Nhưng mà, cô nghĩ là cô muốn tiếp tục đi làm. Cô không thích vắng lặng.
Quyền Thiệu Viêm cúi đầu suy nghĩ, Mục Giai Âm và Lăng Khải Hoa cả ngày đều gặp mặt việc này không được. Không có ảnh hưởng nhưng cũng không được quá lơ là. Xem ra, phải gặp Lăng Khải Hoa mới được.
“Buổi chiều anh đưa em đến công ty.” Quyền Thiệu Viêm nói chen vào.
Mục Giai Âm khẩn trương, “Anh muốn làm cái gì?”
“Sợ anh gây bất lợi cho Lăng Khải Hoa sao?” Ánh mắt Quyền Thiệu Viêm không vui nheo lại.
Đúng là sợ mà… Thân thủ của Lăng Khải Hoa, nếu như anh muốn gây bất lợi cho Lăng Khải Hoa, sợ rằng Lăng Khải Hoa ngay cả một phần tư hiệp cũng không qua được sẽ ngủm. Mục Giai Âm vui vẻ cười nói, “Anh là người có chừng mực như vậy, chắc chắn sẽ không kích động đúng không?”
Quyền Thiệu Viêm không trả lời, vẻ mặt của Mục Giai Âm làm cho người ta không vui.
Quyền Thiệu Viêm đưa tay, véo nhẹ mặt Mục Giai Âm, trong nháy mắt, mặt Mục Giai Âm nhăn thành trái khổ qua.
Mục Giai Âm dùng sức đập tay Quyền Thiệu Viêm, “Anh đang nhào bột mì sao? Mặt em bị anh làm đỏ rồi.”
Bột mì sao có thể thoải mái bằng mặt Mục Giai Âm chứ? Mềm mềm, làm cho người ta không nhịn được muốn cắn một cái. Quyền Thiệu Viêm suy nghĩ, dựa sát vào người Mục Giai Âm nói, “Mặt đau sao? Để anh thổi cho em.”
… Tại sao cô cảm giác Quyền Thiệu Viêm sắp làm chuyện không tốt nhỉ.
Sáng sớm Mục Giai Âm không có ngủ, chỉ có Quyền Thiệu Viêm cảm thấy thoải mái.
Lúc xế chiều, Quyền Thiệu Viêm cùng Mục Giai Âm đến công ty.
Lăng Khải Hoa nhìn thấy Quyền Thiệu Viêm, cảm thấy một trận chiến ác liệt sắp diễn ra.
“Xin chào.” Lăng Khải Hoa vươn tay nói, “Tôi là anh trai Mục Giai Âm.”
Bày tỏ thân phận để đè ép anh sao? Quyền Thiệu Viêm gật đầu một cái, giống như vô ý đảo qua tay Lăng Khải Hoa, “Trên tay tôi có mồ hôi, không tiện bắt tay.”
Lăng Khải Hoa nhìn tay mình để giữa không trung, ngượng ngùng thu tay về.
Mục Giai Âm có cảm giác hai người đang giao chiến với nhau.
“Gần đây áp lực rất lớn sao.” Quyền Thiệu Viêm cho hai tay vào trong túi, ánh mắt tùy ý quét xung quanh phòng làm việc Lăng Khải Hoa.
Khóe mắt Lăng Khải Hoa co rút, vốn chuẩn bị rất nhiều đề tài, lúc này lại không phát huy được cái gì sao? “Có chút, nhưng gần đây tốt hơn nhiều rồi.”
“Là sao?” Tầm mắt Quyền Thiệu Viêm rơi trên người Mục Giai Âm, “Như bây giờ, không phải là kế hoạch lâu dài.”
…Đây là muốn cùng anh giành Mục Giai Âm sao? Trong lời nói của Lăng Khải Hoa giấu đao, “Lâu dài, dù sao công ty này trên danh nghĩa là của tôi.”
Những thứ này Mục Giai Âm cũng nói cho Quyền Thiệu Viêm.
Cho dù anh ta không đồng ý, nhưng mà, không thể không thừa nhận, với năng lực của Quyền Thiệu Viêm không cần mơ ước công ty này, hơn nữa, thế lực của Quyền Thiệu Viêm còn có thể trợ giúp người khác.
