“Từ từ, Duẫn đại ca, huynh chờ ta suy nghĩ chút đã.”
Vân Phi Vũ trầm tư một lát, sau đó mở miệng hỏi: “Ý của huynh chính là: tỷ như ta làm một việc có lỗi với ân nhân, nhưng hắn biết ta không tình nguyện đi làm nên cũng không hận ta. Phải vậy không?”
Duẫn Lạc chần chờ một lúc, tuy cảm thấy lời y nói có chút kỳ lạ nhưng vẫn gật đầu: “Có thể nói như vậy.”
“Sâu xa hơn một chút, chuyện đó đích thực là do ta làm, nhưng chỉ là nhận lệnh của người khác, mà ân nhân của ta biết người hạ lệnh sau lưng ta là ai, đúng không?” Thiếu niên nói tiếp.
“Đúng.” Duẫn Lạc cúi đầu khiến người ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
“Kỳ thực việc này rất đơn giản, ta bị bắt ép, mà ân nhân của ta cũng biết điều đó, nói không hận thì không có khả năng, nhưng nhất định ân nhân sẽ tập trung phần lớn nỗi hận lên người kẻ chủ mưu kia, cho nên hận ý đối với ta cũng không nhiều lắm. Thời gian trôi qua sẽ dần phai nhạt, đương nhiên đó chỉ là suy đoán của ta. Dù sao mỗi người có cách nhìn riêng, huynh nghĩ xem có đúng không?”
Chậm rãi nói ra ý kiến của mình lại phát hiện nam nhân trước mắt không có phản ứng gì khác, tựa hồ đang chìm trong suy nghĩ riêng mình. Vân Phi Vũ thầm đoán việc Duẫn Lạc vừa nói chính là việc của hắn, chính là, không biết người mà hắn tôn kính kia là ai, hơn nữa, rốt cuộc hắn đã làm chuyện gì có lỗi với người ta?
Gương mặt nam nhân hoàn toàn bị che khuất khiến người ta không hiểu hắn đang nghĩ gì.
Vân Phi Vũ đành bó tay, lặng lẽ xoay người nhìn thân ảnh nhỏ bé cách đó không xa, trên mặt không khỏi hiện lên một mạt tiếu ý: “Quả nhiên là tiểu tử ngoan ngoãn.”
Nghe một tiếng thở dài, thiếu niên nhanh chóng quay mặt lại, thấy nam nhân nhìn ra mặt hồ, thần sắc có chút mờ mịt, miệng thì thào: “Hiện tại ta nên làm như thế nào mới được? Rốt cuộc có nên tới gặp hắn hay không?”
“Đi chứ, vì sao lại không đi.”
Duẫn Lạc hoảng sợ, vừa lấy lại *** thần đã nhìn thấy vẻ mặt cổ vũ của thiếu niên, trong lòng ấm áp, mỉm cười nói: “Nói cũng đúng, do dự dậm châm một chỗ như thế này thì chẳng thà cứ tiến về phía trước, mặc kệ kết quả ra sao cũng tốt hơn tình trạng hiện tại. Đa tạ đệ, Tiểu Vũ.”
Nghe người khác nói lời đa tạ như vậy cũng chẳng phải lần đầu tiên, nhưng được nam nhân đứng đắn như hắn nói đa tạ lại là lần thứ nhất. Thiếu niên cảm giác gò má dưới lớp da mặt kia có chút nóng, ngượng ngùng gãi đầu, hắc hắc cười gượng.
“Đúng rồi, Tiểu Vũ. Ngày mốt đệ có thời gian hay không?”
“Chuyện gì?” Thiếu niên nhìn hắn.
“Ta muốn mời đệ dùng bữa thôi. Nếu có thể thì ta muốn giới thiệu đệ với một người.” Duẫn Lạc lộ vẻ kiên định: “Là người mà ta sùng bái nhất, tôn kính nhất.”
“Được.” Thấy hắn đã nghĩ thông suốt, Vân Phi Vũ cũng vui lây: “Nhưng ta muốn đưa Tiểu Tuyết Nhi đi cùng.”
“Đệ thương hắn quá đấy, đi đâu cũng mang hắn theo.”
Nghe lời nói nồng đậm vị chua, thiếu niên cười nhẹ, lập tức ngắt lời: “Huynh đã quyết định thời gian chưa?”
“Ách… ngày mai sắp xếp xong sẽ báo cho đệ.”
