Tạm thời áp chế bi thương trong lòng, Vân Phi Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua vực sâu không đáy, chứng sợ độ cao lại tái phát, thân thể lay động, y đột nhiên nảy ra một ý nghĩ ‘có lẽ ngã xuống đó cũng không phải là ý tưởng tồi’, có thể đem tất thảy mọi thứ coi như một chấm tròn trên bức họa, mọi chuyện đều chấm dứt.
Kỳ thực y luôn âm thầm hiểu được, Vân gia tài đại khí thô (lắm tiền nhiều của, sức mạnh to lớn), có không biết bao nhiêu kẻ tình nguyện bán mạng cho họ, căn bản không dễ dàng lật đổ, mà vừa rồi, tất cả những điều y nói ra có một phần là do mong muốn, một phần là do tức giận mà thốt lên như vậy.
Y âm thầm cười khổ, buông bỏ suy nghĩ, lại liếc mắt nhìn xuống dưới, thầm nghĩ: “Nhảy xuống là có thể chấm dứt vận mệnh phiền toái, thoát khỏi cảnh dây dưa không ngớt với người nọ, hơn nữa, còn có thể thoát khỏi sự trói buộc của Vân gia, không bao giờ… vì bản thân mình mang họ Vân mà buồn phiền. Quả là một ý tưởng mê người!”
Nhưng, y thở dài một hơi, lui từng bước ra sau. Chung quy y vẫn không bỏ xuống được, không thể buông tay người nọ, cho dù chết cũng muốn chết trong tay người nọ. Có lẽ bản thân mình thực sự rất yếu đuối, rất vô dụng. Nếu có thể đổi một mạng này để đưa người nọ thoát khỏi cừu hận, y cam tâm tình nguyện. Đó không chỉ là lời phó thác của Lí lão bá, đó cũng là nguyện vọng của bản thân.
“Tiểu Vũ?”
Thanh âm kinh hỉ lại mang theo nghi hoặc từ phía sau truyền đến, Vân Phi Vũ xoay người, cho tới khi thấy rõ ràng người vừa tới, y phi thường kinh ngạc, không khỏi hồ đồ, trong lòng bắt đầu dâng lên cảm giác phức tạp, nhất thời không biết đối mặt với hắn ra sao, đáp lời hắn thế nào.
“Hừ!” Vân Khoảnh Dương bất mãn lên tiếng, nháy mắt đã chăn phía trước y, ngăn trở tầm nhìn của người nọ.
“Tích minh chủ, đã lâu không gặp, không ngờ lại có thể đụng mặt ngài ở nơi này, thực là vinh hạnh, vinh hạnh!”
Xưng hô xa cách mà đạm mạc, Tích Vô Nhai không chút nào để ý, hắn biết cuộc hôn nhân kia chỉ là giao dịch, quan hệ giữa hai bên vốn là đối địch, Vân gia đương nhiên sẽ không coi hắn là cô gia* thực sự, bất quá… hắn nâng mi, cực kỳ oán giận mà nhìn vị Vân đại thiếu gia đang đứng trước mặt mình, ngoài cười nhưng trong không cười, chắp tay: “Vân đại thiếu gia, cũng do phải ta dồn sức phá trận nên hiện tại mới đến, tuy rằng có chút chậm trễ, nhưng cuối cùng cũng tìm được người mà ta mong muốn, cũng phải cảm tạ đại thiếu gia dẫn đường cho Tích mỗ.”
(Cô gia: Cách gọi con rể của mọi người bên nhà cô dâu thời xưa)
Ánh mắt Vân Khoảnh Dương thoáng qua một tia âm lệ, đảo mắt lại cười nói: “Tích minh chủ thực biết nói đùa. Từ sau khi ngài thú ngũ muội, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tại sao ngài lại nói ta dẫn đường? Ha hả Quả thực không biết minh chủ muốn tìm người nào, nếu có thể thì Vân mỗ nhất định sẽ tận sức giúp đỡ.”
“Nói thật đường hoàng!” Tích Vô Nhai liên tục cười lạnh, nếu không phải Vân Khoảnh Dương cố ý dẫn hắn vào trận pháp của ma giáo hộ pháp, hắn cũng không kéo dài thời gian tới tận hiện tại. Cho dù trong lòng oán hận, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ tươi cười sáng lạn: “Không dám phiền đại thiếu gia lo lắng, ta đã tìm được người.”
Nói xong, định vòng qua người Vân Khoảnh Dương lại bị hắn thoáng nhích người cản lại.
“Minh chủ… chẳng lẽ người ngài muốn tìm là thất đệ của ta? Nhưng đây là lần đầu các người gặp mặt mà. Nga…” Hắn đột nhiên trưng bộ mặt ‘bừng tỉnh đại ngộ’, “Chẳng lẽ ngũ muội của ta trốn nhà đi nên các người tới tìm nàng? Khó trách ngài nhận lầm người, diện mạo của ngũ muội cùng thất đệ đích thực vô cùng giống nhau, bất quá, bọn họ là hai người khác biệt. Ngũ muội là nữ tử, mà thất đệ của ta lại là nam nhân hàng thật giá thật, mong giáo chủ không nên nhận lầm.”
