Bận rộn hơn một tháng, cách cuối năm còn tám ngày, bốn người quây quần.
Buổi trưa ngày hôm đó, một nhà năm người sum vầy dùng bữa, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng bước chân dồn dập, mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, tuy nhiên, không ai chạy vào thông báo mà rèm cửa bị xốc thẳng lên.
“Dương Nhi”
Thanh âm nhu mì mềm mại mang theo vô tận tưởng niệm cùng vui sướng, mọi người nhìn phụ nhân đứng ở cửa, có kinh hỉ, có khó hiểu, chỉ riêng Vân Khảnh Dương tỏ ra hờ hững lạnh nhạt.
“Đến rồi sao?”
Sắc mặt Hứa Như Yên thoáng hiện nét cô tịch nhưng vẫn cố tươi cười: “Ân, ta nhận được thư của con liền thu dọn hành trang lập tức tới đây.”
“Sao lại chỉ có một mình nương? Chẳng phải ta đã bảo…”
“Dương.”
Thái độ xa cách lãnh đạm khiến Vân Phi Vũ vô cùng bất mãn, y trừng mắt lườm nam nhân, lập tức đứng lên tới trước mặt phụ nhân, thân thiết đỡ nàng ngồi xuống: “Đại nương, người đi đường mệt mỏi lắm đúng không? Vừa đúng lúc chúng ta cũng mới bắt đầu dùng bữa, hay là người ăn trước vài món rồi nghỉ ngơi, nói chuyện sau?”
Hứa Như Yên sợ hãi nhìn như tử của mình, hé miệng máy môi lại chẳng nói được lời nào.
Cũng vì Vân Phi Vũ trừng mắt cảnh cáo, Vân Khoảnh Dương bất đắc dĩ chấp nhận. Trừ bỏ Vân Phi Vũ, đối với những người khác, cho dù là mẫu thân thân sinh của mình, hắn cũng đã quên cách đối đãi nhiệt tình phải như thế nào, đành phải miễn cưỡng nở nụ cười ôn hòa: “Nương, cùng nhau dùng bữa đi.”
Hứa Như Yên vui vẻ ra mặt, nhẹ nhàng gật đầu. Lúc này mới chú ý bên cạnh còn có ba người, nàng không khỏi nghi hoặc.
Vân Phi Vũ chỉ về phía bọn họ, bắt đầu giới thiệu: “Đại nương, hắn là Tích Vô Nhai, còn hắn là Tư Vũ Thánh, còn tiểu gia hỏa này tên Ỷ Thần, là dưỡng tử ta mới thu nhận. Nào, Tiểu Thần ngoan, gọi nãi nãi đi.”
Trên đầu Ỷ Thần treo đầy hắc tuyến, kêu Vân Phi Vũ là phụ thân cũng vì có mục đích, có điều… bắt hắn gọi một nữ nhân so với tuổi thực của mình chỉ hơn có mười tuổi thành nãi nãi…
“Tiểu Thần”
“A a, không chịu nổi cái ánh mắt cầu xin này của y mà.” Ỷ Thần ủ rũ, trong lòng hoàn toàn không tình nguyện hô lên: “Nãi nãi”
“Ha hả, ngoan, tiểu hài tử này thực đáng yêu.” Trong lòng Hứa Như Yên tràn ngập vui mừng, đột nhiên lại đỏ mặt: “A, Tiểu Vũ, ta không biết con nhận dưỡng tử nên không chuẩn bị lễ vật rồi.”
Vân Phi Vũ mỉm cười, trấn an: “Đại nương, đều là người một nhà mà, người không cần khách khí như vậy. Ta cho hắn cũng như người cho hắn, đúng không?”
Thấy y thân mật như vậy, đôi mắt Hứa Như Yên đỏ ửng lên, cảm thán: “Đỗ muội tử thật sự có phúc khi có được một nhi tử ngoan ngoãn như con.” Nói xong câu đó, nàng lập tức nhận được ánh mắt bao hàm oán giận, lập tức chuyển hướng sang phía Vân Khoảnh Dương, lo lắng nói: “Dương Nhi, ta không có ý gì khác…”
Tựa hồ có chút bất mãn với lời nói của nàng, Vân Khoảnh Dương nhíu mày, vừa định lên tiếng quát lớn lại nghe Vân Phi Vũ chen vào nói: “Đại nương, người đừng bao che cho hắn, tính tình hắn con lại chẳng rõ hay sao, vừa xấu tính lại vừa cứng đầu, đúng không?”
