Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 5 - Chương 131: Nguyên nhân gây ra đại loạn

“Thật là tham quá!”Mạnh Lệnh Phương buồn cười nhìn về phía y: “Ngươi hỏi nhiều như vậy thì ta trả lời sao kịp? Hỏi vấn đề cụ thể đi, hơn nữa ta cũng không phải kẻ am hiểu hết mọi chuyện đâu.”

Mặt Vân Phi Vũ nhất thời nóng lên, quá nóng vội nên hỏi nhiều thứ, ngẫm lại cũng thấy bản thân thật buồn cười.

“Là do ta quá nóng vội.” Thiếu niên cười ngượng, sau khi trầm tư liền hỏi vấn đề đầu tiên: “Mạnh thúc, hiện tại Vân gia cùng triều đỉnh náo loạn, công khai giúp đỡ kẻ thù bên ngoài, ta muốn biết võ lâm nhân sĩ phản ứng như thế nào, uhm…bất luận chính tà!”

“Ha hả, kỳ thật ngươi muốn biết phản ứng của ma giáo và võ lâm minh chủ, có đúng không?”

Chỉ sợ khiến người khác hoài nghi nên Vân Phi Vũ có chút giấu diếm, nhưng vẫn bị vạch trần nên y đành kiên trì thừa nhận, mà Mạnh Lệnh Phương cũng không có hành động dư thừa, chính là bỗng nhiên xuất thần.

“Như nước với lửa, mặc kệ là Vân gia, võ lâm minh chủ hoặc là ma giáo giáo chủ, dưới sự dẫn dắt của bọn họ, nội chiến không ngừng xảy ra, cho dù hiện tại bị ngoại bang xâm lấn thì bọn họ vẫn gây ra sóng to gió lớn, làm cho nơi nơi máu chảy thành sông, sinh linh đồ thán, dân chúng trôi dạt khắp nơi, nhìn cảnh tượng đó thật quá chua xót.”

“Nói như vậy là sao, bọn họ phóng hỏa giết người khắp nơi? Cho dù bọn hắn có thâm cừu đại hận nhưng cũng không nên liên lụy tới dân chúng vô tội chứ?” Thiếu niên không kiềm chế được tức giận.

“Không phải ý này.” Mạnh Lệnh Phương dừng một chút, nói tiếp: “Xem ra ngươi chẳng biết cái gì cả, kỳ thực, ngoại trừ Diên Kinh coi như an bình, tứ đại thành còn lại đều không ngừng xảy ra huyết án. Thường xuyên có việc trong một đêm, tất cả mọi thứ trong khách *** đều bị thiêu hủy, người trong kỹ viện, đỗ phường (sòng bạc) đều bị đuổi cùng giết tận, thành trấn lớn không có luật pháp khiến mọi người các thành trấn nhỏ không ngừng hoảng sợ, thậm tệ hơn, hiện tại ban ngày cũng xảy ra tranh chấp, chính tà song phương không nói tiếng nào liền đánh nhau ầm ĩ, người vô tội bị liên lụy cũng là điều khó tránh khỏi.”

“Sao có thể như vậy, triều đình không có thời gian quản, chẳng lẽ võ lâm minh chủ cũng không quản sao? Hắn là người được mọi người đề cử ra, không phải sao?”

“Ha hả, Tiểu Vũ, ở trong lòng ngươi, võ lâm minh chủ đại diện cho cái gì?” Mạnh Lệnh Phương chống tay nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên.

Vân Phi Vũ không chút suy nghĩ, lập tức trả lời: “Đại biểu cho chính nghĩa và hòa bình!” Sau đó nhíu mày, nói tiếp: “Đối với việc trong võ lâm, hắn nên ra mặt khiến chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, chẳng phải sao?”

“Thật là một đứa nhỏ đơn thuần. Nhưng ngươi đã quên một việc, võ lâm minh chủ…hắn cũng là người, cũng có suy nghĩ và dục vọng. Mà hiện tại, trong chốn võ lâm xảy ra chuyện chính tà tranh chấp, chính là do hắn khơi mào.” Mạnh Lệnh Phương thản nhiên nói ra.

“Sao có thể như vậy?” Nhớ tới người kia luôn một bộ tao nhã, phong thanh vân đạm, vì sao hắn lại khơi mào tranh chấp?

