Tuy rằng đã áp chế thanh âm rất thấp, nhưng tất cả những người ngồi cùng bàn đều đã nghe thấy. Ai cũng trợn mắt há miệng nhìn về phía thiếu niên. Mặc dù khoảng cách giữa các bàn khá xa, nhưng những người này chưa từng rời tầm mắt khỏi nơi đây. Cảm nhận được không khí có điều không ổn, toàn trường đều trở nên an tĩnh.
Vầng trán Vân Phi Vũ bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Y không nghĩ mọi việc lại chuyển biến thành hoàn cảnh này. Vốn định giải quyết êm thấm, nhưng không ngờ vẫn khiến mọi người chú ý. Quá nóng vội lại khiến mọi việc tiến triển theo hướng ngược lại, nhưng sự việc đã tới nước này… Y khẽ cắn môi, chuẩn bị tiếp tục thỉnh cầu một lần, chẳng ngờ đế vương trước mắt mở tôn khẩu: “Ngươi lập công lớn, phong thưởng là việc đương nhiên. Đây chính là quy định của từ tổ tiên xưa kia để lại, không cần khiêm tốn chối từ.”
Tuy rằng ngữ khí uyển chuyển mềm mại nhưng không còn thân thiện như trước, lại mang theo một chút uy áp khiến người ta không thể phản bác. Thiếu niên biết chắc hắn đang vô cùng tức giận, dù sao mình cũng chỉ là hạng thảo dân, được hoàng thượng ban thưởng chính là trời cao ban phước, vậy mà y còn tự mình cự tuyệt. Nếu không bị coi là tên ngốc, vậy nhất định sẽ bị cho là tên nói dối thích làm ra vẻ.
Những ánh mắt từ bốn phương tám hướng phóng tới, Vân Phi Vũ không cần nhìn cũng hiểu những ánh mắt này bao hàm trào phúng, vui sướng khi người gặp họa, vân vân…
Một khi đã như vậy….
Ngẩng đầu, thấy người bên cạnh như muốn đứng lên, y vội vàng mở miệng: “Hoàng thượng, mong ngài nghe thảo dân nói thêm một lần.”
Khung Tử Dạ đứng lên, mặt không chút thay đổi nhìn y: “Nói!”
“Thảo dân có thể lựa chọn phong thưởng cho mình hay không?”
“Lúc thì từ chối, lúc lại chủ động yêu cầu là vì muốn đạt được lợi ích lớn hơn?” Khung Tử Dạ híp mắt, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Nói nghe một chút, nếu hợp lý thì trẫm có thể xem xét.”
“Tạ ơn hoàng thượng!” Vân Phi Vũ khom mình thi lễ, sau đó thản nhiên mở miệng: “Thỉnh hoàng thượng ban cho ta vạn lượng vàng, được không?”
“Chỉ có như vậy?”
Khung Tử Dạ không tin, hỏi thử: “Đây là thứ đã nằm trong việc ban thưởng, nói yêu cầu khác đi.”
“Như vậy còn không được?” Thiếu niên nhíu mày, sau đó cung kình nói: “Vậy thỉnh hoàng thượng ban cho ta…”
Trong viện yên tĩnh không một tiếng động, tất cả mọi người đều hồi hộp trừng mắt nhìn, dựng thẳng lỗ tai, chỉ sợ bỏ sót một chút nội dung.
“Thỉnh thoàng thượng ban thưởng cho ta Bích nhãn ngọc thiềm.”
“Đó là dược liệu.” Mạc Bạch bên cạnh ngắt lời: “Ngươi muốn dùng nó vào việc gì?”
Vân Phi Vũ cười với y: “Ta muốn tặng nó cho sư phụ. Lão nhân gia thích thu thập những dược liệu chân quý trong thiên hạ, sau đó chế thuốc. Đan dược cứu Mạc tướng quân lúc trước chính là do sư phụ ta chế ra.”
“Nga.” Mọi người im lặng.
“Bích nhãn ngọc thiềm.” Khung Tử Dạ xiết chặt nắm tay: “Dược liệu kia vô cùng chân quý, căn bản có tiền cũng khó mua được, mà hai năm trước, chính vì dược liệu kia nên hoàng thúc mới bị ép phải cưới nữ nhân của Vân gia. Chỉ sợ không thể sử dụng người trước mắt, y căn bản luôn tìm cách từ chối. Y muốn tiền tài vật chất, nhưng tuyệt đối không muốn vào triều cho ta sử dụng sao? Được, càng tốt.”