“Cũng tốt,” Thiếu niên xoay người nhìn tiểu tử cách đó không xa: “Đi thôi, đã khuya rồi. Cần phải trở về.”
Y còn chưa kịp bước nửa bước, vong eo đã bị người phía sau ôm lấy, thân thể cũng lập tức nghiêng ra sau. Thân thể nam tính mạnh mẽ dán lên người, ngay sau đó, bên tai truyền tới giọng nói dễ nghe: “Thực xin lỗi, ta đã phá lời hứa, nhưng là… thật sự đa tạ đệ, Tiểu Vũ.”
Nghe hắn nói vậy, thiếu niên dần thả lỏng thân thể, vỗ bàn tay hắn đặt bên hông mình, cười nói: “Duẫn đại ca, không phải huynh mới đa tạ ta đó sao, huynh biến thành người càm ràm như vậy từ khi nào vậy?”
“A, có chút không giống ta.” Hơi thở ấm áp của người nọ phả lên tai, thiếu niên bất giác tránh ra.
“Tiểu Vũ.”
“Sao?” Thiếu niên xoay mặt qua… lại bị cảm giác mềm mại ướt át trên mặt khiến cho thất thần.
Duẫn Lạc cũng ngây người, nhưng thấy phiến hoa hồng nhuận gần trong gang tấc, hắn mê muội tiến lại gần.
“Các người đang làm cái gì?” Thanh âm non nớt mang theo phẫn nộ từ phía đối diện truyền tới. Hai người cả kinh, lập tức tách ra.
Cảm giác được gương mặt mình nóng bừng, may mà trời rất tối, trên mặt còn có lớp nhân bì diện cụ che khuất, Vân Phi Vũ cười gượng hai tiếng: “Tiểu Tuyết, ta đang chuẩn bị gọi đệ, đã khuya rồi, chúng ta về thôi!” Nói xong, y lập tức tiến lên kéo tay tiểu tử kia, đi một mạch không hề ngoảnh lại.
Duẫn Lạc nhìn theo bóng dáng hai người, nâng tay xoa lên môi, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt. Cho dù là việc vô tình nhưng vẫn là khi y còn đang tỉnh táo, cho dù là tấm da mặt giả tạo nhưng vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể y. Cảm giác mềm mại ấm áp kia thật tuyệt diệu.
Về đến nhà, tiểu tử kia lập tức trở lại căn phòng nhỏ của mình. Vân Phi Vũ khó hiểu, căn bản không rõ tiểu đông tây kia đang hờn dỗi việc gì, tuy nhiên, hiện tại y muốn làm cho đầu óc mình bình tĩnh lại. Vừa rồi biết người nọ muốn làm gì nhưng y lại không lập tức đẩy ra, hiện tại nghĩ lại cũng cảm thấy khó hiểu, không khỏi nghĩ tới chuyện bản thân đã lâu không phát tiết, tích tụ nhiều mới thành cơ sự như vậy.
Nhớ tới chuyện đó, trong đầu không thể tự chủ nghĩ tới hình ảnh cùng người nọ hoan ái trên giường, cảm giác dưới bụng căng thẳng, một cỗ nhiệt lưu hướng thẳng lên trên, nháy mắt đã lan tràn tới toàn thân khiến y bắt đầu khó chịu.
“Đáng chết! Quả nhiên là muốn tìm nơi phát tiết!” Thiếu niên lập tức chạy tới phòng tắm, dội một chậu nước lạnh từ đầu tới chân, nhưng vẫn không thể áp chế nội tâm xao động. Ký ức khi còn bên người nọ bao phủ lấy thân thể, y tựa lên phiến đá lạnh lẽo, bàn tay bất giác vươn về phía hạ thân…
Hơi thở dồn dập cùng thanh âm *** mỹ thoát ra, sau tiếng rên rỉ thống khổ của thiếu niên, chất dịch màu trắng phóng thích lên tay, thân thể mềm nhũn. Ngồi trên phiến đá lạnh lẽo, nhiệt độ nóng nực dần tan đi, chỉ còn lại cảm giác hư không cùng nỗi sầu tịch mịch vô hạn.
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên không trung, thâm tâm nhiễu loạn, y chống tay đứng lên, sờ sờ mặt mới nhớ đã lâu không rửa sạch tấm nhân bì diện cụ, thuận tay gỡ xuống, sau đó ngâm vào trong làn nước.
Tắm rửa hết một canh giờ, khi thiếu niên trở lại phòng, vừa châm ngọn nến trên bàn lại thấy tiểu tử kia vô thanh vô tức (yên lặng không tiếng động) xuất hiện trong phòng.