“Có nhà họ Mục chống đỡ, thời gian ngắn sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn.” Con ngươi Quyền Thiệu Viêm thâm trầm, sắc bén nhìn về phía Lăng Khải Hoa, “Nhưng mà thế lực nhà họ Mục quá mờ, tôi sợ rằng còn có một số thế lực khác, ví dụ như là…”
“Quyền Thiếu tướng.” Lăng Khải Hoa nâng cao giọng nói, cắt đứt lời nói của Quyền Thiệu Viêm, tức giận trên mặt lúc trước biến mất, cảnh giác nói, “Chúng ta vào bên trong nên chuyện.”
Quyền Thiệu Viêm gật đầu một cái.
Mục Giai Âm vốn định theo đi vào, kết quả là bị hai người đàn ông chắn ngoài cửa.
“Giai Âm, em đợi anh một lát, anh sẽ ra ngoài nhanh.” Quyền Thiệu Viêm nói.
“Giai Âm, đến giờ làm việc rồi, em đi xuống lầu trước đi.” Lăng Khải Hoa nói.
Lăng Khải Hoa mặt không đổi sắc nhìn Mục Giai Âm, giống như anh hùng sắp hi sinh.
Mục Giai Âm cười, miễn cưỡng nói, “Em đi xem bác gái một chút, hai người cứ trò chuyện đi.”
Khi cửa phòng làm việc đóng lại, Mục Giai Âm bắt đầu suy nghĩ, hai người đàn ông này giống như là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng rốt cuộc giấu cô bí mật gì chứ? Chuyện rất phức tạp sao?
Tại sao không để cô biết chứ? Hơn nữa, Quyền Thiệu Viêm và Lăng Khải Hoa đều không muốn cô biết. Thậm chí ông nội cũng không muốn cô biết nhưng cuối cùng cô vô tình nhìn thấy tên là trên danh nghĩa của cô.
Kiếp trước, cô căn bản không có vô tình nhìn thấy… Không đúng, kiếp trước cô gả cho Tả Trí Viễn, công ty Tả Trí Viễn không biết được cơ hội gì, nhảy một cái trở thành một trong năm xí nghiệp đứng đầu, rốt cuộc là có cơ hội gì chứ?
Mục Giai Âm cẩn thận tìm kiếm trong đầu, nhưng cuối cùng lại không có đầu mối gì.
Ngày hôm sau vốn sắp đến giờ tan làm, Mục Giai Âm lại nhận được điện thoại của Đổng Lê Triều.
Kỳ lạ, người này gọi cho cô làm gì chứ?
“Ngày mai công ty chúng tôi ra mắt phim điện ảnh,” Giọng nói Đổng Lê Triều hoài nghi trong điện thoại hỏi, “Cô xác định sẽ đắt khách sao?”
“Tôi xác định.” Tối hôm qua cô đã xem qua phim của Đổng Lê Triệu, cô xác định bộ phim này giống bộ phim kiếp trước cô xem y như đúc.
“Vậy tôi chuẩn bị Lễ Chúc Mừng.” Giọng Đổng Lê Triệu có vài phần không nắm chắc.
Mục Giai Âm kỳ quái nói, “Cậu chuẩn bị Lễ Chúc Mừng không cần báo với tôi.”
Không lẽ công ty của Đổng Lê Triệu cũng là của cô sao? Mục Giai Âm suy nghĩ công ty của Đổng Lê Triệu toàn các mỹ nữ, nếu công ty có vấn đề, quên đi, công ty này của Đổng Lê Triệu rất thích hợp cho việc kinh doanh người.
Cô sợ những người phụ nữ này động tâm với Quyền Thiệu Viêm, cô cũng không có thời gian đi ứng phó với những tình địch kia.
“Lão Tử không thông báo cho cô,” người phụ nữ này có chỗ nào tốt chứ? Đổng Lê Triều vỗ lên bàn một cái nói, “Lão Tử muốn cô làm bánh ngọt trong Lễ Chúc Mừng của tôi.”
“Đây là thái độ cầu xin người khác sao.” Giọng nói của Mục Giai Âm không vui, tính khí Đổng Lê Triều sao lại kém như vậy chứ? Quả nhiên là công tử sống cả đời xuôi gió xuôi nước, Đổng Lê Triều như vậy gọi là khẩu phật tâm xà phải không?
