Lúc tới được Diên Kinh đã là buổi chiều, giờ thân. Nhìn mặt trời ngả về tây, Vân Phi Vũ bắt đầu tìm khách ***, chuẩn bị nơi ở, sau đó mới ra ngoài đi dạo.
Đem tặng hết năm trăm lượng ngân phiếu, hiện tại trên người y chỉ còn lại hơn hai mươi lượng bạc vụn. Nghĩ qua nghĩ lại cũng đủ để trải qua bốn, năm ngày, đến lúc đó cũng tìm được công việc, không lo việc ăn uống.
Nhưng mà, mọi chuyện lại vượt ngoài dự kiến của y. Diên Kinh không hổ danh là hoàng đô của Dạ Diệp quốc, là thành trấn dưới chân thiên tử. Những thần trấn khác đều bị không khí âm u, tang tóc bao phủ, nhưng nơi này vẫn phồn hoa như trước, náo nhiệt phi phàm, thoạt nhìn thì việc trị an quả thực không tồi, nhưng có điều, phí chi tiêu cũng quá kinh khủng.
Vân Phi Vũ đi tới mấy khách *** nhỏ, vừa đi vào hỏi, một gian phòng bình thường cũng tiêu tốn năm lượng bạc một đêm, hỏi mấy nơi, cuối cùng cũng chẳng có cách nào khác, đành phải ở lại.
Trên người thiếu niên chỉ còn mười bốn lượng bạc cùng năm mươi gian tiền. Sau khi thở dài một tiếng liền hạ quyết tâm đi tìm việc.
Thời gian còn sớm, bụng cũng chưa cảm thấy đói, y liền ra khỏi khách ***, đi một vòng quan sát chung quanh, đồng thời cũng làm quen hoàn cảnh, sau đó tìm kiếm công việc.
Dạo xong một khu phố, mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, y nhớ rõ đã đi qua một quán mỳ, xét tình huống hiện tại thì y cũng chỉ có thể ăn mỳ để no bụng, hơn nữa, chỉ sợ một bát mỳ ở hoàng đô này cũng không rẻ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, cùng là một bát mỳ chay, ở Phượng Hoàng trấn chỉ cần năm đồng, mà ở nơi này lại lên tới năm mươi, tuy nhiên…có đắt cũng phải ăn.
Ăn cơm xong, thiếu niên cũng không còn tâm trạng đi dạo, lập tức trở lại khách ***, tùy ý rửa mặt chải đầu liền lên giường đi ngủ sớm, chuẩn bị nghỉ ngơi dưỡng sức để ngày mai còn có sức chiến đấu.
Nghĩ thì tốt lắm, nhưng sự thật bao giờ cũng tàn khốc cả. Cho tới khi bị tửu lâu thứ sáu không khách khí mà đuổi đi, Vân Phi Vũ đã bắt đầu tức giận. Kỳ thực ngẫm nghĩ lại, hoàng đô nơi này không khác chi thủ đô ở hiện đại, đều là nơi mọi người từ bắc chí nam tụ tập lại để kiếm vui, đương nhiên sẽ khó tìm kiếm công việc.
Lại qua một ngày, thiếu niên không thể không xách tay nải rời khỏi khách ***. Trên người còn chưa tới ba lượng bạc, lang thang trên đường lớn, có chút chán nản, có chút uể oải, nhiều nhất vẫn là không cam tâm.
Y có tay nghề, cũng có cả sức lực, vì sao như vậy vẫn không kiếm được việc nào để làm?
Bất tri bất giác đã tới buổi trưa, từ sáng sớm y đã không ăn gì, bụng đã bắt đầu trống rỗng. Vào một quán góc phố, kêu một chút thịt cùng một bát mì, ăn no nhưng ngân lượng cũng hết.
Từ góc phố đi tới phía trước, ra khỏi chỗ rẽ, trước mắt là một khoảng đất trống rộng lớn, từng đoàn xe ngựa không ngừng qua lại, mà những người này vội vàng qua lại cũng khiến y hoa mắt. Dần dần thích ứng, lúc này y mới phát hiện trên xe ngựa chất đầy hàng hóa, mà mấy người qua lại như nước chảy kia đều là thợ khuân vác hàng hóa.
