Âm muốn giải thích, nhưng mỗi lần muốn né tránh Quyền Thiệu Viêm hôn thì Quyền Thiệu Viêm lại biết không thuận theo bất chấp dây duă, khiến Mục Giai Âm tránh cũng không thể tránh.
"A." Đột nhiên eo Mục Giai Âm đau xót, Mục Giai Âm trực tiếp kêu thành tiếng.
Lúc này Quyền Thiệu Viêm mới ý thức được động tác vừa rồi của anh hình như là có hơi quá, Quyền Thiệu Viêm vội vàng ngừng lại, ngồi xổm người xuống, muốn xem hông của một chút Mục Giai Âm rốt cuộc có vấn đề gì.
"Thế nào?" Quyền Thiệu Viêm hỏi.
Nhìn Quyền Thiệu Viêm hình như là muốn áo của cô, Mục Giai Âm vội vàng ngăn cản Quyền Thiệu Viêm. Trong phòng kia tiếng cãi vả đã càng ngày càng nhỏ, Mục Giai Âm lo lắng người trong phòng sẽ ra tới, vội vàng nói, "Hình như là xốc hông."
Vừa rồi Quyền Thiệu Viêm đè cô quá mạnh.
Lúc này Quyền Thiệu Viêm mới đứng dậy, nhẹ nhàng gõ ngang hông của Mục Giai Âm một cái, sau đó nắm hông của Mục Giai Âm xoa một lúc. Mục Giai Âm cũng không cảm thấy đau nhiều, chỉ là luồng khó chịu ngang hông truyền tới lúc trước lại hoàn toàn biến mất.
Quyền Thiệu Viêm còn có thể những thứ này? Mắt Mục Giai Âm sáng lên, lập tức nói, "Ông xã, anh thật lợi hại."
Nói xong, Mục Giai Âm bắt đầu 囧, lại nói, hông của cô biến thành như vậy rốt cuộc là ai tạo thành.
Lợi hại? Cô là đầu rút mới có thể khen Quyền Thiệu Viêm lợi hại.
Quyền Thiệu Viêm nhìn Mục Giai Âm mấy giây, rốt cuộc thì khóe miệng cũng cong lên.
Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm cười, trong lòng càng thấy khó chịu, "Anh đột nhiên rtức điên vì cái gì? Em không có cùng Đàm Tân Kinh......"
"Anh biết, em cự tuyệt cậu ta, vừa bắt đầu anh đã tới rồi." Quyền Thiệu Viêm đặt tay Mục Giai Âm vào trong lòng bàn tay của mình, vừa ấm vừa nói, "Không cần giải thích, anh biết em làm cái gì."
Quyền Thiệu Viêm không hiểu lầm cô, như vậy cũng tốt.
Mục Giai Âm vừa nghĩ xong, thì muốn gõ đầu của mình. Tốt cái gì tốt, không hiểu lầm cô, còn khiến cô bị trật eo.
Mục Giai Âm nhìn chằm chằm Quyền Thiệu Viêm, nhấc chân hung hăng đạp một cái lên giày Quyền Thiệu Viêm nói, "Vậy vừa rồi anh còn đối xử với em như vậy?"
"Ai bảo em cả ngày ở bên ngoài câu tam đáp tứ." Quyền Thiệu Viêm đuối lý, những vẫn như cũ ôm lấy Mục Giai Âm nhỏ giọng oán giận nói.
Đối với tin tức người của mình luôn cực kỳ nhạy cảm, vì vậy, mặc dù giọng Quyền Thiệu Viêm nhỏ, nhưng Mục Giai Âm vẫn nghe rõ ràng. Mục Giai Âm hung hăng dậm một cái nữa lên chân Quyền Thiệu Viêm, cả người tức giận lỗ tai cũng đỏ, "Anh nói cái gì đấy?"
Làm sao cô lại câu tam đáp tứ rồi hả?
Đây là Quyền Thiệu Viêm chất vấn nhân phẩm của cô!