“Ca.” Thanh âm nghẹn nào, nhìn người nọ quay lại… gương mặt xa lạ kia khiến hắn không khỏi thốt lên lời chất vấn sắc bén: “Ngươi là ai?”
“A…” Vân Phi Vũ sờ lên mặt, nhìn tấm nhân bì diện cụ trên bàn, mỉm cười: “Vừa không gặp một lúc mà Tuyết Nhi đã quên ca ca rồi sao?”
“Thanh âm rất giống, nhưng dung mạo….” Cho tới khi nhìn thấy đường nối phân hai mảng trắng đen trên cổ người nọ, tiểu tử kia nhanh chóng hiểu ra, cúi đầu, ngữ khí mang theo một chút tủi thân: “Ca ca không tin ta sao?”
“Hả? Sao lại nói như vậy?” Thiếu niên buồn cười kéo hắn ngồi xuống bên bàn, xoa xoa đầu hắn: “Chỉ là nhất thời quên nói cho đệ mà thôi, chẳng phải hiện tại đã biết hay sao?”
Ngẩng đầu nhìn y, thấy ánh mắt ôn nhu tự nhiên đó, tiểu tử kia gật đầu: “Ân, ta tin ca ca.” Sau đó lại vươn tay vuốt ve gương mặt thiếu niên, tò mò: “Dung mạo này của ca ca rất đẹp, tại sao phải che dấu?”
Vân Phi Vũ kéo bàn tay nhỏ bé đang sờ loạn trên mặt mình, nhéo nhéo chiếc mũi nhỏ nhắn của hắn: “Mỗi người đều có bí mật riêng, việc này chính là bí mật của ca ca, hiểu chưa?”
Thấy tiểu tử kia trưng vẻ mặt ủ rũ, thiếu niên cười nói: “Nhưng hiện tại Tiểu Tuyết cũng biết rồi, cho nên đây là bí mật giữa ta và Tiểu Tuyết, được không?”
“Uhm, là bí mật của ta và ca ca.” Tiểu tử kia nhào vào lòng thiếu niên, đầu dựa lên ngực y.
“Đúng rồi, ca ca.” Tiểu tử kia ngẩng đầu.
“Chuyện gì?”
“Cái kia…” hắn cắn môi dưới, cẩn thận nhìn thiếu niên, ấp a ấp úng nói: “Vừa rồi…người kia… hắn không phải người tốt.”
“Vì sao?” Thiếu niên nhìn hắn đầy khó hiểu.
“Bởi vì…Bởi vì hắn muốn hôn ca ca.” Nói xong, tiểu tử kia tỏ vẻ độc chiếm, hôn chụt một cái lên má thiếu niên, tiếp đến liền ôm cổ y: “Ca ca là của ta, ta không cho ai hôn cả.”
“Tiểu đông tây này ….” Thiếu niên buồn cười vỗ vỗ lên lưng hắn: “Được được được, ca ca là của đệ, vậy nên đệ ngủ đi, đã muộn như thế này rồi đây.”
Tiểu tử kia nằm im, ôm lấy cổ y làm nũng: “Đêm nay ta muốn ngủ cùng ca ca.”
“Ngoan, đệ cũng mười hai tuổi rồi, hiện tại đệ đã là tiểu hài tử trưởng thành, đương nhiên phải ngủ một mình. Hơn nữa trời còn nóng như vậy, hai người cùng nằm trên một chiếc giường thì nóng lắm.” thiếu niên nhẹ giọng dỗ dành.
“Không muốn, không muốn. Hôm nay ta muốn ngủ chung với ca ca.”
Vân Phi Vũ có chút đau đầu, nhưng ngẫm lại cũng thấy tối nay mát mẻ, đành nói: “Được rồi, nhưng chỉ được một hôm nay thôi đấy. Sau này không được phép chơi xấu, hiểu không?”
“Được, ta đi lấy gối.”
Nhìn tiểu tử kia kích động chạy ra khỏi phòng, thiếu niên lắc đầu bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt lại hàm chứa vẻ sủng nị rõ ràng.
“Vương gia, đã trễ như vậy sao người còn không ngủ. Hôm nay người mới đến, nên nghỉ ngơi cho tốt mới phải.”
Âm thanh từ phía sau truyền tới, Tích Vô Nhai quay đầu lại, mỉm cười: “Không sao, cũng chẳng tới nỗi quá mệt, nhưng tại sao Mạc tiên sinh cũng chưa ngủ?”