Nhưng mà, thi thoảng kích thích trêu đùa Đổng Lê Triều cũng vui, “Nếu cậu ngoan ngoãn gọi tôi một tiếng chị, tôi có thể suy nghĩ làm bánh ngọt cho cậu.”
… Mục Giai Âm còn nhỏ tuổi hơn anh ta.
Gọi Mục Giai Âm là đại tẩu nội tâm anh đã đấu tranh lắm rồi, gọi là chị sao? Mục Giai Âm đừng hòng mơ tưởng.
“Cô cho rằng Lão Tử không tìm được người làm bánh ngọt sao? Tôi nói cho cô biết, Lão Tử để cô làm bánh ngọt là giữ thể diện cho cô đấy.” Đổng Lê Triều nói xong liền cúp điện thoại.
Mục Giai Âm cảm thấy đầu bên kia điện thoại Đổng Lê Triều có thể là đang đỏ mặt tía tai.
Dễ dàng bị chọc giận như vậy, thật là thú vị. Mục Giai Âm bĩu môi, vừa định để điện thoại xuống thì Đường Tuấn Thần gọi điện đến.
Mục Giai Âm nghiêng đầu suy nghĩ, liền đoán được Đường Tuấn Thần gọi đến làm gì.
“Đại tẩu, tối nay chị có rảnh không?” Đường Tuấn Thần đau đầu, chuyện công ty của Đổng Lê Triều tại sao lại nhờ cậy anh ta hỏi Mục Giai Âm chứ.
“Có.” Quả nhiên đúng như cô dự đoán.
“Đại tẩu, chị có thể rút ít thời gian làm bánh ngọt trong Lễ Chúc Mừng tối mai của công ty Đổng Lê Triều được chứ.”
Đường Tuấn Thần không hiểu, phim điện ảnh còn chưa đưa ra thị trường, tại sao đã chuẩn bị Lễ Chúc Mừng rồi chứ? Nhỡ đâu phim không bán được thì sao?
“Có thể.” Mục Giai Âm đồng ý.
“Đại tẩu.” Đường Tuấn Khải khó nói, “Đổng Lê Triều nói muốn làm bánh ngọt tháp chín tầng đó.”
“Chín tầng?” Có khả năng cô phải thức đêm làm để đẩy nhanh tốc độ, Mục Giai Âm xoa xoa mi tâm, giúp Đổng Lê Triều, coi như là cô đang làm việc đi, hơn nữa, còn có thể gián tiếp mượn cơ hội này để tuyên truyền, cô sẽ làm.
“Không được sao?” Đường Tuấn Thần lo lắng. Cậu cũng cảm thấy Đổng Lê Triều yêu cầu quá đáng, Mục Giai Âm đang mang thai, yêu cầu Mục Giai Âm làm như vậy, nếu để Quyền Thiệu Viêm biết, không chừng Đổng Lê Triều mất mấy lớp da.
“Được.” Mục Giai Âm đáp ứng dứt khoát.
Đường Tuấn Thần hơi giật mình, cậu cứ nghĩ là sẽ nghe được lời từ chối chứ.
“Còn có việc gì sao?” Thấy Đường Tuấn Khải thật lâu không nói lời nào, cũng không cúp điện thoại, Mục Giai Âm cảm thấy khó hiểu.
“Không còn việc gì, vậy em không quấy rầy đại tẩu nữa.” Đường Tuấn Thần biết mình luống cuống, vội vàng cúp điện thoại.
Đường Tuấn Thần gọi điện nói với Đổng Lê Triều, Đổng Lê Triều tức giận, rõ ràng Mục Giai Âm muốn chỉnh anh ta! Nếu Mục Giai Âm không phải là người phụ nữ của lão đại, anh ta nhất định sẽ tìm một đám người cho Mục Giai Âm một trận, tùy tiện tìm một cái tội danh, đưa vào nhà giam, để cho Mục Giai Âm nếm thử một chút chọc giận anh ta hậu quả sẽ như thế nào.
Dĩ nhiên, chỉ là mình Đổng Lê Triều tự YY. Khi Đổng Lê Triều ý thức được điểm này, cả người tức giận. Tại sao lão đại lại thích người phụ nữ kia chứ?
