Tiêu Duệ cứ nhìn Dư Lộ như vậy, hai mắt gần như có chút tham lam.
Tuy đời trước hắn đã nhìn vài chục năm rồi nhưng đời này, dù chỉ một buổi tối ngắn ngủi thôi nhưng hắn vẫn thấy rất lâu. Mà lúc này, khi biết nàng là Tiểu Lộ Nhi của hắn, nhưng cũng không phải Tiểu Lộ Nhi đời trước ở cùng hắn mấy chục năm, tâm trạng của hắn rất là phức tạp.
"Sao vậy?" Hắn rốt cuộc không nhịn được, đừng nói nàng lại có suy nghĩ linh tính kỳ quái gì đấy, giống như kiếp trước khi nàng muốn trốn đi vậy, "Nàng không muốn sao?"
Dư Lộ nhìn Tiêu Duệ, phát hiện tay của mình vẫn còn đang bị đồng hương nắm. Nhớ kiếp trước tuy cô sống đến mười sáu tuổi nhưng mấy thứ tình tình yêu yêu cô biết đều do cô xem trên phim hay đọc từ truyện, đây vẫn là lần đầu tiên cô cầm tay một nam sinh đấy.
Cô đỏ mặt, tay dùng dằng muốn rút về.
Sao Tiêu Duệ buông ra cho được. Hắn nắm chặt tay của Dư Lộ, kéo cô lại gần, lông mày nhướn lên, lại hỏi: "Hửm? Không muốn thật à?"
Vấn đề này cũng khó để trả lời.
Là một nữ hài tử, bị một người nam nhân tùy tiện "cầu hôn" như vậy, đương nhiên Dư Lộ không muốn đồng ý. Nhưng đã chuyển kiếp rồi, lại còn xuyên thành một pháo hôi ở trong truyện, tuy pháo hôi này bị người trước mặt giết, nhưng bây giờ người này cũng đã thay đổi, đã biến thành đồng hương rồi.
Hắn nguyện ý cưới cô, lại còn là Vương phi nữa!
Đây rõ ràng tốt hơn cung nữ phải làm việc cực khổ trong cung rồi.
Dư Lộ giãy dụa, thấy không có hiệu quả, đành phải nhìn Tiêu Duệ, "Ngươi nghiêm túc chứ? Cưới ta làm Vương phi?"
Khuôn mặt Tiểu Lộ Nhi hồng hồng, hai mắt sáng lấp lánh, nhìn hắn như mong ngóng câu trả lời của hắn, cũng giống như sợ câu trả lời câu hắn, thần sắc trên mặt vô cùng phức tạp, nhưng nhìn vô cùng đáng yêu.
Tiêu Duệ nhịn cười, trịnh trọng gật đầu.
Dư Lộ không hiểu, "Tại sao thế? Tuy chúng ta là đồng hương, nhưng đây mới là lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta. Hôn nhân cần tình yêu, ngươi yêu ta sao? Ngươi mới thấy ta lần đầu, chắc chắn không thương ta đâu. Không thương ta, cưới ta xong rồi sao?"
Hai má Dư Lộ nháy mắt đỏ phừng phừng như mông khỉ.
"Ngươi ngươi ngươi..." Cô lắp bắp nói: "...Nhưng... nhưng... nhưng... ta không có nhất kiến chung tình với ngươi."
Mặt Tiêu Duệ lộ vẻ khó xử, "Vậy làm sao đây? Nói vậy có nghĩa là, nàng không muốn gả cho ta, làm Vương phi của ta?"
Dư Lộ nhìn hắn, gian nan lắc đầu một cái. Một cao phú soái như vậy, lại còn là đồng hương, đương nhiên là cô muốn gả. Cho dù vì cuộc sống hạnh phúc về sau, cô cũng muốn gả chứ.
