Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 5 - Chương 148: Ban đêm bị tập kích

Từ lúc ngày mới bắt đầu cho tới khi mặt trời lặn, phòng bếp làm đủ các loại bánh trưng chờ binh sĩ trở về nhưng vẫn không thấy ai cả.

Chín người ngồi thành một hàng dài nhìn về phía chiến trường, trong đó có một người nhịn không được liền mở miệng: “Tiểu Vũ, có phải đợt tấn công lần này quá lâu hay không?”

Tuy rằng trời còn rất sáng, nhưng Vân Phi Vũ biết đã tới giờ tuất, tương đương với bảy giờ chiều ở hiện đại. Từ giờ thìn tới giờ tuất cũng đã sáu canh giờ, hơn mười hai tiếng đồng hồ, quả thật quá lâu.

“Uhm, đúng là có chút lâu la.” Thiếu niên bất an trả lời. Y nhớ rõ hồi sáng còn nghe thấy tiếng hò hét trợ uy từ phía xa, nhưng quá giờ ngọ lại không còn tiếng vang tới, lúc ấy đã bắt đầu cảm thấy kỳ lạ. Tuy nhiên, vì vội vàng dạy mọi người làm bánh chưng nên không nghĩ ngợi nhiều, hiện tại ngẫm lại cũng cảm thấy có chút kỳ quái.

Thiếu niên lập tức đứng lên khỏi mặt đất, vỗ vỗ mông: “Để ta đi nhìn xem.”

Tuy nhiên, y còn chưa kịp bước nửa bước thì đã bị mấy người đồng liêu giữ chặt góc áo, ngay cả người ôm chân cũng có.

“Mọi người làm gì vậy?” Thiếu niên kinh ngạc.

“Ngươi đi rồi thì chúng ta phải làm sao đây?”

Nhìn bộ dạng tội nghiệp của tám người kia, Vân Phi Vũ càng khó hiểu: “Làm sao vậy? Mệt thì đi ngủ, nghỉ ngơi, đói bụng thì ăn.”

“Không phải ý này.” Mấy người đều nhăn nhó, cuối cùng, một người mở miệng: “Nếu quân địch đột nhiên tập kích thì chúng ta làm sao đây? Sức lực của chúng ta không bằng ngươi.”

“Ách…cái này…” Thiếu niên gãi đầu. Nói tới vấn đề này, hiện tại có chưa tới trăm binh sĩ ở lại doanh trại, mấy người bọn họ chỉ là đầu bếp, nếu quân địch tập kích thì quả thật bọn họ không khác chi cá nằm trên thớt, mặc người ta xử lí.

Trên chiến trường còn có tướng quân dẫn dắt, có gã hồ ly Trì Phượng Thanh, hẳn là không có vấn đề gì. Trái lại, y cảm thấy bản thân đã quá lo lắng, chỉ sợ mình tới đó cũng không được gì.

“Được rồi, ta không đi là được. Nói không chừng một lát nữa bọn họ sẽ đại thắng trở về. Đến lúc đó chúng ta cần phải nhiệt liệt chúc mừng một phen.”

“Đúng.” Mọi người vừa nghe xong liền đồng loạt hưởng ứng. Thấy thiếu niên ngồi xuống, bọn họ cũng an tâm ngồi lại.

Giờ hợi. Tám người đều trở về lều trại để ngủ, nhưng Vân Phi Vũ vẫn ở bên ngoài nhìn về phía chiến trường. Trong lòng tràn đầy nghi hoặc cùng cảm giác bất an.

Y không hiểu chiến tranh, nhưng biết một trận đánh sẽ không lâu như vậy, cho nên càng không kiềm chế được những suy nghĩ miên man.

“Chẳng lẽ dựng trại trên chiến trường rồi? Hoặc là đại thắng quân địch nên thừa thế càn quét vào quân doanh của bọn chúng? Hoặc là… bị vây bắt? Không thể nào.” Y hoàn toàn phủ nhận ý niệm đó. “Mười vạn đại quân sao có thể dễ dàng bị bao vây được. Không thể nào, không có khả năng đó…” Miệng nói vậy nhưng trong lòng vẫn vô cùng bất an.

