Mùa thu, trên các cành cây, màu vàng đã chiếm ngự cả cành. Tia nắng cuối ngày chiếu rọi vào các tán lá, tăng thêm sắc vàng cho cây. Chỉ chờ có cơn gió đi qua, những chiếc lá chín vàng lìa khỏi thân cây, bay lượn tự do trên không trung rồi là là đáp xuống mặt đất.
Sân trường khá rộng, nhiều cây cối tránh nóng cho học sinh. Mùa này không tránh khỏi lá rụng nhiều khiến sân trường trải đầy lá vàng. Nó thở dài, bắt đầu cầm chổi quét lá rụng. Thỉnh thoảng, có vỏ kẹo, chai nước do những học sinh vô ý vứt ra sân, nó cúi xuống nhặt cho vào thùng rác. Quét một lúc thì khoảng sân nhỏ kia cũng sạch. Nó đứng nghỉ một lúc, lấy tay quệt mồ hôi trên trán.
Đã hơn ba mươi phút mà chưa thấy Mạnh đâu.
- Cậu ta lại trốn việc rồi! - Nó lẩm bẩm.
Nó chưa bao giờ có ấn tượng tốt với những gã nhà giàu. Vì từ trước đến giờ, chẳng có tên nào tốt đẹp cả.... À, trừ Tú ra.Tên nào cũng lười chảy thây ra, chỉ biết tụ tập bạn bè, ăn chơi, đàn đúm. Rảnh thì đi khoe của khắp nơi. Chỉ tội nghiệp cho bố mẹ của bọn họ, người làm kẻ phá!!! Câu này càng đúng hơn khi nó gặp Mạnh, tên chuyên gây rắc rối.
- Này, không quét đi lại đứng ngẩn ngơ chờ thu tàn thế?
Giọng Mạnh từ sau vang lên cắt đứt suy nghĩ của nó. Nó quay lại lườm Mạnh:
- Chí ít tôi cũng đã quét gần xong. Còn cậu đi chơi cho chán tính về đây điểm danh sao?
- Vậy thôi đi đây! Thấy cậu quét sân một mình nên tôi ra giúp không ngờ lại bị đuổi đi thế này đây.
Mạnh nhếch mép, toan bước đi thì nó gọi giật lại:
- Cậu không được đi. Vì cậu nên giờ tôi phải đứng đây quét sân, cậu cũng phải chịu hình phạt đi chứ! Một mình tôi quét sân thì bao giờ mới xong. Cầm lấy đi này!
Nó giơ cây chổi trước mặt Mạnh. Mạnh nhún vai đi tới cầm lấy cây chổi ra xa bắt đầu hì hụi quét. Khoảng sân im lặng, chỉ nghe thấy tiếng chổi đưa đi đưa lại trên sân, cùng tiếng lá khô được gió đẩy đi vòng quanh sân. Ánh nắng dần tắt, bầu trời dần chuyển sang vẻ u huyền.
Cây chổi cứ đưa đi đưa lại đến phát chán, Mạnh buông cây chổi ra, ngồi bệt xuống bồn cây gần đó. Nhìn về hướng trước mặt, nó vẫn đang cắm cúi quét, những chiếc lá ngoan ngoãn đi theo lần đưa chổi của nó. Đầu Mạnh chợt lóe lên ánh sáng, Mạnh hăm hở cầm chổi tiến về phía nó. Đến gần chỗ nó đang quét, Mạnh đặt cây chổi vào đám lá nó vun vào góc tường xới tung ra rồi quét đám lá ấy theo hướng chổi của nó.
- Cậu làm cái gì vậy? - Nó la toáng lên
- Thì quét chứ còn làm gì.
- Vậy thì ra kia quét đi! Chỗ này tôi đang quét
Mạnh giả điếc, tiếp tục quét. Nó đứng nhìn một lúc, lẳng lặng ra chỗ khác quét. Một lúc sau, Mạnh đã ở ngay bên cạnh, quét lá tứ tung vào chân nó, bụi xộc lên tận mặt nó. Không chịu được nữa nó cũng dùng chổi quét cật lực lá cây vào chỗ Mạnh. Bụi bay vào mũi khiến Mạnh không ngừng hắt hơi, nó vui sướng cười ha hả.
Nó và Mạnh đều đổ hướng mắt về chủ nhân của giọng nói kia. Người đó có dáng người cao, gầy gò, khuôn mặt là sự kết hợp của những gì tinh tú nhất, mái tóc hơi ngả vàng. Mạnh tỏ ra ngạc nhiên trước câu nói của người kia, trong khi nó đang chết đứng vì nhận ra khuôn mặt quen thuộc.
- Thầy Lam nhờ tôi chuyển lời tới hai người. Trời tối rồi, hai người có thể về! - Dù đang nói chuyện nhưng khuôn mặt lạnh lùng của Tú không có gì thay đổi.