Chỉ tiếc, cô biết trong truyện là một pháo hôi cô thân phận thấp kém. Nếu gả cho hắn làm Vương phi, nếu nam nhân này tuy chuyển kiếp nhưng cũng học nam nhân cổ đại muốn tam thê tứ thiếp, đến lúc đó chỉ sợ bất kỳ một nữ nhân nào của hắn cũng có thể bóp chết cô một cách dễ dàng.
Tiêu Duệ không nghĩ tới Dư Lộ lại từ chối dứt khoát như vậy, không khỏi thấy nghẹn lòng. Tại sao thế, Tiêu Duệ hắn có chỗ nào kém cỏi cơ chứ? Dù đời trước hắn không đúng, việc hắn nạp thiếp trước không lọt vào mắt Tiểu Lộ Nhi, nhưng đời này, ngay cả cung nữ dạy nhân sự hắn cũng không thu đấy!
Một nam nhân biết giữ mình trong sạch như vậy, sao nàng ấy vẫn coi thường?
Hắn thả tay Dư Lộ ra, sắc mặt bình tĩnh, "Vì sao?"
Dư Lộ nói: "Nhất kiến chung tình chỉ là một loại thích rất hời hợt. Ngươi suy nghĩ chút đi, bây giờ ngươi là Thất Hoàng tử đó, tương lai chính là Vương gia đó, con trai của Hoàng thượng, muốn mỹ nhân kiểu nào mà chẳng được? Đến lúc đó, ngươi có thể nhất kiến chung tình với một người có dung mạo phổ thông như ta, tự nhiên cũng có thể nhất kiến chung tình với người khác. Khi đó, không phải ta sẽ rất thảm sao?"
Tiêu Duệ thản nhiên gật đầu, "À."
Thì ra là vì nguyên nhân này. Đây là lo lắng về sau hắn sẽ thích người khác, không thích nàng nữa?
Nhưng mà hắn sẽ thích nàng cả đời!
Không đúng. Đời trước đã là một đời rồi, thêm đời này nữa là hai đời.
Dư Lộ cẩn thận nhìn vẻ mặt của Tiêu Duệ, thấy hắn không tức giận mới cẩn thận cười xòa, nói: "Hơn nữa, giờ ngươi là Hoàng tử, ta chỉ là cung nữ, thân phận này cũng không xứng với ngươi. Thêm nữa, ngươi sẽ lập tức có Vương phi, có trắc phi, còn sẽ có di nương xinh đẹp, nha hoàn đáng yêu cũng có thể thu làm thông phòng. Đúng rồi, đệ đệ ngươi cũng sẽ đưa cho ngươi một mỹ nữ, ngươi suy nghĩ xem, cuộc sống như vậy hạnh phúc biết bao, có đúng không?"
Dư Lộ hoàn toàn coi Tiêu Duệ là đồng hương.
Dù sao, cho dù là ai nghe thấy một người cổ đại có thể nói ra mấy câu chuyện cổ tích cô bé quàng khăn đỏ, thỏ nhỏ ngoan, ngàn lẻ một đêm thì sẽ đều không cho rằng hắn là người cổ đại thật.
Chỉ là những lời này của cô khiến sắc mặt của Tiêu Duệ càng ngày càng đen hơn.
Đây là sao?
Tiểu Lộ Nhi đang cố ý đùa hắn sao?
Hắn sẽ có Vương phi -- Lâm Thục. Hắn sẽ có trắc phi -- Nhiễm Nhị tiểu thư. Hắn sẽ có di nương xinh đẹp -- đây là nói Đào thị à? Hắn sẽ có nha hoàn đáng yêu để thu làm thông phòng -- đây là ai? Nha hoàn của Lâm Thục? Hương Lê ở Tầm Phương viện trước đây? Hắn sẽ có mỹ nhân do Cửu đệ đưa tới -- đây là nói Tạ thị!
