Tiểu Thư Bụi Đời

Chương 34: C34 34. Bị Bắt

Nhưng... cô đâu có nói là muốn dạy anh. Hình như anh ngày càng ngông cuồng thì phải. Đã thế thì cô cũng không từ chối. Ánh mắt gian tà, Mai Chi kéo một tay Hoàng Nam vòng qua eo mình rồi đặt tay lên vai anh. Tay còn lại nắm lấy tay kia của anh. Nhịp theo điệu nhạc, cô từ từ di chuyển bước chân. Chỉ có điều... Thay vì bước qua trái hay qua phải, cô nhằm chân anh mà cố ý đạp mạnh.

- Ui, không ngờ em cũng quỷ quyệt như vậy.

Nét mặt không thay đổi, Hoàng Nam thì thầm vào tai Mai Chi.

- Ấy, không phải, em bị trật nhịp rồi.

Bộ dạng ngây thơ, Mai Chi chối lấy chối để. Nhưng rồi cô vẫn tiếp tục tìm cách giẫm lên chân anh. Lần này Hoàng Nam cảnh giác, di chuyển nhanh lẹ, vừa tránh né, vừa trả đũa.

Đám trẻ con há hốc mồm nhìn hai người đấu đá nhau trong tiếng nhạc trữ tình.

- Khiêu vũ là thế à? Đẹp ở chỗ nào?

- Tại mày không biết nên không thấy thôi.


- Ừ, chắc vậy.

- Tưởng khó lắm, ai ngờ khiêu vũ cũng dễ ợt, đạp chân nhau là được.

- Ờ, chị Hoa, khiêu vũ với em!

Tụi thanh niên đang bụm miệng, không dám hé môi, nghe bọn con nít nói chuyện thì không kiềm chế được nữa, ôm nhau cười nghiêng ngả. Mỹ Hoa bị Ma Bư kéo ra sân, vừa lắc lư theo điệu nhạc vừa nhằm chân nhau đạp. Tiếng cười xung quanh càng nổ ra lớn hơn. Tư Béo đổi sang nhạc sôi động. Đám người lớn, người nhỏ kéo nhau ra cùng nhảy múa, cùng chơi đùa.

Khóe miệng nhếch lên, Hoàng Nam nhìn Mai Chi khoát tay nhóc Linh quay tròn. Nụ cười hạnh phúc làm sáng chói khuôn mặt của cô. Từng động tác của cô, từ cái đưa tay vấn tóc lên cao rồi lại buông xõa, đến ánh mắt nhìn anh say đắm, làm Hoàng Nam nóng người, hận không thể ăn cô ngay lập tức.

Bên cạnh bọn con gái không ngừng đưa mắt liếc trộm Hoàng Nam. Bình thường họ chỉ quen với gương mặt lạnh lùng, ít nói của anh. Thế mà tối này lại thấy anh cười. Nụ cười càng làm rõ nét tuấn tú, đẹp trai của anh. Chỉ tiếc là anh chỉ dành nó cho Mai Chi. Trong mắt anh mãi mãi chỉ có cô ấy.

Bọn con trai thì không dám ngắm Mai Chi. Ai thì được chứ chúng không muốn đụng đến Hoàng Nam. Mà tại sao đám con gái cứ tụ lại bên đó? Bọn chúng đánh bạo xen lẫn vào. Mạnh thằng nào thằng nấy tranh thủ cơ hội, phô trương hết mọi tài năng tán gái. Lũ trẻ con không hiểu chuyện, lâu lâu lại đến phá rối, gây tiếng cười giòn giã. Không khí vui tươi, đầm ấm khắc sâu trong tim mỗi người.

Tay trong tay, Mai Chi và Hoàng Nam cùng rời khỏi đêm khuya náo nhiệt. Vừa vào phòng trọ, Hoàng Nam đã ôm Mai Chi hôn ngấu nghiến. Anh chờ giây phút này hơi lâu rồi đấy?

Tàn nhẫn châm chọc cô, anh vẫn không đi tiếp bước cuối. Sau lần cuồng nhiệt đầu tiên của Mai Chi do thuốc kích dục, những lần sau đều là do anh tìm đến cô. Lần này anh muốn là người hưởng thụ, muốn thấy cô chủ động.

Sự khiêu khích đến bức người của anh làm Mai Chi trở nên hoang dại. Cô tự tay cởi đồ cho cả hai, leo lên người anh nhún nhảy. Ánh trăng lấp ló sau đám mây, không dám nhìn đôi uyên ương đang bám dính vào nhau.

Trời chưa sáng hẳn. Cuộn người trong chăn, Mai Chi mơ màng nghe tiếng Hoàng Nam bên tai.