Mạnh Lệnh Phương lẳng lặng quan sát thiếu niên trước mắt, thấy hắn ngẩn người, đột nhiên hỏi: “Ngươi quen hắn?”

“A?” Vân Phi Vũ đột nhiên lấy lại *** thần, sau đó gật đầu: “Tuy rằng ta vẫn ở trong thâm sơn cùng cốc, nhưng từng cùng người thu dưỡng ta đi ra ngoài một lần, cũng gặp hắn ngay lúc đó, có cảm giác…hắn không phải loại người chủ động khơi mào tranh chấp.”

“Ha hả, xem ra ngươi rất sùng bái hắn?”

Thiếu niên gãi đầu: “Đúng vậy. Võ công của hắn cao cường, đối nhân xử thế cũng ôn hòa, hơn nữa còn rất khí phách.”

“Aiz….thế sự vô thường. Lòng người thay đổi, có người nào mãi mãi thanh khiết đâu.” Mạnh Lệnh Phương đột nhiên cảm thán: “Giống như ma giáo. Nghe nói trước kia người nào muốn nhập ma giáo cũng khó khăn, nhưng từ mấy tháng trước, bọn họ bắt đầu chiêu binh mãi mã, mặc kệ là dạng người gì cũng thu nhận. Không chỉ như thế, bọn họ còn ép buộc những bang phái vừa và nhỏ phải gia nhập. Thuận theo họ thì sống, nghịch lại họ thì chết. Nói thật, trước kia ta còn có chút kính trọng ma giáo giáo chủ. Tuy rằng vẫn xưng là ma giáo, nhưng giáo quy nghiêm cẩn, cũng không thấy bọn họ quấy rầy bá tánh, mà hiện tại, toàn bộ ma giáo đều mù mịt chướng khí, loại người nào cũng có, thường xuyên gây chuyện thị phi nhưng cũng không có ai quản chế. Haiz…lòng người thật khó lý giải.”

Nghe được tin tức người nọ, tâm Vân Phi Vũ một trận khổ sở, “Là do ta đẩy hắn vào vực sâu, chung quy cũng do ta hại hắn. Nếu hắn chưa bao giờ gặp ta, nói không chừng hắn sẽ không trở nên điên cuồng như vậy, ma giáo cũng sẽ không biến thành bộ dạng như hiện nay. Bởi vì hắn hận ta nên mới có thể….”

“Tiểu Vũ, sao vậy?” Thiếu niên trước mắt gục đầu xuống, không thấy rõ biểu tình của hắn, nhưng cả người phát ra bi thương khiến Mạnh Lệnh Quân cảm thấy kinh ngạc.

“Không có gì.” Vân Phi Vũ lập tức thu hồi tâm trạng bi thương, ngẩng đầu cười: “Mạnh thúc, ngài lại lạc đề, ngài còn chưa nói cho ta biết vì sao võ lâm minh chủ lại khơi mào tranh chấp. Ta vẫn cảm thấy hắn không phải hạng người như vậy.”

“Ha hả, ta lại lạc đề.” Mạnh Lệnh Phương nhìn thiếu niên trước mắt, tuy y che dấu tốt lắm, nhưng đôi mắt hắc bạch phân minh thoáng hiện lên ánh hồng, “Là nghĩ tới việc gì thương tâm? Quên đi, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, ta tội chi phải truy cứu tới cùng!”

Tự giễu một chút, hắn thu hồi vẻ đùa giỡn, trầm giọng nói: “Đúng vậy, một người như vậy đích xác không thể khiến người ta tin rằng hắn khơi mào tranh chấp, nhưng sự thật xảy ra trước mắt. Trước kia, mọi người chỉ biết Vân gia và ma giáo không hợp, bọn họ thường xuyên xung đột, mà hiện tại võ lâm minh chủ cũng bước tiếp một chân vào đó. Hắn kêu gọi khẩu hiệu hàng yêu trừ ma rồi dẫn đầu võ lâm chính phái để trừ ma giáo, lật đổ Vân gia. Ở trong mắt mọi người thì đây là hành vi chính nghĩa, nhưng thời gian lâu, có lời truyền ra rằng hắn vì một nữ nhân nên mới trở nên như vậy.”