Đêm tháng năm cũng coi như mát mẻ, Vân Phi Vũ ngồi ngoài trướng chờ đợi, cho đến khi đầu óc không mấy tỉnh táo mới mơ màng bước vào trong, chuẩn bị ngủ.

Mới vừa đi tới đầu giường chợt nghe âm thanh loảng xoảng bên ngoài vọng tới, cơn buồn ngủ biến mất, trừ bỏ một tên vẫn cố gắng ngủ thì những người khác đều đã bừng tỉnh. Dù sao hiện tại cũng là thời điểm nguy hiểm, một chút động tĩnh cũng khiến mọi người vô cùng khẩn trương.

Mọi người nhanh chóng đứng dậy nhìn chung quanh, cuối cùng nhìn về phía thiếu niên.

Vân Phi Vũ đưa ngón trỏ lên miệng, ra hiệu không lên tiếng, sau đó khom lưng, nhẹ nhàng bước ra bên cạnh doanh trướng, xốc tấm màn nhìn ra bên ngoài.

Đêm nay không sao, chỉ có mảnh trăng khuyết mờ nhạt treo trên cao. Bên ngoài tối đen một mảnh, chỉ có thể nhìn thấy đại khái hình dạng của những đồ vật bên ngoài, ngoại trừ âm thanh vừa rồi cũng không còn động tĩnh nào khác.

Thiếu niên vừa chuẩn bị quay đầu lại nói cho mọi người biết không có việc gì lại nghe thấy tiếng trò chuyện xa xa: “Mọi người đang khuân lương thực đi, ngươi tới đây làm gì?”

Mọi người đều hoảng sợ há to miệng, nhưng lập tức lấy tay che lại theo bản năng. Sợ phát ra một chút âm thanh sẽ kinh động tới người bên ngoài, nhưng lúc càng nguy cấp lại càng hay xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Người đang ngủ say hình như bị ai đó đụng phải, mơ mơ màng màng hô lên: “Cái gì vậy?”

Nhất thời, mọi người vô cùng khẩn trương, có điều, đợi một lúc lâu vẫn không thấy có người tiến vào. Khi mọi người nghĩ hai tên kia đã bị dọa cho chạy mất, thiếu niên lại kêu lên một tiếng: “Không được rồi, mau kêu hắn tỉnh lại, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này.”

“Vì sao?” Mọi người khó hiểu nhìn y: “Bọn chúng bị dọa cho chạy đi rồi mà.”

Vân Phi Vũ nóng lòng như có lửa thiêu, nhưng vẫn cố giải thích đơn giản: “Có thể bọn họ đã đi gọi người tới. Các ngươi nhanh lên, chậm một chút sẽ không đi được nữa.”

Mọi người nhìn y như vậy cũng không quá tin tưởng.

“Còn ngây ra làm gì, các ngươi muốn bị túm gọn sao?” Thấy cả đám đứng như trời trồng, thiếu niên vô cùng bực tức.

Thường ngày vẫn thấy thiếu niên ôn hòa dễ gần, hiện tại nhìn y phát hỏa như vậy nên mọi người mới tin y không nói đùa, lập tức kéo tên còn đang ngủ say kia tỉnh dậy, cùng nhau chạy ra khỏi lều.

Nhưng mà, vừa chạy tới trước cửa doanh trướng đã xuất hiện mười mấy người cản đường, trong tay bọn họ lăm lăm cây đuốc khiến mọi vật sáng trưng, cũng khiến bộ dạng bọn họ lộ ra rõ ràng. Thân thể cường tráng, mũi cao mắt sâu, thân mặc giáp mềm. Quả nhiên là quân Tây Chích quốc.