- Nhiệm vụ lần này hơi phức tạp. Anh sẽ không về nhà trong vài ngày. Ngoan chờ anh.

Cứ dăm ba bữa, Quân tự lập kháng chiến lại tìm anh giao nhiệm vụ. Khi thì tấn công kho thóc của mấy địa chủ tham lam ở miền Tây, khi đánh chiếm mấy đồn điền cao su bóc lột trong miền núi.

Đã quen với những lần xa anh vì, Mai Chi ậm ừ nhận nụ hôn của anh trên má.


Thời gian trôi đi. Ngày hẹn về của Hoàng Nam đã đến nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh. Lòng lo lắng không yên, Mai Chi vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh trước mọi người. Cô tự trấn an mình rằng có lẽ nhiệm vụ lần này khó khăn hơn những lần khác, nên anh bị trễ mấy ngày.

Lại một tuần nữa trôi qua không tin tức của Hoàng Nam, ngay cả Tư Lậu và Tư Mậu cũng biệt tăm. Mai Chi cùng Đại Hổ đi thẳng đến nơi ẩn nấp của Quân tự lập kháng chiến.

Trong gian phòng điều hành, anh Mạnh một mình ngồi đối diện cô. Vẻ mặt trầm ngâm cùng đôi mắt thâm quầng của anh càng làm Mai Chi bồn chồn.

- Anh không định giấu em. Kế hoạch lần này đổ bể, toàn bộ thành viên tham gia bị liên lụy. Hoàng Nam cùng những người khác đang bị giam trong nhà lao của chính quyền. Nhưng em đừng lo, bọn anh sẽ tìm cách cứu tất cả.

Lời thổ lộ của anh Mạnh làm Mai Chi chấn động. Cô bóp chặt nắm tay, kìm chế cơ thể đang run rẩy. Phải bình tĩnh, lúc này chỉ có bình tĩnh mới giúp được Hoàng Nam.

Ánh mắt xoáy mạnh vào người trước mặt, Mai Chi bắt đầu cuộc chất vấn.

- Nhiệm vụ lần này là gì? Tại sao bị thất bại?

- Ba tuần trước, theo tin tức thu thập, bên cảnh sát sẽ bí mật bắn tử hình tội phạm chính trị công khai chống chính quyền. Một vài người của ta nằm trong đó. Đặc biệt có một người từng bị bắt từ 10 năm trước, trước khi chiến tranh xảy ra. Bọn anh tin chắc người này hẳn phải giữ một vai trò gì đó quan trọng nên mới bị giam cầm lâu như thế. Theo kế hoạch, Hoàng Nam cùng đồng đội sẽ tấn công trường bắn cứu người. Thế nhưng tình hình không tiến triển như dự đoán, khi anh em đến đó, trường bắn hoàn toàn trống không. Họ bị phục kích bao vây giữa hàng chục súng bắn tỉa. Mọi người đã dũng cảm chiến đấu nhưng vẫn bị thất bại. Hơn một nửa bị bắn chết, số còn lại bị bắt sống. Hoàng Nam nằm trong số đó.

"Rầm!!!" Cái bàn bị đập mạnh như muốn vỡ tung, nắm tay của Đại Hổ vẫn còn dính chặt vào nó run lẩy bẩy.

- Mẹ kiếp. Các anh làm việc thế đó hả? Tổ chức cướp ngục mà lại rơi thẳng vào tay kẻ thù. Đi xuống mồ luôn cho rồi.


Bàn tay nhỏ nhắn đặt lên nắm tay đầy gân cốt của Đại Hổ. Mai Chi ngước mắt nhìn anh. Ánh mắt không gợn sóng của cô như ra lệnh anh dừng la hét, lui xuống chỗ của mình.

Không khí trong phòng trở lại yên ắng nặng nề. Mai Chi không nói gì, tiếp tục nhìn thẳng người đối diện. Anh Mạnh nhận ra sự giận dữ đang kìm nén trong cô, liền ho khan.

- Em đừng quá lo lắng, anh...

- Kế hoạch tiếp theo là gì?

Không muốn nghe lời sáo rỗng, Mai Chi hỏi thẳng vấn đề quan trọng.

- Tụi anh đã cho người đi dò la nơi giam giữ của nhóm Hoàng Nam. Có thể bên cảnh sát sợ bị tấn công nên lần này phong tỏa mọi tin tức. Người bọn anh vẫn canh chừng tất cả các nhà giam và trụ sở cảnh sát. Nếu có động tĩnh gì sẽ ra tay tiếp cứu ngay lập tức.

- Mẹ kiếp, nếu họ bị thủ tiêu rồi thì có cứu được không? Các anh...

- Chúng ta đi!