Nhìn chiêu công bố cáo cách đó không xa, một bao năm mươi văn tiền là nhiều hay ít? Y cũng không hiểu lắm, nhưng y biết, năm mươi văn tiền đủ cho một bát mỳ.
(Chiêu công bố cáo: bảng thông báo tìm người làm)
Nắm chặt tay nải trên vai, y tiến về phía trước: “Xin hỏi, nơi này còn chiêu công không?”
“Chiêu…” Người nọ ngẩng đầu, thấy thiếu niên nhỏ bé yếu ớt trước mặt, nhíu mày, phất tay nói: “Không nhận người như ngươi, đi đi, đi đi.”
Lại là một kẻ trông mặt mà bắt hình dong
Vân Phi Vũ mấp máy môi, nâng cánh tay lên, cười tươi: “Lão bản, ngài đừng nhìn bộ dạng ta như vậy mà coi thường, kỳ thực sức lực của ta rất lớn, ngài cho ta một cơ hội đi.”
“Dựa vào ngươi?” Người nọ đảo mắt một lượt, vẻ mặt không tin.
“Thật đấy, thật đấy, ngài làm ơn cho ta một cơ hội đi, cho ta làm thử cũng được mà.”
Thiếu niên cười hì hì, nhưng ánh mắt vô cùng nghiêm túc, hơn nữa lại trong suốt, sáng ngời. Người nọ bị hấp dẫn, hơi run rẩy, chú ý tới hành động thất thố của mình, hắn lập tức cúi đầu, thản nhiên nói: “Vậy ngươi vác thử một bao xem sao, không được thì lập tức đi đi.”
“Đa tạ lão bản, đa tạ lão bản!” Vân Phi Vũ liên tục cúi người vài lần, xoay người đi về phía đoàn xe. Buộc tay nải lên lưng, y bước lên phía trước, nói với đại hán trên xe: “Đại ca, cho ta một bao.”
Tráng hán thấy thiếu niên thì không khỏi thất thần, thầm nghĩ “Tại sao lão bản lại tuyển một người nhỏ nhắn như vậy, có thể làm được sao?” Nghi hoặc nhìn về phía người nọ lại thấy hắn gật đầu, hắn đành phải nhấc lên một bao lương thực, nhẹ nhàng đặt lên đầu vai gầy yếu của thiếu niên: “Một trăm cân đấy, ngươi hiểu chưa, đừng cố gắng quá sức.”
“Nhẹ quá.” Vân Phi Vũ thử nhún vai: “Đại ca, thêm bao nữa.”
Đợi nửa ngày vẫn không thấy động tĩnh gì, y tò mò nhìn về phía tráng hán trên xe, thấy người nọ trợn mắt há mồm nhìn mình, mà đám người vừa ồn ào phía sau cũng đột nhiên im bặt. Y nhìn chung quanh một lượt, biết lời nói của mình vừa nãy khiến mọi người hoảng hốt, nhưng một bao tới năm mươi văn tiền, y muốn kiếm nhiều một chút mà.
Nhếch môi, lộ ra hàm rằn trắng bóng: “Đại ca, đằng sau còn nhiều người, huynh nhanh cho ta thêm một bao nữa, có được không?”
“A..” tráng hán sực tỉnh, thấy bộ dạng thoải mái của thiếu niên không giống nói dối, lập tức xoay người lấy thêm một bao gạo đặt lên vai y.
Vân Phi Vũ nhíu mày, hai trăm cân đặt một bên vai có điểm không cân bằng, nghĩ nghĩ, lại nhe răng cười nói: “Đại ca, huynh đặt tiếp hai bao nữa lên vai bên kia của ta đi, nếu không như vậy thì lúc đi có chút nghiêng ngả về một phía.”
Lời nói của thiếu niên khiến mọi người chung quanh phì cười châm chọc, tráng hán kia do dự một lúc, nhức đầu: “Tiểu huynh đệ, thêm hai túi nữa đã là bốn trăm cân, ngươi có chịu nổi không?”
“Không thành vấn đề, cứ đặt lên đi.” Thiếu niên không để ý.
Tráng hán còn đang chần chờ, nhưng mọi người phía sau thiếu niên đã có chút không vui, tiếng thúc giục không ngừng vang lên. Hán tử cắn răng một cái, tiếp tục đưa hai bao khác lên vai còn lại của y.