“Ha hả, không ngờ còn có cá lọt lưới.” Một tên mặc áo giáp mềm tiến lên phía tước, hắn là kẻ thấp nhất trong số đám người kia, nhưng hình như cũng là thủ lĩnh.

Người nọ nhìn một lượt, xác định trong lều chỉ có những người này, sau đó mới bắt đầu cẩn thận quan sát bọn họ, cho đến khi thấy thiếu niên vẻ mặt đạm mạc, không khỏi mở miệng: “Ngươi tên gì?”

Vân Phi Vũ nhíu mày, không muốn trả lời, nhưng tình huống trước mắt không ổn nên cũng không nên chọc đối phương thì hơn. Y thản nhiên nói: “Hạ Vũ.”

Người nọ không tức giận với thái độ lạnh nhạt của thiếu niên, cười ha hả. “Có can đảm. Ngươi làm cái gì, binh sĩ sao?”

“Không phải, ta là đầu bếp.” Vẻ mặt thiếu niên vẫn đạm mạc như trước, nhưng trong lòng không ngừng suy tính nên làm như thế nào để tám người phía sau an toàn chạy trước.

“Nga” đôi mắt người nọ chợt lóe lên, giống như không mấy tin lời thiếu niên nói: “Ta thật sự nhìn không ra ngươi là đầu bếp.”

Vân Phi Vũ liếc hắn một cái, sau đó mở miệng: “Không chỉ ta, bọn họ cũng là đầu bếp, khi các người tới đây chắc cũng thấy bên ngoài toàn là nồi niêu?”

“Thì ra là thật.” Sắc mặt người nọ dịu đi rất nhiều, vẻ mặt cũng không đề phòng như trước. Hắn nhìn về phía thiếu niên: “Ngươi làm đầu bếp quả là lãng phí. Loại người gặp nguy không loạn, cảm đảm như vậy mà không làm binh sĩ thì thật đáng tiếc.”

Thiếu niên nhìn hắn, sau đó giơ cánh tay mảnh khảnh của mình quơ qua quơ lại: “Ngươi nhìn ta như vậy mà tham gia quân ngũ thì có người muốn trọng dụng sao?”

Người nọ không đồng ý, lắc đầu: “Chỉ có Dạ Diệp quốc các người mới trông mặt mà bắt hình dong thôi. Tây Chích quốc chúng ta sẽ không như vậy, chỉ bằng vào can đảm của ngươi thì ngươi có thể trở thành một binh sĩ vô cùng tốt rồi. Nếu không như vậy đi.” Hắn chuyển ngữ khí: “Ngươi theo ta quay về Tây Chích quốc, ta có thể cam đoan tiền đồ sau này của ngươi còn tốt hơn hiện tại tới mấy chục lần.”

Vân Phi Vũ kinh ngạc, “Ta không sợ hắn nên hắn coi là can đảm, đã vậy còn muốn ta về phe hắn, vậy là hắn quá tùy tiện hay đã nhìn ra chuyện gì? Đang thử ta sao?”

Người nọ thấy y không nói nên nghĩ y đang lo lắng, vậy nên cũng không lên tiếng, mà đưa mắt ra hiệu cho binh sĩ phía sau, bĩu môi với mấy người đầu bếp sau lưng y.

Nhất cử nhất động của bọn họ đều lọt vào mắt Vân Phi Vũ, bản thân không muốn xung đột, nhưng hình như muốn tránh cũng không được.

Không chút do dự, Vân Phi Vũ nhanh chóng tiến tới trước mặt bọn họ, ngăn lại.

Mấy tên binh lính dừng bước, quay đầu nhìn về phía thủ lĩnh của mình, thấy người nọ phất tay nên đành phải lui sang một bên.

“Nghĩ sao rồi? Làm một tên đầu bếp cỏn con ở đây còn không bằng theo ta trở về Tây Chích quốc phát triển tương lai, tiền đồ vô lượng.” Người nọ mỉm cười đến bên cạnh thiếu niên, giống như trước đó chưa phát sinh chuyện gì.