Vân Khoảnh Dương dở khóc dở cười, nhưng đối diện với ánh mắt sáng quắc của tiểu đông tây, hắn đành phải gật đầu: “Phải, nương à, người nói đúng lắm. Nào, không nói mấy chuyện này nữa, ăn cơm, chúng ta ăn cơm thôi.” Hắn lập tức gắp mấy miếng thức ăn vào bát phụ nhân.
Lần đầu được nhi tử tự tay gắp thức ăn, Hứa Như Yên kích động rơi lệ, cúi đầu lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt: “Được, được, ăn cơm, chúng ta ăn cơm, không nói nữa.”
“Đại nương, người uống bát canh nhuận họng trước. Canh này là do Vũ Nhi hầm rất lâu đấy.” Tích Vô Nhai cầm chiếc bát rỗng múc một chén canh đặt trước mặt phụ nhân, vẻ mặt tươi cười nhu hòa.
“A… được.”
Hứa Như Yên cười đáp lại, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nam nhân này khi nãy cũng gọi mình là ‘đại nương’, hơn nữa cách gọi Tiểu Vũ của hắn lại thân thiết tới vậy, rốt cuộc quan hệ giữa bọn họ là như thế nào? Ánh mắt nàng quét qua bọn họ vài vòng, nhịn không được liền nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Vũ, con… cùng bọn họ?”
“A, việc này…” Vân Phi Vũ cười gượng hai tiếng. Mời phụ nhân tới mừng lễ đón năm mới cùng mình, y đã dự định không giấu diếm quan hệ của bọn họ với nàng. Ban đầu vẫn nghĩ chỉ cần nói ra sự thực là được, nhưng nhìn vẻ mặt thất kinh chưa định của nàng, y thực sự không cách nào mở lời, sắc mặt bất giác đỏ bừng: “Thực ra… là… chúng ta là…”
Tư Vũ Thánh nhịn không được, vừa định trả lời thay y lại không ngờ bị Vân Khoảnh Dương giành trước: “Ăn cơm thì ăn cơm đi, hỏi nhiều như vậy làm gì, chỉ mời người tới dự lễ mừng năm mới thôi, ít quan tâm những chuyện không liên quan tới mình đi.”
Vừa nghe lời này, Hứa Như Yên càng thêm xác định quan hệ giữa bọn họ, trong lòng có chút bất mãn cùng phiền não vì sao Vân Phi Vũ lại hoa tâm tới vậy, nhưng thái độ của nhi tử càng khiến nàng thêm thương tâm, yên lặng cúi đầu không nói một lời.
“Dương”
Vân Phi Vũ quát nhẹ, y biết nam nhân không muốn mình khó xử, nhưng nhìn vẻ mặt cô đơn của phụ nhân, y suy nghĩ một chút, nhẹ giọng mở miệng: “Đại nương, ta cũng không muốn gạt người, chúng ta ở chung với nhau. Aiz… ta cũng không biết giải thích ra sao nữa, chỉ là ta không thể bỏ bất luận người nào trong bọn họ, cho nên… thật có lỗi!”
“Nhưng chúng ta thật sự rất vui vẻ, cũng vô cùng hạnh phúc!” Y vội vàng bổ sung thêm một câu, sau đó căng thẳng nhìn phụ nhân.
“Quên đi, con cháu có phúc của con cháu.” Nghe được Vân Phi Vũ nói những lời này, lại thấy tâm tình nhi tử của mình cũng tốt, Hứa Như Yên thả lòng tâm trạng, ngẩng đầu cười: “Là do đại nương nhiều chuyện. Tính tình Dương Nhi không tốt lắm, cũng chỉ có con mới có thể bao dung hắn. Mẫu thân như ta cũng cảm thấy an lòng.”
Vân Phi Vũ thở phào nhẹ nhõm, tươi cười gật đầu: “Đại nương an tâm đi, tính tình hiện tại của Dương đã tốt lên nhiều lắm.”
“Đúng vậy, đại nương an tâm đi, ta cùng Vũ Nhi sẽ thay người quản giáo tên tiểu tử này.” Tư Vũ Thánh tủm tỉm xen vào, nhìn sắc mặt Vân Khoảnh Dương biến thành sắc xanh, trong lòng hắn vui vẻ như mở hội.
Mắt thấy Vân Khoảnh Dương sắp phát hỏa, Vân Phi Vũ liếc mắt lườm Tư Vũ Thánh một cái, gắp một miếng thức ăn vào bát hắn: “Đây là món ta làm riêng cho huynh, không được phép nói chuyện nữa, ăn mau.”