“Đa tạ đại ca.”
Nhìn thiếu niên bước đi nhẹ nhàng, mọi người không khỏi ngạc nhiên.
Sau đó, mỗi lần Vân Phi Vũ đều vác bốn đến sáu bao, nếu không phải cánh tay quá ngắn, không giữ được thì y muốn vác một lần từ tám tới mười bao. Ánh mắt trào phúng khinh thường lúc đầu chuyển thành sợ hãi, quái lạ, thiếu niên cũng không để ý tới. Hiện tại, kiếm tiền quan trọng hơn.
Mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, rất nhiều người đã sớm lĩnh tiền công đi ăn cơm, Vân Phi Vũ sờ sờ cái bụng trống rỗng, nhìn vài chiếc xe ngựa vẫn chất đầy hàng hóa. Tuy rằng vẫn muốn tiếp tục làm việc, nhưng y đã đói tới độ da bụng dính da lưng từ hai canh giờ trước, hoàn toàn phải dùng ý chỉ để chống đỡ cơn đói.
“Quên đi, kiếm ngân lượng thì bao nhiêu cũng không đủ.” Thiếu niên suy nghĩ, hôm nay đã vác hơn ba trăm bao, tính ra cũng được không ít tiền công, tiền cơm cùng ở trọ cũng được ít nhất hai ngày.
“Lão bản, giúp ta tính tiền đi.” Thiếu niên cười ha hả tiến lên.
“Uhm, không vác nữa. Chưa kiếm xong ngân lượng mà bụng đã đói lắm rồi. Ha hả..”
Không nói nhiều, người nọ cúi đầu tính toán một lúc, sau đó kéo ngăn bàn, lấy ra một thỏi bạc trắng hai mươi lượng, tiếp đó là sáu hay bảy lượng bạc vụn, đưa cho thiếu niên: “Tiền công của ngươi.”
Nhìn bóng dáng nhẹ nhàng rời đi của thiếu niên, người nọ nhíu mày, lắc đầu, tiếp tục tính toán sổ sách.
Ăn xong hai bát mỳ thịt cùng hai quả trứng gà, tuy rằng có chút đắt tiền, nhưng từ khi đến thế giới này, đây là bữa cơm đầu tiên y kiếm được bằng chính sực lực của mình. Y vô cùng vui vẻ, nghĩ dù sao cũng phải tự ăn mừng một bữa.
Vuốt cái bụng trong vo, thấy sắc trời còn sớm, thiếu niên bắt đầu đi dạo trong thành. Đi một lượt lại tới một bức tường đỏ chói, nhìn bốn gã thị vệ mặt lạnh canh giữ đại môn xám bạc một cách nghiêm cẩn, y nghĩ một chút, chắc hẳn đây là nơi Hoàng đế ở, Hoàng cung.
Ngắm nhìn một lúc, chỉ cảm thấy cổng thành cùng tường thành rất cao, rất đồ sộ. Vốn từ ngữ giới hạn trong đầu khiến y không thể hình dung bằng những từ khác.
“Rầm rập.” một đám người chạy qua trước mắt, Vân Phi Vũ cũng dõi theo hành động của bọn họ. Cho tới khi thấy những người đó vây quanh một phiến đá bạch ngọc hình chữ nhật được chạm trổ *** tế, mọi người chỉ chỏ, lòng hiếu kỳ dâng lên, y đi tới.
Là một tấm bố cáo, có ấn tín của hoàng đế Dạ Lam. Y nhớ rõ đây là danh hiệu của đương kim hoàng đế, nghĩ rằng thứ này được gọi là hoàng bảng, thiếu niên không chút nghĩ ngợi liền quét mắt nhìn qua nội dung.
“Thì ra là trưng binh, còn có cách trưng binh như vậy sao?” Tâm trí còn đang nghi hoặc, nhưng nhớ tới trước kia xem TV, hình như cũng có loại phương pháp này. Xem tiếp xuống bên dưới, tòng quân thì mỗi tháng được hai mươi lượng, tử trận thì được trợ cấp ba trăm lượng. Là nhiều hay ít? Thiếu niên cũng không rõ lắm, nhưng nhìn không ít người kích động, chắc hẳn không ít.