Cúp điện thoại xong, công việc của Mục Giai Âm khá bận rộn, bánh ngọt chín tầng không phải nói làm là có thể làm, hơn nữa còn phải có sáng ý…
Bảy giờ tối, Quyền Thiệu Viêm quay về nhà, lại không thấy bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn đâu, chân mày Quyền Thiệu Viêm nhăn lại, liền gọi điện thoại cho Mục Giai Âm.
“Alô?” Mục Giai Âm nhìn điện thoại, là Quyền Thiệu Viêm gọi, nhìn thời gian cảm thấy tối nay chắc không thể về nhà được rồi.
“Còn đang ở công ty sao?” Nghe được giọng nói của Mục Giai Âm, Quyền Thiệu Viêm cũng biết Mục Giai Âm không thể nào ở ngoài đường.
“Vâng, tối nay có thể em không về nhà được.” Mục Giai Âm cau mày nhìn cái đế bánh ngọt còn chưa hoàn thành nói, “Anh không cần lo lắng, anh trai đưa chìa khóa phòng anh ấy cho em, em ở trong phòng anh ấy cũng được.”
Tất cả lời Quyền Thiệu Viêm muốn nói đều bị Mục Giai Âm chặn trở về.
Ánh mắt Quyền Thiệu Viêm âm u: “Sao lại làm việc đến muộn như vậy?”
“Không phải là công việc.” Mục Giai Âm giải thích, “Công ty Đổng Lê Triều làm Lễ Chúc Mừng cần bánh ngọt, em muốn thức đêm thiết kế cho cậu ta, còn phải làm, cho nên tối nay không quay về nhà được.”
“Để Đổng Lê Triều đi công ty khác đặt.” Chân mày Quyền Thiệu Viêm không vui nhíu lại, Đổng Lê Triều dám kiếm việc cho Mục Giai Âm sao.
“Không được.” Mục Giai Âm vội vàng nói, “Tự em muốn làm, dù sao đối với em và Đổng Lê Triều mà nói vẹn cả đôi đường.”
Quyền Thiệu Viêm im lặng xử tử hình Đổng Lê Triều.
Đối với việc Mục Giai Âm kiên trì, Quyền Thiệu Viêm không thể làm gì, “Tối nay anh đến công ty với em.”
“Không cần, anh ở nhà ngủ đi.” Sáng mai Quyền Thiệu Viêm còn phải đi làm, cô rất khỏe, nhiệm vụ không có nhiều lắm, buổi sáng có thể lười biếng ngủ thêm một lát. Mục Giai Âm sợ Quyền Thiệu Viêm kiên trì muốn đến, lại nói, “Anh đến cũng không giúp được gì, chỉ gây thêm phiền phức, anh đừng làm phiền em, mau ngủ đi.”
“Anh làm phiền em sao?” Gương mặt tuấn tú của Quyền Thiệu Viêm suy sụp, từ khi ra đời đến nay anh chưa bao giờ bị người ta ghét bỏ đến vậy. Hơn nữa còn bị vợ mình ghét bỏ, có phải ngày thường anh dịu dàng với Mục Giai Âm quá không?
“Đúng vậy.” Mục Giai Âm giống như dụ dỗ đứa bé nói, “Anh mau đi ngủ đi, không cần để ý đến em, em ở công ty rất thoải mái.”
Nói xong, Mục Giai Âm liền cúp điện thoại, trước khi cúp điện thoại, Mục Giai Âm còn cố dặn dò, “Tuyệt đối không được đến công ty làm phiền em.”
Vẻ mặt lo lắng của Quyền Thiệu Viêm trong nháy mắt biến mất, mặt đen lại nghiến răng nghiến lợi. Cả căn phòng giống như là hầm băng lạnh lẽo.
Phiền sao? Thì ra trong mắt cô anh chính là người như vậy.
Ở công ty rất thoải mái sao? Nói như vậy, Mục Giai Âm cảm thấy Lăng Khải Hoa còn hữu dụng hơn so với anh sao.
… Hữu dụng sao? Trán Quyền Thiệu Viêm hiện lên gân xanh, cứ như vậy, anh nghĩ đến một ngày anh sẽ biến thành người vô dụng đối với Mục Giai Âm.
Quyền Thiệu Viêm phiền não đứng ngoài ban công hút thuốc lá, bình thường anh không hay hút thuốc lá. Nhất là sau khi kết hôn, anh vẫn luôn không hút. Hôm nay, là lần đầu tiên anh hút sau khi cưới.