Rõ ràng là Tiểu Lộ Nhi đều biết hết, vậy còn giả vờ không nhớ rõ tên con của họ? Đây là ý gì, rốt cuộc là chỉ đùa hắn thôi hay có tâm tư khác thật, cảm thấy được trở lại thời kì thiếu nữ, không muốn sống với hắn nữa nên muốn tìm nam nhân khác?
Tiêu Duệ tức giận đến muốn nổ phổi!
Nhất là khi nhìn Dư Lộ cười híp mắt nhìn hắn chằm chằm với vẻ "ta là vì tốt cho ngươi".
Hắn bật dậy, xoay người rời đi.
Dư Lộ trợn tròn mắt, nhìn người càng chạy càng nhanh, mắt thấy người sắp đi ra khỏi tầm mắt, cô vội vàng đứng dậy muốn đuổi theo, "Này, này, ai kia, đồng hương!" Chỉ là lo tai vách mạch rừng, cô không dám gọi lớn, chỉ có thể kêu nhỏ như vậy.
Mà Tiêu Duệ đang-tức-điên đã ra khỏi cung của Huệ Phi.
Biết tối hôm trước Tiêu Duệ không nhìn trúng Đào Xảo Tiên, Huệ Phi lại an bài cho Tiêu Duệ thêm hai cung nữ dạy nhân sự.
Trong cung, cung nữ dạy nhân sự thường có bề ngoài hơi phổ thông, bởi vì lo lắng nếu quá đẹp thì sẽ nhân cơ hội quyến rũ chủ tử. Nhưng nếu không xinh đẹp, Huệ Phi lại sợ con trai chướng mắt, bèn chọn hai người có tướng mạo tốt hơn Đào Xảo Tiên một chút để đưa qua.
Tiêu Duệ kêu hai người vào.
Vừa nhìn, cũng không nhận ra là ai, bèn vung tay đuổi người.
Thôi Tiến Trung muốn khóc, "Chủ tử, ngài chướng mắt điều gì ở các nàng thế? Ngài cứ như vậy, hôm qua không muốn, hôm nay cũng không cần... nương nương sẽ hỏi tội nô tài mất!"
Tiêu Duệ nghĩ đến Tiểu Lộ Nhi, lại cảm thấy cơn tức dâng lên, nói: "Xấu!" Dừng một lát, "Còn xấu hơn hôm qua nữa!"
"..." Thôi Tiến Trung thầm nghĩ, chủ tử ngài đang trợn mắt nói dối sao? So sánh hôm qua với hôm nay, dù một thái giám thiếu thứ gì kia như ta cũng thấy mấy người hôm nay xinh đẹp hơn đó!
Hai cung nữ xấu hổ muốn chết, lau nước mắt rời đi.
Bên kia, Dư Lộ ngồi bên cửa sổ dưới ánh trăng. Cô cũng đang im lặng khóc. Nhớ nhà, nhớ cái giường lớn ấm áp, nhớ ba, nhớ mẹ, nhớ anh Hai, nhớ chị dâu luôn nói chuyện trên trời dưới đất với cô, nhớ... nhớ tên đồng hương kia.
Cô có thể nói gì chứ?
Chỉ vậy liền chọc giận đồng hương rồi?
Chẳng lẽ, không thể nói thật, chỉ có thể gả cho hắn?
Biết đâu ở hiện đại hắn cũng là một phú nhị đại hoa tâm chứ.
Ai, cô chỉ muốn nhận hắn là Đại ca thôi!
"Còn chưa ngủ nữa!" Có người đột nhiên gầm lên dọa Dư Lộ giật mình. Cô vội vàng quay đầu nhìn sang, thấy Đại cung nữ Ngọc Oánh cũng ngồi dậy, "Hơn nửa đêm, ngươi ngồi đó giả quỷ à? Nếu ngươi không buồn ngủ thì giả quỷ ra ngoài du đãng đi. Ta buồn ngủ lắm, vừa mở mắt liền thấy ngươi ngồi kia, thực sự sợ đến mất hồn mất vía luôn!"