“Ách, tiền công mỗi tháng tăng rồi, rõ ràng mười ngày trước trên bố cáo còn nói là mười lăm mà, xem ra chiến sự biên quan bắt đầu căng thẳng rồi đây.”
“Ừ, xem ra là như vậy, nếu không thì sao lại tăng tiền công chứ, còn….”
Những tiếng nghị luận nho nhỏ truyền tới tai thiếu niên, y nhăn mày, vừa định rời đi, cũng không ngờ bả vai bị vỗ một cái.
“Ủa? Là huynh sao, Thiết Ngưu đại ca.”
Người tới là một tráng hán, hắn vui tươi hớn hở gật gật đầu, sau đó nhìn hoàng bảng, đột nhiên hỏi: “Đệ cũng muốn tòng quân?”
Vân Phi Vũ nhìn hắn, sau đó lắc đầu: “Không nghĩ tới.”
“Nga” Hàn Thiết Ngưu đột nhiên giữ chặt y kéo sang một bên: “Chúng ta tìm nơi nào đó im lặng để trò chuyện.”
Đi một lúc, hai người xuyên qua một rừng cây nhỏ, tới ven hồ Nguyệt Tâm lớn nhất kinh thành, ngồi dưới tàng liễu rủ xuống, lẳng lặng nhìn bầu trời không một gợn mây, qua một lúc lâu, hán tử mới mở miệng: “Hiện tại quốc gia lâm vào đại nạn, thân là con dân Dạ Diệp quốc, kỳ thực ta rất muốn tòng quân bảo vệ quốc gia….nhưng mà….nhớ tới lão nương (mẹ già) ở quê nhà, ta không có cách nào hạ quyết tâm được, aiz….”
“Nhưng còn đệ.” hán tử nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên: “Có một thân khí lực mạnh như vậy, vì sao không đi tòng quân?”
Thiếu niên bình tĩnh nhìn hắn, sau đó than nhẹ một tiếng: “Ta chán ghét chiến tranh, càng chán ghét giết người. Ta chỉ muốn sống thanh thản qua cả một đời. đây là… nguyện vọng duy nhất của ta. Tuy rằng rất khó thực hiện.”
Câu cuối cùng không rõ lắm, nhưng Hàn Thiết Ngưu hiểu được y muốn nói gì, lại hỏi: “Nếu quốc gia diệt vong, chúng ta đều trở thành nô lệ vong quốc, làm thế nào mà đệ sống thanh thản được? Hơn nữa, nghe mọi người nói thì người của Tây Chích quốc rất dã man.”
“….” Thiếu niên không nói, y đương nhiên hiểu được đạo lý này, nhưng nghĩ tới chiến trường thì những hình ảnh trên TV lại hiện ngay ra trước mắt. Trong TV là giả, nhưng hiện tại mọi chuyện đã thực sự phát sinh. Thi thể chất thành núi, máu tươi chảy thành sông, chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng này, y lập tức cảm thấy tâm can như bị một khối cự thạch đè nặng, không thể thở nổi.
“Đệ làm sao vậy?” Hán tử thấy môi thiếu niên trở nên trắng bệch, đưa tay sờ trán y.
Vân Phi Vũ tránh ra theo bản năng, có gắng nở nụ cười: “Ta không sao.” Đột nhiên thấp giọng: “Kỳ thực, có lẽ ta sợ hãi chiến trường thôi!”
Hán tử hơi ngẩn người, sau đó nhìn lên không trung, hai người ngồi im không nói, cho tới khi một cơn gió lạnh từ hồ thổi tới, hai người y phục mỏng manh đều rùng mình một cái.
Hán tử đứng lên: “Đi thôi, trở về ngủ.” đang xoay người, hắn đột nhiên dừng lại: “Ta quyết định rồi, ngày mai sẽ đi tòng quân. Ta sẽ làm luôn phần của đệ, giết kẻ thù không còn một manh giáp.”
Nghe thấy lời nói của hắn, Vân Phi Vũ giật mình, trái lo phải nghĩ, cuối cùng cắn răng một cái, nhanh chóng đuổi theo: “Ta cũng đi.”