Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 2 - Chương 47: Giận dữ vì ghen

Trong lòng bốc lửa, hắn cũng không biết mình đi tìm Mạc Bạch để làm gì, chẳng qua lúc này hắn không muốn ở một mình, muốn tìm người tâm sự.

Tới tiểu viện, cửa cũng không thèm gõ, hắn lập tức phi thân nhảy vào khiến thầy trò hai người trong phòng kinh động.

“Có rượu không, cùng ta uống vài chén.” Không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Mạc Bạch, Tích Vô Nhai lập tức mở miệng.

Mạc Bạch nhìn người bên cạnh, nâng mặt, Tiểu Hổ Tử lập tức hiểu ý quay người bước đi, còn y đưa hắn tới phòng mình.

Nhìn hắn cứ một ly rồi lại một ly uống cạn mà không lên tiếng nói một câu, Mạc Bạch đành phải lên tiếng: “Cứ để hai người họ gặp mặt như vậy, nếu Vân tiểu thư thích Nghiêm nhị thiếu gia thì người định làm gì?”

…………..

Trầm mặc, không nói một lời, chỉ có trầm mặc. Tích Vô Nhai vẫn buồn rầu uống rượu, giống như không nghe thấy y nói gì.

“Aiz…..” Mạc Bạch cũng tự mình rót một ly, một hơi cạn sạch, sau đó dùng vẻ mặt không đứng đắn nhìn hắn: “Nếu đã như vậy, đem hết tất cả sự tình nói cho nàng. Dù sao Vân tiểu thư cũng không phải người không hiểu chuyện, như vậy nàng sẽ không tiếp tục hiểu lầm người.”

“Không.” Trả lời ngắn gọn, Tích Vô Nhai nâng vò rượu, ngửa đầu uống một ngụm lớn, lau giọt rượu lưu lại bên miệng: “Ta không thể mang tính mạng của thuộc hạ ra đùa giỡn. Hiện tại còn chưa bắt được gian tế, cho nên vẫn chưa thể chứng minh nàng vô tội.”

“Vậy người như thế này….” Mạc Bạch bất đắc dĩ nhìn hắn, nói không thành lời.

“Chỉ là ghen tị thôi!” Buông vò rượu, trừ bỏ sắc mặt có chút hồng nhuận, thoạt nhìn hắn vô cùng bình thường.

“Ha hả, nói ra cũng thực buồn cười, rõ ràng là ta đem nàng đẩy ra xa, vậy mà hiện tại lại ghen tị nàng thân cận với mọi người. Thấy nàng cùng Nghiêm Thiên Mẫn vui vẻ như vậy, ta ghen tị tới phát cuồng, đã muốn tìm người đánh nhau một trận.”

Nói xong, hắn liếc mắt xem xét Mạc Bạch: “Nhưng ngay cả người giúp ta đánh một trận cũng không có, đành phải tới nơi này tìm ngài uống rượu, có điều, rượu này của ngài cũng không tồi, hiện tại ta cảm thấy tốt hơn nhiều.” Đứng lên phủi lại y phục, hắn xoay người đi tới trước cửa, cũng không thèm quay đầu lại, khoát tay: “Ta đi.”

Đến như gió, đi cũng như gió. Nhìn hắn thay đổi như vậy, Mạc Bạch cũng không biết phải làm sao cho phải, thầm nghĩ phải nhanh chóng bắt được gian tế, nếu không hắn sẽ phát cuồng, đến lúc đó thì không ai có thể ngăn cản nổi.

Nửa đêm canh ba, cửa phòng tại Nam Uyển bị mở ra nhẹ nhàng, Vân Phi Vũ cùng Bích Nha trước sau ra khỏi phòng, nhưng khi hai người khom người cẩn thận bước đi lại bị một tiếng quát khiến cho giật mình.

“Ai đó?” Cả hai lập tức cứng người, đứng ngay tại chỗ.

Nghe tiếng bước chân tiến lại gần, hai người gấp như kiến bò chảo nóng, thế nhưng muốn trốn cũng không tìm được nơi nào thích hợp, đành phải ưỡn ngực, thoải mái nghênh đón người tới.