Chỉ thấy hắn mỉm cười, cao giọng lên tiếng: “Khẩu vị của ngươi cũng không nhỏ. Nghe nói vị dược liệu kia chính là bảo vật mà mọi người trong thiên hạ đều mơ ước, chỉ nghe qua chứ không ai thấy được. Tuy nhiên, thấy lòng hiếu thuận của ngươi như vậy, trẫm quyết định đồng ý với thỉnh cầu của ngươi. Có điều…” Sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, cau mày: “Hiện tại trong hoàng cung không có dược liệu kia, cho nên phải phái người ra ngoài tìm kiếm. Trước khi tìm được vật đó, ngươi hãy kiên nhẫn chờ đợi. Tới khi tìm được rồi, nhất định trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi.”
Vừa nghe hắn đã đáp ứng, tâm trạng căng thẳng của Vân Phi Vũ từ từ trầm tĩnh trở lại: “Chỉ cần có thể sử dụng tiền tài vật chất để thay thế chức quan là được rồi. May mà ta nhớ được vị dược liệu kia rất quý, nếu không thực sự không biết phải đòi thứ gì nữa.”
“Tốt lắm, trời đã muộn, trẫm cũng nên hồi cung.” Khung Tử Dạ xoay người định rời đi, dường như đột nhiên nhớ tới việc gì, hắn dừng lại, sau đó nhìn một vòng: “Lý Nhạc Tuấn có ở đây không?”
“Bẩm hoàng thượng, Lý thượng thư nhiễm phong hàn, hôm nay ở nhà tĩnh dưỡng.” Lập tức có người tiến lên trả lời.
“Nga, vậy thì…” Hắn quay đầu về phía Mạc Ngôn: “Mạc ngự sử, vậy phiền ngươi ngày mai tới lại bộ một chuyến xem còn chức vụ nào trống, sau đó an bài cho Hạ Vũ một chức vị. Dù sao” Hắn liếc nhìn thiếu niên: “Y chính là công thần lớn nhất, nếu như không được phong một chút quan chức, nhất định trẫm sẽ bị người trong thiên hạ nhục mạ là đấng quân vương vô đức.”
“Cứ như vậy đi, hồi cung!”
“Tại sao lại biến thành như vậy?” Vân Phi Vũ không thể tin nhìn về phía người nọ. Y đã đòi dược liệu chân quý như vậy, tại sao vẫn còn muốn phong quan? Phải chăng y đã nghĩ quá đơn giản?
Nhìn người nọ được mười nội thị (thái giám) vây quanh đi tới cửa, y ngẫm nghĩ, quyết định nên nói thẳng thắn mới thỏa đáng. Đang muốn đứng dậy đuổi theo thì cánh tay lại bị giữ chặt.
Duẫn Lạc lắc đầu với y, thấp giọng nói: “Đừng đi, hoàng thượng đang nổi giận.”
Trơ mắt nhìn người nọ đi khuất, thiếu niên im lặng ngồi trở lại vị trí, nhìn chiếc bát trước mắt, bắt đầu suy nghĩ.
Mạc Bạch nhìn về phía Vân Phi Vũ, thấy thần sắc trên mặt thiếu niên liên tục thay đổi, y cúi đầu ngẫm nghĩ, sau đó đứng lên gật đầu cùng mọi người: “Ta có việc cần phải đi trước, mọi người chậm rãi thưởng thức yến tiệc.” Nói xong, lập tức rời đi.
Không có chuyện vui để xem, hơn nữa vừa trải qua một trận nháo loạn như vậy, mọi người cũng chẳng còn hứng thú uống rượu nói chuyện phiếm, yến tiệc mừng thắng lợi cứ chấm dứt như vậy.
Đứng ở cửa, nhìn mấy người trước mắt, Vân Phi Vũ lộ vẻ áy náy: “Thật có lỗi, tiệc mừng công đang vui vẻ như vậy lại bị ta làm hư hết.”
Mạc Ngôn vỗ vai y, mỉm cười lắc đầu, sau đó khó hiểu hỏi: “Vì sao không muốn vào triều?”
Thiếu niên tươi cười: “Ta thích tự do tự tại, triều đình không phải là nơi thích hợp với ta. Hơn nữa, ta rất thích đồ ăn, vậy nên muốn đi khắp đại giang nam bắc, nhấm nháp các loại mỹ thực.”
