Tiểu Thư Bụi Đời

Chương 30: C30 30. Gặp Gỡ Anh Mạnh

Trong căn phòng trọ nhỏ của Hoàng Nam, mọi thứ vẫn ngăn nắp, gọn gàng như trước. Cái nệm nhỏ ở góc phòng làm Mai Chi nhớ lại cảnh nóng bỏng ngày đó. Thật quá xấu hổ! Mặt như trái gấc, cô quay người, va phải Hoàng Nam sau lưng.

- Em... quên không mang theo đồ ngủ. Để em đi lấy.

- Thật?

- Thật, thật...

Vẻ mặt lúng túng của cô càng làm tăng sự gian tà trong mắt Hoàng Nam. Vòng tay ôm thắt lưng Mai Chi, anh nhỏ giọng thì thào.

- Không có thì không mặc. Vậy cũng tiện.

- Anh...

Lời nói chưa kịp dứt đã bị Hoàng Nam cuốn phăng trong miệng. Môi lưỡi phối hợp tìm kiếm đồng bọn. Không thể phản kháng, Mai Chi chỉ còn cách vâng theo sự dìu dắt của anh. Từng lớp vải rơi xuống đất. Mùi tình dục cùng tiếng kêu rên run rẩy khuấy động cả căn phòng.


Vài ngày sau, theo chân Hoàng Nam, Mai Chi lần đầu gặp gỡ anh Mạnh ở nội bộ của Quân tự lập kháng chiến.

- Cuối cùng cũng gặp được người đẹp. Thật vinh hạnh! Có lẽ em không biết, nhờ có em ngày đó mà chúng tôi đã gặt hái được nhiều thông tin quan trọng trên con tàu Ngôi Sao.

Thái độ niềm nở của người đàn ông tứ tuần, mặt chữ điền, làm Mai Chi có chút không quen. Cô dè dặt nhìn Hoàng Nam. Ánh mắt đồng tình của anh như muốn nói lời anh Mạnh không hề hoa trương.

- Không có gì. Chỉ tiện tay mà thôi.

- Ha ha, thật khách sáo. Hoàng Nam tài giỏi, kết hợp với đầu óc mưu lược của em, từ này tổ chức của ta sẽ chỉ có tiến, chứ không lùi.

Lời ca tụng làm Mai Chi lạnh cột sống lưng. Cô đã là thành viên của họ từ hồi nào???

Lấy lý do cần trao đổi công việc quan trọng với Hoàng Nam, anh Mạnh nhờ Phi Hùng dẫn cô đi tham quan, tìm hiểu hoạt động của tổ chức.

Nhìn từ bên ngoài, tòa nhà rộng lớn bình thường như một trụ sở văn phòng. Thực chất bên dưới lại giấu kín một cơ sở huấn luyện quân sự chuyên nghiệp. Phòng bắn súng, sàn tập võ, kho vũ khí, máy móc hiện đại...

Dừng chân lại trước một bàn bày la liệt súng ống, Phi Hùng nhấc một khẩu súng ngắn, tháo chốt an toàn, lên đạn, bắn liền hai phát trúng phóc hồng tâm. Giữ khẩu súng bằng một ngón tay, hắn xoay người, đưa lên trước mặt Mai Chi.

- Cô muốn thử?

Nhíu mày, không nghe thấy lời thách thức kì lạ, Mai Chi tập trung sự chú ý vào viên đạn bạc treo lủng lẳng bằng một sợi dây da bò ở cổ tay Phi Hùng. Hình như cô đã thấy nó ở đâu đó.

- Không phải lúc này, tôi sẽ dạy cô ấy.

Hoàng Nam từ sau bước đến, một tay đón lấy khẩu súng, một tay đặt lên eo Mai Chi. Trao nhau nhanh ánh mắt, anh đưa cô quay lại phòng điều hành.


Giữa đám người hăng say bàn chuyện chiến sự, nữa nghe nữa không, Mai Chi lạc vào những câu hỏi không lời đáp của mình. Một nhóm người tự phát sao có thể có được cơ sở hiện đại bí mật như vậy? Dù chiến tranh vừa chấm dứt, giặc Pháp vứt lại rất nhiều thứ, nhưng không hẳn tốt bụng mà bảo quản chúng tốt để chờ người khác đến cướp. Những người tham gia hẳn phải là dân thường, làm sao họ lại có được kĩ thuật chiến đấu như quân đội? Câu hỏi lớn nhất trong đầu cô chính là viên đạn bạc của Phi Hùng. Màu sắc lạnh lẽo của nó làm cô rùng mình.

Vừa quay lại căn phòng trọ, Hoàng Nam ôm thắt lưng, kéo Mai Chi ngồi bên cạnh anh.

- Nói đi, em muốn hỏi anh điều gì?

Mỉm cười nhẹ với anh, Mai Chi cảm thấy thật hạnh phúc. Anh luôn để cô trong lòng, hiểu hết mọi tâm tư của cô.

- Anh thật sự tin bọn họ?

- Chỉ một phần.

- Vậy sao anh vẫn muốn làm việc với họ?

- Vì nó có thể liên quan đến em.

- Liên quan đến em?


- Một tổ chức tự phát không thể trong thời gian ngắn lại trang bị đầy đủ và tối tân như vậy. Chắc chắn có người đứng sau hậu thuẫn. Đất nước bị tàn phá sau chiến tranh, người có khả năng đó chỉ có thể, hoặc là người thắng cuộc, hoặc là người muốn thừa nước đục thả câu.

- Ý của anh là cha em...

- Tạm thời anh chưa có kết luận. Chỉ có thể dựa vào Quân tự lập kháng chiến để tìm ra sự thật.

- Em chỉ sợ...

- Em sợ điều gì?

- Hôm nay họ chỉ là một tổ chức nhỏ. Nhưng sau này lớn mạnh, họ có thể biến tướng thành khủng bố. Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Em sợ lâu ngày anh sẽ giống như bọn họ...

- Em không tin anh?

- Không phải, em không muốn mất anh.