Vân Khoảnh Dương hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu ăn cơm, sau đó lại đột nhiên lên tiếng: “Đúng rồi, nương à, tiểu nha đầu kia đâu? Chẳng phải ta kêu nàng cùng người tới đây sao?”
“A, con xem, trí nhớ của ta thật là…” Hứa Như Yên nghiêng mặt nhìn ra cửa, gọi khẽ: “Hai người các ngươi đều vào đây đi.”
“Nha đầu?” Vân Phi Vũ nghi hoặc khó hiểu nhìn về phía Vân Khoảnh Dương, thấy hắn bĩu môi hất cằm về phía cửa, y đành phải quay đầu nhìn lại, đến khi thấy nha hoàn mặt mày tròn trịa bước vào, y hô lên: “Phỉ Thúy tỷ, đã đến đây rồi sao còn đứng ở ngoài, mau…”
Nhưng lúc thấy lục y nữ tử phía sau, y tạm thời ách tiếng, không thể tin nhìn nàng. Tuy rằng trước mắt là một cô nương trưởng thành duyên dáng yêu kiều, nhưng cả đời này y sẽ không bao giờ quên đi gương mặt quen thuộc này.
“Tiểu Nha? Là Tiểu Nha!”
Vân Phi Vũ kích động lao lên bắt lấy vai nữ tử, không ngừng nhìn lên ngắm xuống: “Tiểu Nha, thực sự là Tiểu Nha mà, không chết, Tiểu Nha không chết…”
“Thiếu gia” Bích Nha nhẹ nhàng gọi, ngữ khí run rẩy: “Nô tỳ nhớ người lắm.”
“Ta cũng vậy, ta cũng…”
“Khụ khụ” Hai tiếng ho khan thật mạnh đánh gãy lời y nói, Vân Khoảnh Dương thản nhiên nói: “Vũ Nhi, tất cả mọi người đều đang đói bụng, chúng ta ăn cơm trước, ôn chuyện thì khi nào làm cũng được.”
“A, đúng nha, Tiểu Nha, Phỉ Thúy tỷ, mọi người cũng đói bụng rồi, đến đây, đến đây đi.” Nói xong, y kéo hai người tới bên bàn.
“Không, không được đâu thất thiếu gia. Việc này… việc này không được.” Phỉ Thúy thất kinh cự tuyệt.
“Đúng vậy, thiếu gia, chúng ta không thể…”
Bích Nha phụ họa theo lại bị Vân Phi Vũ ngắt lời: “Kêu hai người ngồi xuống thì hai người cứ ngồi đi. Người ở xa tới là khách, trừ phi các người không muốn gia chủ ta đây giữ lại được chút thể diện.”
Bích Nha khó xử nhìn y: “Thiếu gia, ta…”
“Được rồi.” Vân Phi Vũ ngắt lời Bích Nha, sau đó búng lên trán nàng: “Đã sớm nói rằng ta luôn coi muội như muội muội ruột thịt, sau này phải gọi là đại ca, biết chưa?” Nói xong, y cứng rắn kéo hai người ngồi xuống, xới đầy bát cơm đặt trước mặt hai người: “Đói bụng rồi đúng không? Mau ăn đi, mọi người nếm thử tay nghề của ta xem sao.”
Thấy hai người sợ hãi nhìn mình, Vân Khoảnh Dương chỉ nhàn nhã mở miệng: “Không cần phụ tâm ý của Vũ Nhi, tóm lại đồ ăn cũng nhiều, ăn đi.”
“Vâng.”
Bao nhiêu nhiệt tình của mình còn không bằng một câu mệnh lệnh của nam nhân, Vân Phi Vũ bất mãn, nhưng nhìn mọi người ăn uống vui vẻ, một chút u ám trong lòng đều tan thành mây khói.
Bữa cơm này ăn xong ước chừng cũng mất nửa canh giờ, cũng may trong phòng có đốt ấm lô nên đồ ăn không lạnh nhanh, người một nhà cùng nhau hòa thuận vui vẻ.
Sau khi ăn xong, an bài nơi nghỉ ngơi cho mọi người, Vân Phi Vũ kéo Bích Nha lại cùng nhau ôn chuyện. Không có y ở bên, ba người nằm trong thư phòng chơi cờ, đọc sách đều cảm thấy bất an, mãi đến buổi chiều lại đón thêm ba vị khách nữa.
“Thất thiếu gia, vương gia mời người tới tiền thính.”