“Đệ muốn rời khỏi nơi này?” Duẫn Lạc đột nhiên mở miệng, tiến lên nắm lấy tay y.
Vẻ mặt Vân Phi Vũ tràn đầy phức tạm nhìn về phía hắn: “Người này… xem ra phải nói rõ ràng với hắn.”
“Đúng, ngày mai ta đi hoàn thành thủ tục xuất ngũ, sau đó lập tức rời đi.”
Sắc mặt Duẫn Lạc biến đổi lớn, bất giác tăng thêm lực trên tay. Vân Phi Vũ lẳng lặng chịu đựng, cho tới khi người nọ kéo y bước đi: “Chúng ta nói chuyện riêng một chút.”
Thiếu niên không biết làm sao mới phải, quay đầu cười cùng mấy người phía sau, phất tay nói lời từ biệt.
Hai người đối diện, lẳng lặng đứng bên hồ.
“Muốn đứng đây cả đêm sao?” Vân Phi Vũ thầm than, đang muốn mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc lại bị người nọ giành trước: “Vì sao muốn đi? Vì sao không thương lượng cùng ta đã quyết định như vậy? Đệ hiểu được tình cảm của ta, đúng không? Đừng nói đệ không biết.”
“Chúng ta không có khả năng.” Thiếu niên trực tiếp ngắt lời hắn, sau đó nói tiếp: “Không liên can tới việc nam nữ, mà là… ta đã có người mà mình thương yêu, vậy nên giữa chúng ta không có khả năng.”
Cảm giác như bị một chậu nước lạnh xối từ đầu đến chân, Duẫn Lạc đờ đẫn nhìn y, gằn từng tiếng, lặp lại những lời thiếu niên vừa nói: “Đệ nói, đệ, đã. có. người. mình. thương yêu?”
“Đúng.” Nhìn phản ứng của hắn, Vân Phi Vũ có chút không đành lòng, nhưng tình cảm là việc không phải cứ miễn cưỡng sẽ có được, nếu mọi chuyện tiếp diễn như trước, chỉ sợ người trước mắt sẽ càng thêm thống khổ, vậy chẳng bằng trực tiếp chém xuống một đao khiến mọi chuyện xong hết.
“Vậy vì sao đệ không nói, vì không sớm nói cho ta biết? Vì sao vẫn gạt ta?” Nam nhân có chút điên cuồng, đột nhiên nắm chặt bả vai thiếu niên, đầu ngón tay trắng bệch kia thể hiện hắn đang phẫn nộ tới chừng nào.
Nhịn xuống cơn đau đớn như xương cốt gãy nát, Vân Phi Vũ bình tĩnh trả lời: “Huynh chưa bao giờ hỏi ta, hơn nữa, ta vẫn xem huynh như bằng hữu, chưa bao giờ nghĩ tới phương diện kia.”
“Nhưng đệ biết ta có cảm tình với đệ, không phải sao? Vậy vì sao đệ không nói? Tại sao không cự tuyệt ta ngay từ đầu?”
“…. Ta có cự tuyệt, huynh quên rồi sao?” Thiếu niên thở dài: “Khi ở trong quân doanh, chẳng phải ta đã nói mình có hôn thê hay sao.”
Tình cảnh ngày ấy bỗng hiện lên trong đầu, Duẫn Lạc nhất thời giật mình, sau đó nản lòng buông thiếu niên ra, thấp giọng hỏi: “Đệ… thích nữ nhân, đúng không?”
Nên thừa nhận hay phủ định? Nếu thừa nhận thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng…
Vân Phi Vũ nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, người ta yêu là nam nhân. Lần trước nói vậy là muốn chặt đứt tình cảm của huynh. Thật có lỗi.”
Vừa nghe thiếu niên nói người mình thích là nam nhân, Duẫn Lạc lại tiếp tục kích động, mở miệng hỏi: “Vậy tại sao lại không chấp nhận ta? Tại sao cứ nhất thiết phải là người yêu trước kia?”
“Người yêu trước kia? Quả thật là trước kia thôi.” Thiếu niên áp chế cảm giác chua xót trong lòng, gian nan tươi cười: “Thật có lỗi, trừ hắn ra, ta chỉ sợ bản thân không thể yêu ai khác.”
“Vậy vì sao đệ phải che dấu diện mạo thật sự? Chẳng phải muốn chặt đứt quá khứ hay sao?”