Tuy rằng hắn giả bộ tươi cười làm như không đề phòng, nhưng đao không rời tay, thiếu niên hiểu rằng người này cũng không phải hạng lỗ mãng, vừa hòa ái dụ dỗ mình vừa khiến mình mất đi cảnh giác. Tuy nhiên, hắn cũng qúa coi thường y. Hắn không nên một mình tới gần như vậy.

Vân Phi Vũ cười với hắn, đột nhiên bắt lấy tay phải của hắn kéo lại đây, thuận thế kẹp ra sau lưng khiến hắn không kịp giãy dụa, kể cả có giãy dụa cũng không ra. Trơ mắt nhìn đao của mình bị thiếu niên rút ra đặt lên cổ mình.

“Không được phép cử động. Ném hết đao của các người xuống.” Nhìn đám binh sĩ Tây Chích lăm lăm đao xông tới, thiếu niên hét lớn.

Thủ lĩnh bị khống chế, binh sĩ Tây Chích luống cuống, đang muốn làm theo lời thiếu niên lại nghe người nọ hét lên: “Không được. Là con dân Tây Chích quốc thì lập tức xông lên, ta lệnh cho các ngươi giết sạch bọn chúng.”

Thấy bộ dạng do dự của bọn họ, thiếu niên nghiêm mặt, kề đao sát thêm vài phần: “Ta đếm đến ba, nếu các ngươi không ném xuống thì đừng trách ta vô tình.”

Còn không chờ thiếu niên mở miệng, binh sĩ Tây Chích quốc đã bị vệt máu tươi trên cổ thủ lĩnh của mình khiến cho ngây ngẩn, lập tức ném binh khí lên mặt đất, ánh mắt trông chờ nhìn thiếu niên.

“Đi xa ra.” Vân Phi Vũ ra lệnh, thấy bọn họ lui ra một khoảng, lúc này y mới nghiêng đầu căn dặn tám người phía sau: “Trương bá, Ngô thúc, Trần ca… các người thu hết mấy thanh đao kia lại, sau đó tìm dây thừng đến trói hết bọn họ.”

“Được.”

Trói hết bọn họ lại, xử lý xong mọi chuyện, Vân Phi Vũ nhìn quét một vòng, cho rằng không có vấn đề mới nói với tám người kia: “Các người canh trừng bọn họ, ta đi nhìn bên lương thảo xem thế nào. Nếu có người đến thì đứng mềm lòng, dùng đao đối phó bọn họ.”

“Đã biết, ngươi cẩn thận.”

“Uhm.” Thiếu niên gật đầu, lập tức bước ra khỏi lều, hòa vào bóng đêm.

Xuyên qua bóng tối, cẩn thận bước tới phòng lương thảo, nhìn tình cảnh nơi đó, thiếu niên trấn động.

Hơn mười binh sĩ Tây Chích quốc đang ngang nhiên vác lương thực đi. Mắt thấy bọn họ đã chất đầy hơn năm mã xa, mà Dạ Diệp quốc binh sĩ đều nằm la liệt trên mặt đất, nhưng không có cảnh chém giết đổ máu, tựa hồ… nhìn một người gần mình nhất, ngực vẫn còn phập phồng hơi thở, giống như đang ngủ.

Mùi hương thản nhiên tiến vào mũi, thiếu niên hít mạnh một hơi: “Mê hương?” Tâm trạng căng thẳng vơi dần: “May quá, không có người hy sinh.”

“Mười hai người, nên làm như thế nào đây? Áp giải người nọ tới đây uy hiếp? Không được, nếu bọn chúng tùy tiện chụp lấy một binh sĩ trên mặt đất, sau đó lợi dụng họ uy hiếp ngược lại thì không ổn, hơn nữa, bên hông bọn họ đều có đao. Hết cách. Xem ra chỉ có thể tùy cơ ứng biến.”