Đang trò chuyện cao hứng cùng Bích Nha trong phòng, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng thông báo.
“Có chuyện gì sao?” Vân Phi Vũ nhíu mày.
“Có khách đến, vương gia mời người tới tiền thính.”
“A, là vậy sao.” Vân Phi Vũ trầm ngâm một lát, nhìn sang Bích Nha.
“Thiếu gia, người có việc thì đi đi, ta thu dọn một chút.”
“Uhm, cũng tốt.” Vân Phi Vũ đứng lên, đột nhiên gõ trán nàng: “Nhớ rõ lần sau phải gọi là đại ca, nghe chưa?” lập tức xoay người bước tới cửa, mở cửa phòng ra, quay lại nhìn nàng: “Muội nghỉ ngơi đi, tới bữa tối ta sẽ phái người tới gọi, cần gì cứ nói thẳng, không được phép khách khí với ta, biết chưa?”
Bích Nha hé miệng định nói gì đó, cuối cùng ngoan ngoãn gật đầu: “Đã biết, đại… đại ca.”
“Ngoan” Vân Phi Vũ mỉm cười, sau đó bước ra khỏi cửa.
Nhìn cánh cửa phòng bị đóng lại, Bích Nha nhẹ nhàng thở ra, ngồi bên giường cúi đầu, không biết đang suy nghĩ điều gì, đột nhiên nàng nâng tay áo xoa mặt, sờ sờ nhiệt độ người nọ còn lưu lại trên ghế, thấp giọng: “Thiếu gia, rốt cuộc ta cũng gặp lại người rồi.”
Từ xa đã nghe thấy tiếng cười của Tích Vô Nhai cùng thanh âm non nớt không rõ ràng, Vân Phi Vũ không khỏi tò mò rốt cuộc khách vừa tới là ai, nhanh chóng bước vào phòng lại vừa vặn bắt gặp đôi mắt đào hoa cùng gương mặt đã trở nên trầm ổn hơn trước, y kinh ngạc đứng ở cửa, đến khi lấy lại *** thần mới phát hiện mình được người nọ ôm vào lòng.
“Tiểu Vũ, đã lâu không thấy.”
“Nghiêm… Nghiêm đại ca?”
Một tiếng ho nhẹ vang lên, sau đó, thanh âm ôn nhuận của Tích Vô Nhai truyền tới: “Hai người vẫn muốn đứng ở cửa sao? Vũ Nhi, tới xem nhi tử của Thiên Mẫn này.”
Nghiêm Thiên Mẫn thầm thở dài, chủ động buông người ra, sau đó vỗ vai y: “Nào, đến nhìn nhi tử của ta đi.”
“Uhm.” Vân Phi Vũ cùng theo vào.
Đến gần hai người đang ngồi ngay ngắn, Vân Phi Vũ nhìn thiếu phụ bên cạnh, nhất thời không biết nên xưng hô ra sao, suy nghĩ một chút, y tươi cười mở miệng: “Tỷ nhiều tuổi hơn ta, ta gọi tỷ là tẩu tử nha.” Sau đó y quay ngược lại trưng cầu ý kiến của Tích Vô Nhai.
“Chỉ là cách xưng hô mà thôi, không cần so đo như vậy, đệ muốn gọi sao cũng được.” Tích Vô Nhai ôn nhu cười với y, sau đó vươn tay: “Lại đây.”
Vừa mới tới gần đã bị nam nhân kéo thẳng ngồi lên đùi hắn, Vân Phi Vũ sửng sốt, đang định giãy dụa đứng lên lại nghe nam nhân quát nhẹ bên tai: “Đừng nhúc nhích!”
“Tích?” Y kinh ngạc nhìn nam nhân, vô cùng khó hiểu với hành vi của hắn, ngay cả cảm giác xấu hổ cũng bị quẳng ra sau đầu.
Tích Vô Nhai không hề giải thích, bàn tay to lớn cố định lưng Vân Phi Vũ không cho y rời đi, trước sự kinh ngạc của huynh đệ cùng muội muội mình, hắn từ tốn nói: “Nhìn xem, một lớn một nhỏ, có phải bọn họ rất giống nhau không?”