Tích Vô Nhai không thể nhịn được nữa, thanh âm trầm xuống, lạnh lùng: “Vân đại thiếu gia coi ta là đồ ngốc? Ta cùng Tiểu Vũ chung sống dưới cùng một mái hiên, y là nam hay nữ ta đương nhiên hiểu rõ, không cần ngươi trắng đen lẫn lộn.”
Sau đó, hắn dùng vẻ mặt cổ quái nhìn về phía Vân Khoảnh Dương: “Sao ngươi lại ngăn trở ta, chẳng lẽ lại là….”
Phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng xé gió sắc bén, chỉ nghe thấy một câu “Cẩn thận!”, hắn nhanh chóng xoay người, nhìn những mũi tên nhọn hoắt tựa đàn châu chấu bay tới, trong lòng nghi hoặc nhưng tốc độ trên tay vẫn không chậm lại, vận khí lên lòng bàn tay đẩy tới phía trước, lập tức chụp được hơn phân nửa đám phi tiễn.
Vân Khoảnh Dương cũng bị công kích, hắn vận khí tung một chưởng, toàn bộ phi tiễn gần kề đều rơi xuống, hai tay khẽ cử động, hắn liếc mắt nhìn Tích Vô Nhai, lạnh giọng châm chọc: “Tích minh chủ quả nhiên là uy danh vang vọng tứ phương, đi đến đâu thì ngay cả phiền toái cũng theo tới đó.”
Phi tiễn cuồn cuộn không ngừng phóng tới, Tích Vô Nhai không nói gì, chỉ lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng, trong lòng lại vô cùng nghi hoặc: “Chẳng lẽ thật sự do ta đưa tới? Rốt cuộc là người phương nào? Hoặc rằng đây chính là màn kịch do Vân Khoảnh Dương tự biên tự diễn, không cho ta tiếp cận Tiểu Vũ?” Phóng tầm mắt liếc qua nam nhân bên cạnh, hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
“Rốt cuộc kẻ kia là ai?” Hắn nhíu mày, vừa tung song chưởng vừa âm thầm trầm tư.
“A” Tiếng thét kinh hãi vang lên khiến hai người chấn động, lập tức xoay người nhìn lại, mà lúc này, mưa phi tiễn phía sau bọn họ nháy mắt đã đình chỉ.
Vân Phi Vũ nhìn thiết tiễn trên ngực trái, cảm giác sợ hãi xuất hiện, sau khi phi tiễn mang theo lực đạo cực lớn xuyên qua thân thể, y không tự chủ được mà lui về phía sau vài bước, chỉ thấy dưới chân trống rỗng, cả người nhanh chóng rơi xuống phía dưới.
“Không, Tiểu Vũ” tiếng gọi tê tâm liệt phế cất lên, nhìn khuôn mặt ôn nhuận tràn đầy thống khổ bên vách núi, y nở nụ cười áy náy, cảm thấy bản thân thật có lỗi với hắn, nhưng hiện tại, y đã không thể nói với hắn một câu ‘thực xin lỗi!’.
Thân thể không ngừng rơi xuống nhưng suy nghĩ trong lòng liên tục dâng lên, khóe miệng thiếu niên nổi lên một mạt tiếu ý, nội tâm lại vô cùng bi thương, tràn ngập chua sót.
“Thì ra là thế, trời cao đã sớm an bài hết thảy, sinh mệnh đoạt được quả nhiên không thể giữ lâu dài. Quên đi, như vậy cũng tốt, chính là… nếu người kia biết ta đã chết, liệu hắn có mảy may thương tâm? Hẳn là… không có khả năng!”
Không thể hoàn thành lời phó thác của Lí lão, ước nguyện trong lòng cũng không có biện pháp thực hiện. Bản thân không giúp được gì cho hắn, ngược lại còn tiếp tục đẩy hắn xuống vực sâu.
Vân Phi Vũ nhắm mắt lại, cuồng phong gào thét bên tai, hai hàng lệ theo khóe mắt chảy xuống, nghĩ có thể thản nhiên đối mặt hết thảy, nhưng giờ phút này, nỗi nhớ nhung cùng tình yêu say đắm dành cho người nọ tựa như hồng thủy bùng nổ dữ dội.
Trước ngực truyền tới nỗi đau khôn tả, y thực không phân biệt được là do trúng tên hay do chính mình đau lòng, chỉ cảm thấy chất lỏng ấm áp không ngừng chảy ra, thân thể càng ngày càng lạnh, ý thức cũng dần mơ hồ, nhưng tưởng niệm dành cho người nọ lại cháy càng thêm mãnh liệt.
Than nhẹ một tiếng, bản thân quả thật vẫn còn luyến tiếc, chung quy vẫn không thể buông tay từ bỏ người duy nhất trong lòng mình: “Thánh… Thánh của ta….”
“Tiểu Vũ” Tích Vô Nhai quỳ gối bên vách đá, tay phải nắm chặt góc áo đã bắt được trên người thiếu niên, vẻ mặt thống khổ, trong lòng tràn đầy hối hận: “Nếu… Nếu ta có thể phát hiện sớm hơn một bước, sẽ không…..”