Dư Lộ rất sợ nàng ấy. Đại cung nữ này ỷ vào tuổi lớn, tiến cung sớm, luôn bắt nạt cô, luôn bảo cô làm mấy việc nặng thì không nói, lại còn luôn mắng cô, ghét muốn chết.
Ngọc Oánh cũng nằm xuống, sột sột soạt soạt một hồi, đột nhiên lại mở miệng, "Dư Lộ, ta nghe nói hôm nay ngươi nói chuyện với Thất Hoàng tử? Các ngươi nói gì? Ngươi câu dẫn hắn?"
"Hả?" Dư Lộ đột nhiên nghe Ngọc Oánh nói vậy, kinh hãi suýt cắn phải đầu lưỡi, "Không, không có, không có, sao ta dám chứ!"
Ngọc Oánh hừ lạnh, "Ta đoán ngươi cũng không dám."
Dư Lộ thầm nghĩ: Không dám thật, chỉ là, Thất Hoàng tử muốn cưới ta đấy.
Ngọc Oánh bỗng thở dài, ngữ điệu đầy thấm thía: "Dư Lộ, ngươi nghe ta, đừng có si tâm vọng tưởng. Chúng ta là ai, im lặng làm cung nữ đi, nhịn đến hai lăm tuổi rồi xuất cung, về nhà kiếm người gả cho là được."
Dư Lộ: "À, ta biết rồi Ngọc Oánh tỷ."
Chắc tối nay Ngọc Oánh quá tịch mịch, bỗng nhiên trở mình, nằm hướng về phía Dư Lộ nói: "Chẳng qua, đến cùng là ngươi và Thất Hoàng tử nói gì với nhau vậy? Ngươi không câu dẫn hắn, vậy sao hắn phải nói chuyện với ngươi?"
Ta thiên sinh lệ chất, hắn nhất kiến chung tình với ta nha!
Nghe Ngọc Oánh nói vậy, Dư Lộ rất muốn đắc ý trả lời vậy, nhưng cô không dám. Cô trầm mặc suy nghĩ một lát mới nói: "Thất Hoàng tử bảo ta phải quét sạch sẽ chút, nếu không nương nương thấy, tâm trạng không tốt kêu người chém đầu ta giờ!"
Ngọc Oánh sợ đến toàn thân run lên, vội rúc vào ổ chăn, không dám lên tiếng nữa. Nhớ năm đó, nàng cũng có mộng đẹp được hầu hạ Hoàng tử, sau đó, nếu không có người bảo đảm cho nàng, chỉ sợ lúc này nàng không ở đây làm việc vặt nữa mà là đi âm tào địa phủ để làm việc rồi.
Ngày hôm sau, Ngọc Oánh nghĩ đến lời Dư Lộ nói đêm qua, liếc nhìn Dư Lộ đang làm việc ở góc viện.
Dư Lộ chân trước vừa kéo chổi đi, chân sau Tiêu Duệ đã đến cung của Huệ Phi. Vừa tới, hắn không đi tìm Dư Lộ mà định vào đại điện ăn sáng với Huệ Phi.
Không biết Tiêu Dật chui ra từ đâu, nhìn Tiêu Duệ cười hì hì, thấp giọng nói: "Thất ca, hôm nay chúng ta xuất cung đi!"
Tiểu Lộ Nhi của hắn còn ở trong cung, dù không thích hắn hắn cũng phải nhìn nhiều hai mắt, xuất cung làm cái gì? Tiêu Duệ lạnh lùng liếc hắn, nói: "Không đi!"
Tiêu Dật không nổi giận vì thái độ của hắn, tiến đến cạnh hắn nhỏ giọng nói: "Đi đi, đệ đệ có thứ tốt muốn tặng cho huynh đó!"
Tiêu Duệ quay đầu cười, lộ ra hàm răng trắng bóc.
"Đệ cứ giữ đi, ca ca không đoạt thứ tốt của người khác!" Hắn nói.