"Nói nhảm, dáng dấp em xinh đẹp như vậy, là một người đàn ông sẽ động lòng," Quyền Thiệu Viêm nói xong lập tức nổi lên khí thế cây ngay không sợ chết đứng, "Em nên ở nhà ngây ngô, cái gì cũng không làm. Còn nữa,, những sở trường của em, nấu cơm gì đó, bánh ngọt gì đó, quản lý gì đó cũng đều nên giấu đi."
Kể từ lúc mấy cấp dưới của anh tới nhà bọn họ ăn cơm Mục Giai Âm làm, cứ cách vài ngày thì mời anh tới nhà bọn họ làm khách. Nhiều năm làm cấp trên của bọn họ như vậy, chưa từng thấy… đầu giường vợ con đặt lò sưởi, những người không có nhiệm vụ chớ quấy rầy vì lần đầu các thuộc hạ niềm nở nịnh bợ người thủ trưởng là anh như vậy.
Dĩ nhiên Quyền Thiệu Viêm biết những người kia có dụng ý khác.
Toàn bộ những người này đều là nhắm về Mục Giai Âm đi! Trong lòng Quyền Thiệu Viêm rất không thoải mái suy nghĩ.
Cái này không cho làm, cái kia cũng không cho làm...... Mục Giai Âm giương mắt mà nhìn nhìn Quyền Thiệu Viêm hỏi, "Cái gì cũng không thể làm anh cảm thấy em sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ?"
Quyền Thiệu Viêm ôm Mục Giai Âm, mắt hơi híp một chút, mới cúi đầu tiến tới bên tai Mục Giai Âm nói, "Em có thể mỗi ngày ngoan ngoãn đợi ở trong nhà, chờ anh trở về."
"Trở về làm gì à?" Mục Giai Âm mắt lé nhìn vẻ mặt đột nhiên có chút kỳ quái của Quyền Thiệu Viêm.
"Làm em." Quyền Thiệu Viêm ghé vào tai Mục Giai Âm thanh âm thật thấp nói.
Mục Giai Âm dứt khoát dậm hai cái lên chân của Quyền Thiệu Viêm, Quyền Thiệu Viêm thật là càng ngày càng ăn mặn không kỵ rồi.
Mục Giai Âm vốn nhỏ gầy, về sức lực của Mục Giai Âm trên căn bản Quyền Thiệu Viêm có thể coi thường, càng chủ động ôm ấp yêu thương với Mục Giai Âm, khiến Quyền Thiệu Viêm càng cười tươi, đưa tay ôm chặt Mục Giai Âm.
"Khụ khụ khụ," Mục Giai Âm đang muốn véo Quyền Thiệu Viêm, lại nghe được tiếng ho khan quái dị của Đổng Lê Triệu, trong tiếng ho khan kia rất rõ ràng có phần cố ý ở trong đó.
Thật may là dáng người Quyền Thiệu Viêm cao lớn hoàn toàn chặn lại nét mặt của Đổng Lê Triệu, Mục Giai Âm đà điểu thầm nghĩ.
"Lão đại, chị dâu, gì kia, tối về có rất nhiều thời gian mà không phải sao?" Trên mặt Đổng Lê Triệu mang theo nụ cười ranh mãnh, "Hai người ở đây thật là đủ vội nha."
Quyền Thiệu Viêm quét mắt nhìn Đổng Lê Triệu, lập tức Đổng Lê Triệu có bộ mặt nghiêm túc. Giống như vừa rồi anh thật sự không có nói gì hết.
Tưởng Tự Hân nhìn hai người trước mặt một chút, mặt hâm mộ nói: "Quyền thiếu quả nhiên thâm tình."
"Anh đối với em không tốt?" Đường Tuấn Thần nhìn Tưởng Tự Hân, nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu.
"Tốt," Tưởng Tự Hân đáp một tiếng, rồi mới vui vẻ kéo cánh tay Đường Tuấn Thần.
Mà Hướng Tình và Hàn Tử Nghị cũng từ trong phòng đi ra. Hàn Tử Nghị cố gắng muốn đi nắm tay Hướng Tình, nhưng lại bị Hướng Tình hất tay ra.