Mạch Bạch tiến lên, ngồi xuống bên cạnh chiếc thạch bàn, nhìn ánh trăng trên không trung, than nhẹ một tiếng: “Vương gia, người đang lo sợ người kia không phải người cần tìm?”
Yên lặng một lúc lâu, Tích Vô Nhai gật đầu, nói: “Vừa nhận được thư của ngài, xử lý xong mọi việc là ta lập tức tới đây. Trên đường đi ta luôn nghĩ nếu không đúng người đó thì phải làm sao bây giờ? Trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy bất an, thiếu chút nữa đã quay ngựa lại, bởi vì ta biết… hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn. Ta không biết bản thân có thể tiếp tục chịu đả kích hay không.”
“Aizz….” Mạc Bạch thở dài. Nam nhân trước mắt vẫn luôn khiến người ta cảm thấy hắn rất mạnh mẽ, không gì không làm được, nhưng hiện tại nghe được lời nói thiếu tự tin từ miệng hắn thốt ra, y thầm nghĩ hành động trợ giúp trước kia của mình là đúng hay sai?
“Vậy người muốn gặp mặt y khi nào, ta thay người sắp xếp.”
“…Ngày mai đi, mặc kệ có phải hay không, nhưng nghe ngài nói thì y là một nhân tài. Người có thể đánh tay đôi với tiểu tử Duẫn Lạc kia cũng không phải hạng tầm thường, nhân tài như vậy chẳng phải cứ muốn là gặp được, ngài nghĩ xem có đúng hay không?” Tích Vô Nhai cười nói.
“Được.” Mạc Bạch gật đầu: “Vậy mai ta sẽ tới gặp y, an bài cho hai người gặp mặt.”
“Uhm, an bài xong thì sai người trở về báo tin cho ta biết là được.”
“Dạ.”
Ngồi im một lúc, Mạc Bạch lại lên tiếng: “Vương gia.”
“?” Tích Vô Nhai quay đầu về phía y.
“Lần này người trở về cũng không muốn gặp hoàng thượng một lần hay sao?” Thấy sắc mặt nam nhân biến đổi, Mạc Bạch vội vàng tiếp lời: “Hoàng thượng vẫn luôn tự trách, hơn nữa vẫn hy vọng có thể gặp người một lần, dù sao cũng là thúc chất, người nghĩ xem…”
“Được rồi.” Tích Vô Nhai lạnh lùng quát lên: “Mạc tiên sinh không cần nhiều lời, lần này ta tới đây để gặp thiếu niên tên Hạ Vũ kia. Còn về hắn, ta chưa bao giờ muốn gặp hắn. Tự trách có ích lợi gì? Có thể kéo lại tính mạng của Tiểu Vũ hay sao?”
“Nhưng mà, vương gia…”
Tích Vô Nhai đứng lên, ngắt lời: “Đêm đã khuya, ta đi ngủ. Mạc tiên sinh cũng nên nghỉ ngơi sớm.”
Nói xong, nam nhân thong thả rời đi không hề quay đầu, chỉ để lại Mạc Bạch nhìn theo bóng dáng hắn, lắc đầu thở dài.
Ngày tiếp theo, trời vừa tờ mờ sáng đã thấy Mạc Bạch xuất môn, vừa lúc bắt gặp một người khiến y không khỏi kinh ngạc: “Duẫn đô úy, sao lại tới sớm như vậy? Tới gặp vương gia sao?”
Duẫn Lạc ngượng ngùng gật đầu: “Hôm qua, nghe ngài nói vương gia đã trở về nên tới khuya ta vẫn không ngủ được, sáng nay tới sớm một chút để gặp vương gia.”
“Ha hả, mau vào đi thôi. Đúng rồi, hôm nay ngươi không vào triều?”
“Hôm qua tiến cung, hoàng thượng nói…” tựa hồ nhớ tới cái gì, Duẫn Lạc đột nhiên bắt lấy cánh tay y: “Mạc tiên sinh, vương gia thật sự không trách ta sao?”
“An tâm, an tâm, đêm qua ta còn cùng vương gia nói chuyện về ngươi mà.” Mạc Bạch vỗ vai hắn trấn an.
Duẫn Lạc buông y ra, tâm tình thả lỏng rất nhiều, sau lại hỏi: “Vậy còn phía hoàng thượng…”
“Aizz…” Mạc Bạch lắc đầu: “Không có biện pháp! Ta vừa nhắc tới hoàng thượng là vương gia lập tức phát hỏa. Được rồi, ngươi mau vào đi, chắc lúc này vương gia cùng đã dậy rồi, ta còn phải vào triều nữa.”