Thấy hai gã hộ vệ, Vân Phi Vũ nhà ta đúng là trong cái khó ló cái khôn, thản nhiên nhìn bọn họ gật đầu, sau đó quay đầu ngắm sao trời, âm thầm kéo tay Bích Nha.

Bích Nha nghi hoặc, theo y nhìn lên không trung, thấy ánh trăng trên cao, lập tức hiểu ý, nói với hai người đang tới gần: “Muộn như vậy mà hai vị đại ca vẫn chưa đi ngủ? Thật là vất vả! Tiểu thư nhà ta ngủ không được nên muốn ngắm trăng, quấy rầy hai vị sao?”

“A…không quấy rầy, không quấy rầy, thì ra là Vân tiểu thư, thất lễ.” Hai người cung kính thi lễ với Vân Phi Vũ, trong đó có một người nói: “Vân tiểu thư có nhã hứng thật tốt, nhưng trời đã vào đông, buổi tối rất lạnh, nghe nói thân thể người hai ngày nay không tốt, vẫn nên vào phòng nghỉ ngơi sớm, nếu để bị phong hàn sẽ không hay.”

Mặt ngoài tuy rằng dịu dàng khuyên bảo, nhưng ý tứ cưỡng chế thì không thể che dấu. Nếu là ban ngay thì hai người tuyệt đối cãi lại, có điều… hiện tại trong lòng chủ tớ bọn họ có quỷ, ước gì lập tức được trở lại phòng.

“Tiểu thư, hai vị đại ca nói cũng phải. Thân thể người không khỏe, lại nhiễm phong hàn thì không được, vẫn là sớm đi vào nghỉ ngơi đi.”

Vân Phi Vũ gật đầu, tươi cười với ha gã hộ vệ, xoay người vào nhà.

Nghe tiếng bước chân đi xa, hai người đồng thời thở phào, Bích Nha lập tức thắp nến, nhìn về phía y: “Làm sao bây giờ?”

Vân Phi Vũ lấy bút giấy trên án kỷ, viết: “Buổi tối cũng giám thị nghiêm ngặt như vậy, xem chừng không thể ra được.” Sau đó lại thêm vài nét: “Chẳng lẽ sẽ bị nhốt trong này cả đời?”

Đem bút ném đi, nản lòng ngồi xuống ghế, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bích Nha thần sắc phức tạp nhìn y, nội tâm mâu thuẫn không thôi, nghĩ muốn giúp y thoát khỏi nơi này, nhưng tưởng tượng tới việc sau khi rời đây, nhiệm vụ của mình sẽ ngừng hẳn, người trước mắt cũng mất đi giá trị lợi dụng, vậy phải…

Nghĩ tới điều này, nàng dùng sức lắc đầu, cũng may Vân Phi Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ mà ngẩn người, không chú ý tới hành động kỳ lạ của nàng.

“Nếu không….” Bích Nha cắn môi dưới: “Đợi thêm vài ngày, bọn họ sẽ không canh giữ nghiêm như vậy nữa, hẳn sẽ có lúc lơi lỏng, cửa không ra được, vậy trèo tường.”

“Trèo tường?” Vân Phi Vũ mấp máy môi tạo khẩu hình.

“Ân.” Bích Nha gật đầu, “Ngày mai chúng ta đi dạo, sau đó tìm góc tường khuất, việc còn lại là chờ thời cơ.”

Vân Phi Vũ cúi đầu suy nghĩ, nghiêm túc gật đầu, tiếp theo cầm bút viết mấy từ: “Bây giờ đi ngủ.”

“Được.” Biết Vân Phi Vũ không cần mình hầu hạ, Bích Nha đi tới cửa, quay đầu nhìn y đầy ẩn ý, than nhẹ một tiếng rồi bước khỏi phòng.

Ngày tiếp theo, hai người giả bộ đi dạo, vòng quanh Nam Uyển một vòng, không khỏi có chút thất vọng. Toàn bộ tiểu viện, trừ bỏ hồ nước và vách tường cao, nơi nào cũng có người canh gác.