- Cuối cùng cũng được về rồi! - Mạnh vươn vai
Tú đứng nhìn một lúc rồi quay đi, nó nhìn theo hình dáng ấy. Hình như gót chân ấy xoay lại, bóng dáng ấy đi lại, tiến gần về chỗ nó đứng;
- Hoàng Minh Thu!
- Dạ? - Nó nín thở.
- Tôi quên mất không nói với em. Thầy Lam dặn em đi về cẩn thận, con gái đi một mình vào buổi tối rất nguy hiểm!
Dặn xong Tú vội quay người đi luôn, lần này không quay lại nữa, bóng hình tan dần trong hoàng hôn mùa thu. Còn lại mình nó chôn chân ở đó, con tim nó đang không ngừng nhảy múa loạn xạ. Liệu đây có phải là mơ không? Tú vừa nói chuyện với nó sao? Nếu đây là mơ thì xin đừng tỉnh lại...
Sáng hôm sau, vừa đến lớp Trang đã phục kích nó ngay. Trang giơ ra trước mặt nó cái túi nhỏ, trang trí họa tiết ngộ nghĩnh:
- Tặng mày này!
- Hôm nay ngày gì à? - Nó ngạc nhiên
- Cứ mở quà ra là mày sẽ biết!
Nó đưa tay đón chiếc túi từ tay Trang, mở chiếc túi ra, thò tay vào bên trong lấy đồ trong túi ra. Đó là một cuốn sổ nhỏ, bìa màu đỏ tía, bên trong những trang giấy in đủ các hình ảnh bên góc trái, mùi giấy thơm dễ chịu.
- Thích không? Hôm qua thấy mày lên cơn điên vì mất nhật kí nên tao đã mua tặng mày cuốn khác thay cho cuốn cũ.
- Cảm ơn mày nha! - nó cảm động ôm chặt cuốn nhật kí trong lòng
- E hèm, mới sáng sớm mà hai người đã quấn lấy nhau thế này rồi cơ à? - Thảo từ phía sau đi tới
- Chào buổi sáng, Thảo. Lúc nào chúng kình chả thân như vậy! - Trang khoác tay nó
- Hai người đang nói chuyện gì vậy? Kể mình nghe đi!
- À, sắp vào tiết rồi nhỉ? Chúng mình vào lớp thôi! - Trang đánh trống lảng, kéo vội nó vào trong lớp bỏ mặc tiếng Thảo léo nhéo sau lưng:
- Kể mình nghe đi mà, có gì mà bí mật vậy!
Tiếng cười tràn ngập trên hành lang. Ngoài kia, những tia nắng bắt đầu xuất hiện, vàng nhẹ tựu như lụa mỏng. Bầu trời trở nên trong xanh lạ thường. Những chú chim trên cây đã hót lên khúc ca yêu đời...
Giờ ăn trưa, phải xếp hành bao lâu nó mới có thể bưng được bát mì tôm về bàn. Trang và Thảo nhanh chân hơn đã mua xong, còn đã dành xong chỗ ngồi rồi.
- Lề mề quá, cô nương! - Trang càu nhàu
- Ngồi đây đi Thu! - Thảo ngồi dịch ra nhường chỗ cho nó
Nó ngồi xuống bên cạnh Thảo, bắt đầu xì xụp bát mì tôm. Hơi nóng phả vào mặt khiến cho hai má nó đỏ ửng.
- À, mà hôm qua Thu sao vậy? Cãi nhau với bạn Mạnh vì chuyện gì vậy? - Thảo tò mò
Nó chưa kịp trả lời thì Trang đã chen lời hộ:
- Ôi dào, có chuyện gì đâu. Nó bị mất quyển nhật kí xong lên cơn hâm. Nó nghi là bạn Mạnh lấy quyển sổ nhật kí của nó nên mới làm rùm beng chuyện lên. Cuối cùng gánh hậu quả phạt quét sân đấy!
- Mất nhật kí sao? Vậy cậu đã tìm thấy chưa?
- Chưa? Mình đang đi tìm. - Nó thểu não
- Vậy tí mình phụ bạn tìm nha!
- Cảm ơn Thảo! Thảo tốt thật đấy không như ai kia! - Nó nói xoáy
- Này, tao cũng phụ mày tìm được chưa? - Trang lườm nguýt nó
Cả bọn cố gắng ăn thật nhanh để đi tìm cuốn sổ hộ nó. Khi tụi nó vừa đi khỏi chỗ, hai cô bé ngồi đằng sau quay mặt lại nhìn theo. Cô bé thứ nhất hỏi cô bé thứ hai;
- Này vừa nãy mày có nghe rõ không? Hình như cô ta nói là mất nhật ký đúng không nhỉ?
- Đúng rồi, tin này hay đấy. Mau về báo với đại tỷ thôi! Này mày còn ăn gì đấy à? Đi thôi!
Nói rồi hai cô bé chạy khỏi căn tin, trong lòng đầy hăm hở sắp lập được đại công với đại tỷ.