“Được.” Duẫn Lạc cung kính cúi thấp người, đột nhiên mở miệng: “Mạc tiên sinh, ngày mai ngài có thời gian rảnh không? Ta định chuẩn bị một bữa tiệc tẩy trần tại Phúc Khí Đông Lai, này mai ngài sẽ tới chứ?”
“Nếu không có việc gì thì ta sẽ tới.” Mạc Bạch cười với hắn, xoay người rời đi, sau đó đột nhiên dừng bước: “Ngươi mời những ai?”
“Chỉ mấy người thân thiết hàng ngày thôi.” Duẫn Lạc tò mò tại sao người này lại đột nhiên hỏi mình như vậy, nhưng hắn chỉ có thể trả lời: “Có tướng quân, hai vị phó tướng, Tiểu Vũ, đệ đệ của hắn, còn có cả Hàn…”
“Từ từ, ngươi vừa nói ai? Ngươi mời cả Hạ Vũ?” Ánh mắt Mạc Bạch sáng ngời, xem ra không cần phải cố công sắp xếp mà trước mắt đã có một cơ hội tốt.
“Đúng vậy.”
“…Như vậy đi, ta với ngươi cùng vào gặp vương gia.”
Không hiểu vì sao Mạc Bạch lại đột nhiên hành động như vậy nhưng Duẫn Lạc cảm thấy an tâm hơn. Một mình vào gặp người nọ vẫn khiến hắn hoảng loạn, dù sao chính tay hắn cũng bắn chết người mà người nọ yêu thương. Tuy rằng người nọ nói không trách hắn, nhưng chung quy người vẫn là do hắn giết, vậy nên hắn có chút hoảng hốt. Hiện tại có Mạc Bạch đi chung, hắn cảm giác nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Chỉ một lát sau đã tới chủ tẩm. Thấy vài thị nữ bước ra, Mạc Bạch hỏi: “Vương gia đâu?”
Mấy người kia vừa thấy y liền nhún người hành lễ, trong đó có một người trả lời: “Khởi bẩm tiên sinh, vương gia vừa mới chải đầu rửa mặt xong.”
“Được rồi, các người lui xuống đi.”
“Vâng.”
“Đi thôi.” Mạc Bạch kéo Duẫn Lạc, đẩy cửa tiến vào: “Vương gia, ngài đoán xem ai tới đây?” Đẩy Duẫn Lạc đang lui bước tiến lên phía trước, sau đó nháy mắt cổ vũ hắn mấy cái.
Duẫn Lạc cắn răng, quỳ xuống trước mặt người đang ngồi bên cửa sổ: “Thuộc hạ Duẫn Lạc khấu kiến vương gia, vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế…”
Hắn còn chưa nói xong đã bị người nọ nâng lên: “Được rồi, chỉ không gặp vài năm mà ngươi đã làm như xa lạ với ta lắm vậy. Tiểu Lạc Tử, đứng lên đi.”
Duẫn Lạc bất chợt đỏ bừng mặt, nhăn nhó nói: “Vương gia, có thể không cần gọi… cái kia… thuộc hạ đã không còn là tên tiểu khất cái năm đó nữa rồi.”
“Ha ha ha” Tích Vô Nhai vỗ vai hắn: “Năm đó hành tẩu giang hồ vô tình nhặt được ngươi, không ngờ hôm nay ngươi đã trở thành đệ nhất thần xạ thủ của Dạ Diệp quốc. Không tồi, không tồi, không cô phụ lòng kỳ vọng của ta dành cho ngươi.”
“Tạ ơn vương gia bồi dưỡng.”
Duẫn Lạc xoay người vái một cái, sau đó nhìn người mà mình sùng kính nhất đang đứng trước mặt, trong lòng tràn ngập đủ loại cảm giác vui buồn. Sự áy náy trong thâm tâm lại bắt đầu trào lên, hắn vừa định mở miệng giải thích lại bị người nọ ngắt lời.
“Không cần phải nói, chuyện đó không phải lỗi của ngươi, ta hiểu được.” Tích Vô Nhai thâm ý nhìn hắn, sau đó xoay người đi đến trước bàn, mời hai người ngồi xuống: “Đến đây, đều ngồi xuống đi.”