Khói lượn lờ, trước mặt Quyền Thiệu Viêm đột nhiên hiện ra cảnh Mục Giai Âm và Lăng Khải Hoa nghiên cứu đồ ăn. Cho dù cảnh kia là Lăng Khải Hoa cố ý khoe ra, nhưng chính xác thì Quyền Thiệu Viêm không có cách nào chen vào. Anh chưa bao giờ nghiên cứu qua về đồ ăn, huống hồ, anh lại không thích đồ ngọt.
Cho nên từ trước đến nay trong lòng Mục Giai Âm thì anh là người vô dụng… Là người chồng đáng ghét sao?
Bị thuốc lá làm bỏng tay, mặt Quyền Thiệu Viêm vẫn lạnh lùng không biểu cảm.
Mà Mục Giai Âm không biết ý nghĩ trong lòng Quyền Thiệu Viêm, cô cứ nghĩ rằng Quyền Thiệu Viêm đã ngủ. Mỗi ngày Quyền Thiệu Viêm ngủ và làm việc rất có quy luật, Mục Giai Âm không muốn bởi vì chuyện của cô mà ảnh hưởng đến Quyền Thiệu Viêm, hôm sau anh đi làm có sơ sót gì đó.
Quyền Thiệu Viêm sơ suất, không phải là chuyện nhỏ, không giống cô, nhiều nhất là bị khách hàng tức giận, trừ tiền lương mà thôi.
Đồng hồ càng ngày càng lệch đi, bánh ngọt trước mặt cũng dần dần hoàn thành.
Mục Giai Âm đã nghĩ ra bánh ngọt làm cho Đổng Lê Triều, hình dáng cũng đã sớm nghĩ xong, bây giờ chỉ làm thôi. Trước đây cô cũng giúp người khác làm bánh ngọt giống như vậy, kinh nghiệm cũng có.
Chỉ tiếc, hơi mệt mỏi, sẽ ngủ gật.
Hơn nữa, ngồi một mình trong tòa nhà lớn như vậy… Mục Giai Âm cảm thấy âm u.
Mục Giai Âm vốn định nghỉ ngơi một giờ, sau đó mới làm tiếp, nhưng vừa mới đi ra, nhìn thấy thang máy trước mặt, trong đầu tự giác xuất hiện những hình ảnh ma quỷ.
Hình như là thang máy gặp sự cố, đột nhiên mất điện, sau đó một người không có chân, không có ngũ quan (tai, mắt, mồm, mũi, miệng) xuất hiện…
Mục Giai Âm bị tưởng tượng của mình làm cho toàn thân đổ mồ hôi lạnh, buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
Mục Giai Âm vội vàng quay về phòng làm bánh, ngồi trên ghế, cố gắng bình tĩnh.
Đáng tiếc, không bình tĩnh được… Mặc dù phòng làm bánh sáng chưng, nhưng Mục Giai Âm vẫn cảm thấy đằng sau có ánh mắt đang quan sát cô, hoặc kinh khủng hơn nữa… Lúc này Mục Giai Âm mới phát hiện, trí tưởng tượng của cô rất khác thường, toàn thân cô đổ mồ hôi và không ngừng run.
Cô nhất định phải tìm người nói chuyện.
Mục Giai Âm lấy điện thoại di động ra.
Quyền Thiệu Viêm… Mục Giai Âm đang định bấm điện thoại cho Quyền Thiệu Viêm, đột nhiên nghĩ đến bây giờ là mười hai giờ, Quyền Thiệu Viêm chắc đã ngủ rồi. Lúc này cô đánh thức Quyền Thiệu Viêm, còn không bằng lúc chiều cô gọi Quyền Thiệu Viêm đến đây với cô còn hơn.
Mục Giai Âm cắn cắn môi, không gọi điện thoại cho Quyền Thiệu Viêm.
Tìm trong danh bạ, Mục Giai Âm rốt cuộc tìm được người thích hợp: Đàm Tân Kinh.
Cô nhấn điện thoại gọi cho Đàm Tân Kinh, đứa nhỏ này nhất định ở trong quán rượu, quán rượu lúc nào thì náo nhiệt nhất? Đương nhiên là nửa đêm rồi. Hơn nữa, Đàm Tân Kinh lại là cú đêm, trước đây Mục Giai Âm cũng là cú đêm, hai người bọn họ cùng chung chí hướng một khoảng thời gian.