Vân Khoảnh Dương vẫn đứng ngẩn người tại chỗ, hắn không thể tin người vừa cùng mình cáu kỉnh tranh luận, đảo mắt đã biến mất trước mặt, tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?….
“Là ngươi, là ngươi đem tất cả những chuyện này tới. Nếu ngươi không xuất hiện thì Tiểu Vũ sẽ không lạc nhai (rơi xuống đáy cốc). Ta giết ngươi báo thù cho Tiểu Vũ!”
Vân Khoảng Dương giống như đang nổi điên, huy một chưởng bổ về phía Tích Vô Nhai, nháy mắt lại bị hai người xuất hiện đưa hắn rời đi.
Mất mục tiêu, Vân Khoảnh Dương đỏ mắt quan sát chung quanh, phát giác người nọ cách đó không xa, ngay lập tức truy đuổi.
Áp chế cảm giác bi thương trong lòng, Tích Vô Nhai khống chế bản thân, hóa giải chiêu thức của người nọ, sau đó ngưng thanh quát lớn: “Ngươi muốn đánh thì ta lúc nào cũng có thể phụng bồi, nhưng hiện tại ta muốn đi tìm Tiểu Vũ, không rảnh cùng ngươi phát điên.”
Vân Khoảnh Dương nhất thời giật mình, đầu óc cũng dần thanh tỉnh: “Đúng vậy, có lẽ Tiểu Vũ vẫn chưa hoàn toàn rơi xuống, có lẽ vẫn không chết, có lẽ….”
Hắn lập tức xoay người: “Vô Hỉ, Vô Nộ, Vô Nhạc, các ngươi lập tức tới các cửa hàng phụ cận của Vân gia, lệnh cho bọn họ trong vòng ba canh giờ phải mang thiết liên (dây xích)tới cho ta, càng dài càng tốt, tốt nhất là hơn năm mươi trượng, nhanh lên!”
“Dạ.”
Tích Vô Nhai ngạc nhiên nhìn hắn, thiết liên dài năm mươi trượng? Ba canh giờ? Tên này không phải đã phát cuồng rồi chứ, nhưng hiện tại tìm được Tiểu Vũ mới là chuyện quan trọng nhất, hắn nhanh chóng chạy về phía vách núi.
Nhìn bốn phía chung quanh vách núi, hắn phát hiện căn bản không thể nào bước xuống, trừ việc bám vào vách đá để xuống dưới, nếu không sẽ phải tìm một con đường khác để tiến vào. Hắn nhíu mày suy nghĩ một lúc, ra lệnh cho hai người phía sau: “Dạ Lan, Dạ Liên, các ngươi nhanh chóng đi tìm cửa hiệu rèn ở phụ cận hỏi xem, nếu rèn một dải thiết lên ba mươi trượng thì cần bao nhiêu lâu. Nếu thời gian quá dài, các ngươi lập tức đi tìm một sợi dây thừng, phải thật chắc chắn, hai mươi trượng cũng được.”
“Dạ.” Hai người lập tức xoay người rời đi.
“Từ từ, còn nữa.” Tích Vô Nhai nghĩ nghĩ: “Dạ Liên, thuận tiện tới chân Phượng Hoàng sơn báo cho Bùi thống lĩnh, bảo hắn lập tức mang theo tất cả thị vệ tiến vào Tuyệt Mệnh Cốc để tìm người.”
“Dạ.”
Nhìn hai người rời đi, hắn nhìn chung quanh, thấp giọng gọi: “Dạ Phong”
“Có thuộc hạ.” Lại một người xuất hiện, quỳ trước mặt hắn.
“Ngươi lập tức quay về Diên kinh tìm Mạc tiên sinh, nói y giúp ta tra xét việc xuất nhập của mọi người trong thần xạ doanh, mỗi một người đều phải xác minh rõ ràng, nhớ kỹ, tất cả đều phải âm thầm hành động, ngay cả việc ngươi quay về cũng không được để bất luận người nào phát hiện, rõ chưa?”
“Vâng, thuộc hạ hiểu được!”
“Được rồi, lập tức lên đường. Trở về nói với Mạc tiên sinh, mọi việc bên trong tạm thời giao lại cho y toàn quyền xử lí, chỉ sợ ta chưa thể trở về ngay, hết thảy làm phiền y.”
“Dạ.”
Xoay người, hắn nhắm mắt, đột nhiên xiết chặt hai tay, gân xanh trên trán nổi lên dữ tợn, một lát sau lại khôi phục gương mặt ôn nhã, thở dài, nhẹ giọng: “Dạ Nhi, hy vọng không phải là ngươi!”
Phía sau truyền tới tiếng bước chân, Tích Vô Nhai không cần quay đầu lại cũng biết là ai. Hiện tại, cả hai người đều không có tâm trạng tranh đấu, cùng nhau đứng thẳng bên vách núi, cúi đầu nhìn vực thẳm sâu không thấy đáy, gương mặt đều lộ vẻ đau đớn, ảm đạm.