"Tôi đi trước." Hướng Tình nhìn Hàn Tử Nghị, giọng nói buồn buồn không vui nói.
Mục Giai Âm nhíu mày, đá chân Hàn Tử Nghị một cái nói, "Còn không đuổi theo."
Hàn Tử Nghị còn chưa động, Hướng Tình đã quay đầu lại nói: "Không cho phép anh theo! Đừng làm phiền tôi!"
Hướng Tình lại nhìn Mục Giai Âm hai giây cau mày thật giống như là đang trầm tư chuyện gì.
Trong lòng Mục Giai Âm có loại dự cảm xấu.
"Giai Âm, ngày mai tớ không đi tới bệnh viện thành phố Y với cậu được." Hướng Tình nói xong lập tức xoay người rời đi.
"Anh em, đuổi theo," Đổng Lê Triệu nhìn Hàn Tử Nghị muốn đuổi theo lại không dám đuổi, rất có kinh nghiệm chỉ điểm, "Tôi nói cho cậu biết nói phụ nữ đều thích khẩu thị tâm phi, đuổi theo đi."
"Xem ra Hướng Tình không giống như là đang nói đùa." Hàn Tử Nghị có chút bối rối nói.
Đổng Lê Triệu thở dài, làm ra vẻ ông cụ non nói: "Dù sao cậu vẫn cùng anh trải qua vui buồn, tôi nói cậu, theo đuổi phụ nữ đấy, vẫn là dựa vào ba chữ da mặt dày này, cậu mặc kệ cô ấy có thật lòng không, cậu đuổi theo là được, đừng để ý nhiều như vậy, mau đi đi!"
Tưởng Tự Hân xì một tiếng cười ra tiếng.
Đổng Lê Triệu nhìn về phía Tưởng tự hân cười cười, lại không nói nữa.
Hàn Tử Nghị hơi đắn đo một lát, mới đuổi theo.
Đường Tuấn Thần nói tạm biệt với Quyền Thiệu Viêm, lập tức dẫn Tưởng Tự Hân đi ra ngoài.
Lúc này Đổng Lê Triệu mới nói, "Cô gái kia chính là giả vờ tới gặp mặt, cô ta không mang thai, chẳng qua là ở trên weibo mẹ thấy Hàn Tử Nghị gửi một bài, muốn mượn đứa nhỏ, để cầu xin mẹ Hàn Tử Nghị sốt ruột buộc Hàn Tử Nghị phải cưới cô ta."
Chỉ tiếc cấp độ quá thấp.
Đổng Lê Triệu giải thích xong, đã nhìn thấy vẻ mặt khẩn cầu của Mục Giai Âm, hình như là đang mong đợi anh nói nhiều hơn một chút nữa. Mà Quyền Thiệu Viêm vẫn là một vẻ mặt cơn thịnh nộ sắp phủ xuống, ánh mắt kia hình như là Đổng Lê Triệu dám can đảm ở lại nơi này thêm một giây nữa, anh sẽ phải đi lăng trì Đổng Lê Triệu.
Đổng Lê Triệu nghĩ nên đi, anh sợ Quyền Thiệu Viêm, hơn nữa anh rất thích Mục Giai Âm gặp xui xẻo.
Nghĩ như vậy, anh vẫn là rời khỏi chỗ này sớm một chút thôi. Đổng Lê Triệu lập tức cũng bước chân đi, tương đối vui vẻ xoay người, tiếp tục nghiệp lớn tán gái của anh.
Quyền Thiệu Viêm một phen kéo tay Mục Giai Âm đi ra ngoài quán bar, "Ngày mai em cũng không được đi."
Nói xong, Quyền Thiệu Viêm lại bổ sung tiếp, "Chúng ta trở về trên giường cẩn thận thảo luận nghiên cứu một chút về động cơ vấn đề em đi bệnh viện thành phố Y."
Hướng Tình, cậu nha hại người rất nặng...... Mục Giai Âm rơi nước mắt.
Cô vừa xoaylưng qua một bên vừa nghĩ, Quyền Thiệu Viêm có thể dịu dàng với cô một chút hay không?