Ừm, là anh ta.
Mục Giai Âm gọi điện, bên kia rất nhanh nhận điện thoại, đầu bên kia rất ầm ĩ, nghe âm thanh biết là Đàm Tân Kinh đang ở quán rượu.
Cô quả nhiên không có nhìn lầm người, trong lòng Mục Giai Âm tự khen chính mình.
Khi âm thanh ồn ào ở bên kia dần nhỏ xuống, giọng Đàm Tân Kinh có vẻ say truyền đến, “Đại tiểu thư, em còn dám gọi cho anh, em muốn để Quyền thiều giết chết anh sao?”
“Em sợ nha.” Mục Giai Âm phàn nàn, nếu có thể gọi cho Quyền Thiệu Viêm, cô sẽ gọi cho Đàm Tân Kinh chắc?
“Sợ thì phải đi tìm Quyền thiếu chứ.” Đàm Tân Kinh tốt bụng nói.
Nếu anh ta có ý nghĩ không tốt, Quyền Thiệu Viêm sẽ lấy tính mạng của anh ta.
“Anh ấy ngủ rồi.” Giọng Mục Giai Âm bình thường, không giống lúc nãy giọng nói còn run rẩy. Có người nói chuyện với cô, trong nháy mắt lá gan cô lớn hơn nhiều.
“Quyền thiếu ngủ bên cạnh em em sợ cái gì.” Đàm Tân Kinh giật mình sợ hãi, “Mục Giai Âm, anh không có chọc giận em nha, buổi tối em gọi điện cho anh, muốn hãm hại anh sao?”
Mục Giai Âm yêu cầu anh làm gì anh đều làm theo, Mục Giai Âm hồi báo anh như vậy đúng là không có đạo đức.
“Anh ấy không ở bên cạnh em, em đang ở công ty, chỉ có một mình, em sợ, muốn tìm người nói chuyện.” Cô là loại người như vậy sao? Đàm Tân Kinh lại nghĩ cô như vậy sao? Bạn bè như này, phải tuyệt giao!
“Trễ thế này còn làm việc sao?” Chân mày Đàm Tân Kinh hơi cau, “Chỉ có mình em nữa chứ, ông chủ của em là ai?”
Rõ ràng đều do Mục Giai Âm.
Tính cách Mục Giai Âm tốt như vậy mặc kệ để người ta ức hiếp như thế sao? Chẳng lẽ cô không biết cô đang mang thai chắc?
“Không phải là công việc, em làm bánh ngọt cho bạn.” Mục Giai Âm lộ ra khuôn mặt trái khổ qua, “Anh không cần nói chuyện với em, nếu anh không ngại thì để điện thoại ở quầy rượu, em nghe âm nhạc và giọng nói ở đó có thể yên lòng hơn, nếu không em sẽ suy nghĩ lung tung.”
“Có muốn nghe chuyện trước đây của anh không?” Đàm Tân Kinh hơi lo lắng, buổi tối một mình Mục Giai Âm ở trong phòng, anh cảm thấy không yên lòng.
“Không cần.” Mục Giai Âm nói, “Anh lại muốn bắt nạt em chứ gì, không chừng một đêm cũng không làm xong bánh ngọt, em chỉ muốn nghe âm thanh để tăng thêm can đảm thôi, anh đi làm chuyện của mình đi.”
Bắt nạt… Trong mắt Đàm Tân Kinh thất vọng đã xóa sạch lại xuất hiện lần nữa, kể từ khi Mục Giai Âm kết hôn, anh không dám đối với Mục Giai Âm như trước đây. Anh sợ chính mình sẽ không nhịn được, sẽ khó chịu. Khi Mục Giai Âm kết hôn, anh mới hiểu được, anh đợi lâu như vậy, thật ra là đang đợi Mục Giai Âm.
Chỉ có thể viện cớ, rằng từ trước đến nay không có duyên phận. Mà cùng lúc đó, nhìn đồng hồ đang hoạt động, Quyền Thiệu Viêm dập tắt điếu thuốc trong tay, cầm áo khoác lên, lái xe đến công ty Mục Giai Âm.