Nhìn thấy người nọ tỏ thái độ bình thường với mình, thật sự không có ý trách cứ, Duẫn Lạc nhất thời an tâm, không do dự liền nhẹ nhàng ngồi xuống, lập tức mở miệng: “Vương gia, thuộc hạ có đặt một bàn tiệc tại Phúc Khí Đông Lai, hy vọng ngày mai có thể đón tiếp người.”
“Mời ta dùng bữa?”
“Vâng.” Duẫn Lạc trịnh trọng gật đầu: “Khó có dịp vương gia quay về Diên Kinh, lần này coi như thuộc hạ vì người chuẩn bị một bữa tiệc tẩy trần, đồng thời, thuộc hạ còn muốn giới thiệu một người với vương gia.”
“Nga?”
Thấy vẻ ôn nhu thoáng hiện lên trên mặt Duẫn Lạc, Tích Vô Nhai âm thầm hiểu được, trêu đùa: “Sao nào, là nữ tử nhà ai lại có thể làm cho đệ nhất thần xạ thủ của chúng ta động tâm vậy?”
“Khụ.” Mạc Bạch vốn chưa nói lời nào lại đột nhiên khụ một tiếng, nói chen vào: “Người Duẫn đô úy nhắc tới chính là Hạ Vũ tiểu huynh đệ. Dù sao cũng nhân dịp mở tiệc chiêu đãi, chỉ sợ y vẫn chưa từng gặp vương gia.”
Tích Vô Nhai nghi hoặc nhìn về phía Duẫn Lạc, thấy hắn gật đầu, sau đó liếc nhẹ Mạc Bạch, trong lòng lập tức cân nhắc, sau đó đáp lời: “Được rồi, ngày mai ta nhất định đúng hẹn.”
“Tạ ơn vương gia!” Duẫn Lạc đứng dậy thi lễ, lại nói: “Vương gia, thuộc hạ còn chút sự tình chưa xử lý xong, vậy nên xin phép cáo lui trước, không quấy rầy người nghỉ ngơi.”
Tích Vô Nhai mỉm cười: “Có việc thì nhanh đi thôi, ta cũng chuẩn bị đi dạo trong thành một chút, dù sao cũng hơn một năm rồi chưa tới đây.”
“Vâng, thuộc hạ cáo lui.”
Chờ Mạc Bạch tiễn người rời khỏi rồi quay lại, Tích Vô Nhai hỏi: “Ngài đã sớm biết việc này?”
“Đúng.” Mạc Bạch gật đầu: “Đây là tin tức nhận được từ Trì phó tướng, nghe nói đã bắt đầu từ lúc đánh giặc.”
“Vậy ta càng thêm tò mò.” Tích Vô Nhai nâng mi: “Theo lời hắn miêu tả thì bộ dạng thiếu niên kia vô cùng bình thường, mà Duẫn Lạc lại là người có tiêu chuẩn rất cao, vậy mà hắn có thể động tâm… xem ra không thể không gặp người này. Mặc kệ có kết quả có phải y hay không.”
“Vương gia, nếu là người nọ thì người định làm như thế nào?” Mạc Bạch tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, bộ dạng như đang xem một trò gì đó hết sức thú vị.
Tích Vô Nhai liếc y một cái, lạnh nhạt mở miệng: “Nếu thực sự là y thì y chỉ có thể là người của ta, không ai được phép đụng tới.”
Mạc Bạch lắc đầu: “Aiz, Duẫn đô úy đáng thương, hắn chọn sai tình địch rồi.”
Nghe thấy lời y nói, Tích Vô Nhai không khỏi cười thành tiếng: “Ngài thở dài cái gì, chúng ta vẫn chưa xác định có phải là y hay không. Hơn nữa, nếu hai người bọn họ lưỡng tình tương duyệt, vậy ta…”
“Điều này thì vương gia an tâm.” Mạc Bạch cực kỳ khẳng định: “Hiện tại Duẫn đô úy vẫn chỉ là đơn phương ái mộ, dường như Hạ Vũ tiểu huynh đệ vẫn đối xử hắn hắn như huynh đệ. Điều ta lo lắng là việc khác kìa.”
“Cái gì?”
“Hiện tại hoàng thượng vô cùng yêu thích việc bám dính lấy Hạ Vũ, ngày nào cũng muốn cùng y dùng bữa.” Mạc Bạch cẩn thận mở miệng, quan sát phản ứng của nam nhân trước mặt.
Nam nhân yên lặng một lúc lâu mới thản nhiên mở miệng: “Mai gặp sẽ rõ.”