Nghe thấy lời Tích Vô Nhai nói, hai vị phụ mẫu lập tức nhìn một lớn một nhỏ trên đùi hắn, mà Vân Phi Vũ đỏ mặt hồng tai nhìn tiểu bất điểm đối diện, không dám quay đầu. Tiểu bất điểm kia cũng mở to đôi mắt đen lúng liếng chớp chớp nhìn y, dường như đang suy nghĩ tại sao y đã lớn như vậy rồi mà vẫn ngồi trên lòng người khác…
“Ha ha… Vô Nhai huynh nói như vậy khiến ta cũng cảm thấy giống đấy nhé. Huynh nhìn ánh mắt của nó xem, cứ như cùng một khuôn mẫu với Tiểu Vũ vậy.” Nghiêm Thiên Mẫn tỏ vẻ hứng thú nhìn chằm chằm hai người. Tích Ngưng Sương cũng nhìn nhi tử của mình cùng Vân Phi Vũ, sau đó nhìn bạch y nam tử với vẻ mặt tràn đầy nhu tình mật ý kia, trong lòng nàng có chút mất mác, nhưng nhìn hai người ở bên nhau hòa thuận vui vẻ như vậy nàng cũng cảm thấy an lòng, tươi cười gật đầu: “Đúng là giống thật, ngoại sanh giống cữu mẫu, xem ra Tiểu Vũ đúng là người của Tích gia chúng ta rồi, đúng không đại ca?”(Cữu mẫu: Vợ của cữu cữu, mợ)
Tích Vô Nhai chỉ cười không nói, mà Vân Phi Vũ nghe được hai chữ cữu mẫu, khóe miệng y lập tức co giật vài cái, nhìn thấy nam nhân cười trộm, y lập tức nhéo mạnh lên đùi hắn một cái, hừ nhẹ.
Biết tiểu đông tây mất hứng, Tích Vô Nhai nhéo nhéo thắt lưng y, sau đó nhìn về phía hai người còn lại: “Đi đường chắc mệt mỏi rồi, đợi lát nữa chúng ta sẽ dùng cơm chiều. Nếu mọi người đói, ta sẽ sai hạ nhân mang chút điểm tâm tới.”
“Không sao hết, trên đường tới đây chúng ta đã dùng cơm trưa rồi, tạm thời chưa đói bụng. Ta vẫn nghe mọi người đồn đồ ăn Tiểu Vũ nấu rất tuyệt, ta phải để dành bụng để cơm chiều ăn được nhiều chút.”
Nghiêm Thiên Mẫn cười ha hả ôm tiểu bất điểm từ người Tích Vô Nhai sang: “Trước tiên huynh cứ an bài cho chúng ta một nơi nghỉ ngơi đi, tối nay mọi người phải cùng chúng ta uống nhiều đấy nhé.”
“Không thành vấn để, tói nay không say không ngủ.” Tích Vô Nhai cười ha hả ôm Vân Phi Vũ đứng lên, vô cùng thân thiết nói: “Đợi lát nữa ta sẽ giúp đệ nhặt rau.”
Vân Phi Vũ khó hiểu liếc hắn một cái, đến bây giờ y vẫn không hiểu nổi nguyên nhân hắn đột nhiên hành động bất thường như vậy. Nếu là hai người kia y sẽ có cách tìm hiểu, tuy nhiên, trước mặt y lúc này chính là Tích, là Tích luôn luôn trầm ổn ôn nhu. Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?
“Đi thôi, ta đưa hai người tới nơi ở, chắc hẳn hành lý đã được chuyển hết vào phòng rồi.”
Tích Vô Nhai ôm eo Vân Phi Vũ dẫn đầu bước ra cửa, đến khi bước tới một ngã rẽ, hắn đột nhiên cúi đầu cắn lên vành tai y, nhẹ giọng nói: “Trừ chúng ta ra, sau này đệ không được để bất luận người nào tùy tiện ôm mình, rõ chưa?”
“Ôi… huynh… ghen?” Vân Phi Vũ kinh ngạc nhìn hắn.
Nghe được tiếng bước chân phía sau ngày một gần, Tích Vô Nhai không trả lời, chỉ siết chặt cánh tay, ôn nhu nói: “Đi thôi.”
“Thì ra là vậy.” Vân Phi Vũ bừng tỉnh đại ngộ, hiểu được vì sao nam nhân lại hành động kỳ lạ như vậy, quả thực khiến y vừa tức giận vừa buồn cười, rõ ràng người luôn ổn trọng như vậy lại vô duyên vô cớ ăn dấm chua với huynh đệ của mình, thật là…
Liếc xéo nam nhân một cái, môi mỏng khẽ nhếch lên, nhỏ giọng nói: “Bình dấm chua.”
Nghe thấy lời y bình phẩm, Tích Vô Nhai không nói gì, chỉ cười với y, mà cánh tay đặt bên eo y siết càng chặt.