Duẫn Lạc vừa định lớn tiếng chất vấn lại vô tình phát hiện vẻ bi thương nồng đậm trong mắt thiếu niên, nhất thời cứng đờ, không thể thốt ra bất luận từ nào.
Hai người lẳng lặng đứng đối diện, ai cũng không lên tiếng nói chuyện, cho tới khí Duẫn Lạc đột nhiên vươn tay ôm thiếu niên vào lòng.
Cảm nhận được thân thể cứng ngắc đang bắt đầu giãy dụa của thiêu niên, hắn nhẹ giọng: “Đừng nhúc nhích, để cho ta ôm đệ như vậy một lúc. Ta sẽ không làm gì cả, chỉ cần yên lặng nghe ta nói vài câu, được không?”
“…Ân.”
Được đồng ý, Duẫn Lạc ôm y càng chặt, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Ta không muốn cầu xin đệ thích ta, vậy nên đệ cũng không thể can thiệp vào chuyện ta yêu thích người nào, bởi vì đó là tình cảm của ta, cho nên ta quyết định tiếp tục chờ đợi đệ, đợi cho tới ngày đệ chấp nhận ta. Đừng hỏi vì sao ta chấp nhất như vậy, chắc chắn đệ đã nghe qua rồi: người có thể khiến ta để mắt tới rất ít, có thể khiến cho ta yêu thích lại càng hiếm hoi, mà người hoặc việc nào đã khiến cho ta để ý, ta nhất định sẽ không dễ dàng buông tay.”
Dừng một lúc, hắn nói tiếp: “Đương nhiên ta sẽ không miễn cưỡng đệ. Trước khi đệ yêu ta, chúng ta sẽ tiếp tục bên nhau với quan hệ bằng hữu, nhưng đệ không cần phải rời bỏ ta, trốn tránh ta, được chứ?”
Nhẹ nhàng đẩy hắn ra, nhìn vẻ mặt chân thành cùng thẳng thắn đố, thiếu niên gật đầu đồng ý, trong lòng lại không ngừng cảm thán: “Người xuất sắc như vậy sao lại có thể thích một kẻ như ta? Rõ ràng bộ dạng hiện tại của ta rất tầm thường. Tuy nhiên cũng chẳng sao cả, chỉ cần hiện tại hắn nghĩ thông suốt là được rồi. Có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ gặp được chân mệnh thiên tử hoặc thiên nữ của mình, khi đó hắn sẽ buông tay với ta.”
“Muộn rồi, trở về đi.”
Mới vừa bước đi, Duẫn Lạc lại bắt lấy tay y, ngưng giọng: “Ngày mai đệ thật sự muốn đi? Hoàng thượng nói muốn phong quan cho đệ, nếu đệ kháng chỉ thì đó là tội lớn, nếu không cẩn thận sẽ bị truy nã khắp nước.”
Thấy vẻ lo lắng của hắn, thiếu niên tươi cười: “Ta vốn không có nơi định cư, lần này tòng quân cũng chỉ vì bị Thiết Ngưu ca ảnh hưởng, nhất thời hứng khởi mới tạo thành, ta càng không quan tâm tới việc vào triều giữ chức vị. Ta chỉ muốn tiêu diêu tự tại đi khắp nơi ngắm nhìn phong cảnh. Nếu hoàng thượng thực sự bức ta, vậy ta sẽ trở về sơn cốc kia ở cùng sư phụ là được. Nơi đó rất bí ẩn, không lo bị người nào tìm thấy.”
“Không được!” Duẫn Lạc căng thẳng nhìn chằm chằm thiếu niên. Nếu đi khắp thiên nam địa bắc còn có cơ hội gặp mặt, nếu trốn tránh thì chắc chắn sẽ không thể nhìn thấy, không thể như vậy.
Cúi đầu trầm tư một lát, hắn nhìn thiếu niên, trịnh trọng nói: “Đệ đừng vội quyết định, ta sẽ nghĩ biện pháp khiến hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, tuy nhiên, đệ phải đồng ý với ta một điều kiện, mặc kệ sau này đệ đang ở nơi nào cũng phải gửi thư thông báo tin tức cho ta.”
Người này vẫn chưa từ bỏ ý định, Vân Phi Vũ cũng chẳng biết làm như thế nào, nhưng chỉ cần hiện tại hắn không đề cập tới là được, tách rời lâu ngày sẽ khiến tình cảm trở nên lạnh nhạt, cuối cùng sẽ tự động buông tay. Suy nghĩ như vậy, y gật đầu: “Được.”