“Nữ nhân?” Vân Phi Vũ không khỏi kinh ngạc.

“Kỳ thật không riêng gì hắn.” Mạnh Lệnh Phương đột nhiên dừng lại, sau đó thoáng đè thấp thanh âm: “Hiện tại đều có lời đồn rằng Vân đại thiếu gia, ma giáo giáo chủ và võ lâm minh chủ đều vì tranh giành một nữ nhân nên mới liên tục tranh đấu như vậy.”

“A….”Thiếu niên há to miệng, có chút không thể hiểu nổi tin tức đó. Vân Khoảnh Dương cùng Tích Vô Nhai thì không nói tới, nhưng người nọ đã yêu kẻ khác rồi sao?”

“Sao nào? Không tin?” Mạnh Lệnh Phương nhướn mày: “Từ xưa có câu ‘anh hùng khó qua ải mỹ nhân’, kỳ thực chuyện này rất bình thường, không phải sao?”

“Đúng!” thiếu niên khó khăn nở một nụ cười, nghe được việc người kia vì tranh giành nữ nhân mới trở nên như vậy, trong lòng không khỏi chua xót, nhưng bản thân cũng không có tư cách chỉ trích người nọ. Dù sao cũng do y lừa dối hắn trước, khiến hắn tổn thương, nếu hắn có yêu người nào khác thì đó là chuyện hết sức bình thường.

“Kỳ thực ta còn nghe được một lời đồn đãi khác.” Mạnh Lệnh Phương nghiêng người về phía trước, thần bí nhìn y.

“?” Tuy rằng trong lòng đã hỗn loạn vô cùng, căn bản không còn lòng dạ nào nghe tiếp, nhưng thiếu niên vẫn cố gắng ra vẻ trấn tĩnh, giương mắt nhìn người đối diện.

Mạnh Lệnh Phương khẽ nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười cổ quái: “Nghe nói thật ra ba vị kia vì một thiếu niên nên mới làm như vậy.”

Lời nói như sấm sét nổ tung trong tâm trí, lúc này Vân Phi Vũ đã không thể nói lời nào, chỉ biết ngẩn người. Lão đầu nói hỗn loạn có liên quan tới mình, để cho mình dùng mắt tự nhìn, dùng tai lắng nghe, nhưng những gì y vừa nghe được có đúng là sự thật? Chẳng lẽ lão đầu muốn nói mình chính là nguyên nhân khiến thế cục trở nên hỗn loạn? Nhưng…trong mắt bọn họ, hẳn nhiên mình là người đã chết từ tám tháng trước. Có thể nào là một người khác?

Trong lòng khẽ động, thiếu niên lập tức mở miệng: “Mạnh thúc, việc này đã bắt đầu từ khi nào? Chính là việc bọn họ bắt đầu khởi chiến.”

Vẻ mặt bức thiết của thiếu niên rơi vào đáy mắt, Mạnh Lệnh Phương không khỏi nổi lên nghi ngờ, cẩn thận đánh giá y một phen, ngũ quan bình thường, làn da ngăm đen, nói thế nào cũng không thể công nhận là đẹp, lập tức phủ định suy nghĩ trong lòng, cười nói: “Sao ngươi lại quan tâm tới chuyện của bọn họ như vậy? Chẳng lẽ ngươi thích một người trong số đó?”

Tâm Vân Phi Vũ run lên, lại cố cười để phản bác: “Mạnh thúc nói bừa rồi, ta là nam nhân, bọn họ cũng là nam nhân, nếu đã vậy thì phải nói là sùng bái hoặc kính trọng mới đúng.”

“Ha hả, không ngờ, ngươi còn nhỏ tuổi mà đã…” Mạnh Lệnh Phương lắc đầu, không nói tiếp phần sau.

“Ách…ngẫm lại một chút thì cuộc giằng co này đã kéo dài khoảng bảy, tám tháng. Kỳ thực gần hai tháng nay Vân gia mới bắt đầu nhập cuộc. Xác thực mà nói, hẳn là sau khi Vân đại thiếu gia chính thức tiếp quản Vân gia mới chính thức bước vào trận chiến này.”

“?”Thiếu niên khó hiểu: “Vậy gia chủ Vân gia thì sao? Không phải mọi chuyện trong Vân gia đều do hắn làm chủ hay sao?”