Bị giam lỏng giống như phạm nhân khiến Vân Phi Vũ càng thêm đau lòng.

“Người mà mấy ngày trước còn che chở, cưng chiều ta, hiện tại lại coi ta như trọng phạm. Chẳng lẽ trong mắt hắn, ta lại bất kham tới vậy sao? Buồn cười, thật sự rất buồn cười.”

Cười không ra tiếng, lệ nuốt vào trong, Vân Phi Vũ cưỡng chế đau xót trong lòng, chậm rãi bước đi trên con đường đá bên bờ hồ, còn Bích Nha bước theo phía sau y, tựa hồ đầy cõi lòng tâm sự nhưng cũng không lên tiếng.

“Thực làm cho ta tìm khổ muốn chết. Đã nói với muội hôm nay ta sẽ tới mà muội lại không chịu ngoan ngoãn ở trong phòng chờ ta sao?”

Trầm tư bị đánh gãy, Vân Phi Vũ nhìn người phía trước tươi cười tựa ánh mặt trời, chua sót trong lòng lập tức tan biến, khiến y cảm thấy thể xác cùng tâm hồn trở nên ấm áp.

“Nghiêm đại ca!”

Thử nói một tiếng, cảm giác được cổ họng cũng không còn đau như trước, nhưng thanh âm lại khàn khàn khó nghe.

Nghiêm Thiên Mẫn vuốt đầu Vân Phi Vũ, một phen kéo y lại gần: “Đi, ta dẫn muội đi ăn ‘giò heo Trương ký’, ‘vịt tẩm bột Lý gia’. Vừa rồi không thấy muội nên để trong phòng, còn nóng nha.”

Nụ cười hiện lên trên khóe môi, lo lắng trong lòng tiêu biến, Vân Phi Vũ nhào tới ôm lấy cánh tay Nghiêm Thiên Mẫn, ngẩng đầu sáng lạn tươi cười. Nghiêm Thiên Mẫn đối với hành vi tùy tiện không giống nữ nhân của y cũng chỉ có thể cười miễn cưỡng.

Nhìn hai người từ xa thân mật đi tới, Tích Vô Nhai nhanh chóng ẩn thân vào một góc, gương mặt như ngọc nhìn không ra một tia cảm xúc, nhưng gân xanh trên trán cùng những ngón tay trắng bệch lại để lộ nội tâm phẫn nộ của hắn, gắt gao nhắm lại hai mắt, nghĩ rằng không muốn nghe, không muốn nhìn thấy, nhưng hình ảnh vừa rồi đã khắc sâu vào đáy lòng, xua không tan, lau không sạch.

Cố gắng giữ một tia lí trí cuối cùng, hắn điên cuồng lao ra khỏi trang viên, nội tâm không ngừng tăng thêm lửa giận, chân khí toàn thân vận hành dưới chân, đem khinh công phát huy cực điểm, như cuồng phong mãnh liệt thổi qua, không thấy bóng dáng, chỉ lưu tàn ảnh trắng xóa.

Đêm, lại một đêm muốn trốn đi chưa toại. Vân Phi Vũ kêu Bích Nha lui xuống nghỉ ngơi, bản thân lại không hề buồn ngủ, lẳng lặng ngồi trước bàn, ngước mắt ngắm bầu trời qua khung cửa sổ.

Đêm nay không sao, chỉ có một vầng trăng cô độc giữa bầu trời tối tăm tản ra ánh sáng màu bạc yếu ớt, còn y chỉ lẳng lặng ngồi trước bàn, lẳng lặng thưởng thức, mãi cho tới khi cơn buồn ngủ kéo tới, lúc này mới đứng lên đi tới cửa.

Mở cửa phòng nhìn ra bốn phía, thuận tay đóng cửa, chuẩn bị cài then lại đột nhiên bị người nào đó mạnh mẽ đẩy ra. Y còn chưa kịp thấy rõ ràng người vừa tới, cả thân thể đã rơi vào một vòng tay ấm áp quen thuộc, một cái ôm tràn ngập hương rượu.