Mạnh Lệnh Phương nhìn hắn: “Không phải ngươi vẫn ở trong thâm sơn cùng cốc với sư phụ hay sao, tại sao lại hiểu biết gia sự của Vân gia rõ ràng như vậy?”

Vân Phi Vũ cười cười, thản nhiên nói: “Vân gia quá mức nổi danh, nơi nơi đều truyền tụng về bọn họ, muốn không biết cũng khó khăn. Những chuyện này là nghe được khi dùng bữa ở Tứ Phương trấn, nhưng vẫn chưa nghe nói Vân gia đổi chủ.”

“Ân, tin tức ở những thành trấn nhỏ không được chính xác cho lắm.” Mạnh Lệnh Phương nghĩ một lúc mới nói tiếp: “Kỳ thực Vân gia âm thầm tranh giành trong thế cục này cũng hơn nửa năm, luôn duy trì biện pháp nhẫn nhịn, cho đến hai tháng trước, đột nhiên có tin tức truyền ra là gia chủ Vân gia bệnh nặng, sau đó bọn họ nhanh chóng tham gia trận chiến, gióng chống khua chiêng bắt đầu phản kích, thế đấu tam phương bắt đầu kịch liệt.”

Thiếu niên không khỏi âm thầm suy đoán, đoán xem rốt cuộc Vân Khoảnh Dương đang suy nghĩ cái gì. “Thật sự không thể hiểu được hắn đang suy nghĩ chuyện gì?”

“Ngươi nói xem…nếu không có cùng mục tiêu, liệu bọn họ có đem tất thảy mọi thứ, dứt bỏ lợi ích mà bước vào trận chiến sinh tử này không?” Mạnh Lệnh Phương híp mắt lại, trầm giọng: “Thật muốn biết, rốt cuộc là người nào có thể khiến ba vị vương giả kia trở nên điên cuồng như vậy.”

Vân Phi Vũ nhìn hắn, âm thầm thở dài, nếu thiếu niên kia chính là mình, vậy thì bản thân mình đã tạo nghiệp chướng quá nặng nề. Tuy hiện tại chưa hiểu bọn họ tranh đấu vì cái gì, nhưng có thể xác định việc này có liên quan tới mình.

Lão đầu nói trốn tránh không phải là biện pháp giải quyết vấn đề, nhưng nếu chỉ dựa mình thì làm gì có khả năng ngăn lại thế trận hỗn loạn này. Cho dù mình xuất hiện trước mặt bọn họ, chỉ sợ khiến mọi thứ càng trở nên rối rắm. Một người hận mình, một người cố chấp với mình đến phát cuồng, còn một người thì không hiểu lí do. Ba người họ khiến y không thể nào ra tay, hơn nữa, y vẫn chưa thể khẳng định hoàn toàn rằng bản thân chính là nguyên do. Vẫn nên xem xét kỹ một chút mới tiếp tục hành động.

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, hài người té ngã về phía trước theo quán tính, mới vừa cử động đã thấy giọng nói của Mạnh Huy từ bên ngoài truyền tới.

“Lão bản, phía trước có một cự thạch (tảng đá lớn) chặn đường, chỉ sợ phải phá đi mới có thể qua được”

Mạnh Lệnh Phương xốc rèm cửa lên, thản nhiên nói: “Bảo mọi người nhanh tay một chút, nơi này không nên ở lâu.” Nói xong, hắn quét mắt về phía dãy núi bên trái, nhíu chặt mày.

“Vâng.”

Vân Phi Vũ chú ý tới vẻ mặt của hắn, cũng rời tầm mắt nhìn lên đỉnh núi, khắp nơi đều là cây cỏ héo úa lắc lư theo từng cơn gió, cũng không có gì đặc biệt, nhưng cự thạch chắn đường giữa nơi rừng núi hoang vu như vậy, y lập tức nhận ta, cũng đoán được vị đại thúc trước mắt đang suy nghĩ điều gì.

Nghĩ nghĩ, thiếu niên đứng dậy, bước ra khỏi thùng xe, thả người nhảy xuống, lưu lại một câu: “Mạnh thúc, ta cũng tới hỗ trợ bọn họ.”

“Ai…” Mạnh Lệnh Phương nhìn thiếu niên đã đi xa, lắc lắc đầu, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});