Hương Lê cho rằng
người Dư Lộ nhìn là Tiêu Duệ, nên trong thâm tâm có vài phần đau lòng
cho chủ tử nhà mình, đồng thời cũng thấy Vương gia hơi quá đáng, làm sao có thể không thèm nhìn chủ tử như vậy được.
Không lo bị hoài
nghi, Dư Lộ tự nhiên không cần che lấp ánh mắt. Nhưng không nghĩ rằng
lúc cô đang tổng hợp các điều kiện của Trần Chiêu để làm đánh giá thì
Trần Chiêu bỗng nhiên quay đầu lại.
Khoảng cách hơi xa, nhìn không thấy được biểu cảm trên mặt Trần Chiêu, nhưng Dư Lộ biết hắn đang nhìn cô.
Cô bỗng dưng khẩn trương. Không phải đâu, lẽ nào bây giờ Trần Chiêu đã
thích mình rồi? A, không đúng, là nguyên chủ. Lẽ nào bây giờ Trần Chiêu
đã thích nguyên chủ rồi?
Chuyện này…
Thời gian nguyên chủ
và cô tới Vương phủ cộng lại còn chưa tới một tháng, nhất định là chưa
gặp mặt trực tiếp với Trần Chiêu lần nào, cho nên nếu như Trần Chiêu
thích nguyên chủ, hẳn là thích sắc đẹp của nàng ấy rồi.
Lòng
thích cái đẹp ai mà chả có. Trần Chiêu thích sắc đẹp của nàng ấy cũng
không có vấn đề gì. Cái nhìn đầu tiên đều để ý đến tướng mạo, sau đó tìm hiểu nội tâm, rồi thích sẽ thăng hoa lên thành yêu.
Bây giờ cô có vẻ đẹp của nguyên chủ, bên trong là bản thân, lại đối xử với Trần Chiêu khá chút, bắt được tâm hắn rất dễ dàng.
Những ý nghĩ này chạy rất nhanh qua đầu Dư Lộ, cô theo bản năng cười với Trần Chiêu, lộ ra tám cái răng, nhìn dịu dàng đoan chính.
Trần Chiêu quay đầu lại, sắc mặt như thường.
Nhưng trong lòng lại nói thầm: Dư di nương này đúng là yêu Vương gia sâu sắc thật.
Vào thư phòng, Tiêu Duệ mặt lạnh ngồi xuống, hỏi Trần Chiêu: “Thế nào, có
tra ra gì không. Bên lão Cửu với nàng kia, có liên quan gì không?”
Trần Chiêu do dự một chút, chỉ lắc đầu nói: “Không có. Dư chủ tử lúc trong
cung không làm chuyện gì khác thuòng. Lúc đó nàng ấy phụ trách quét nhà, ngày nào cũng cắm đầu làm việc. Sau khi nương nương kêu nàng vào cung
mình thì nàng ấy cũng rất ít khi ra ngoài.”
Tiêu Duệ gật đầu. Tuy mình cũng suy đoán như vậy, nhưng khi điều tra ra quả thực không có
liên quan, hắn vẫn rất vui vẻ. Ngoại trừ sự thỏa mãn đối với nữ nhân
kia, nhiều hơn nữa là với mẫu phi, nàng ấy không có vì Cửu đệ mà động
tay động chân với người bên cạnh mình.
Khi Tiêu Duệ ra đời cũng
là lúc tình cảm giữa Huệ Phi với Thánh Thượng hiện nay là Thừa Nhạc Đế
là tốt nhất. Nhưng sau khi hắn sinh ra không lâu, Thái Hậu nương nương
tuyển tú cho Thừa Nhạc Đế, tuyển một đống nữ nhân tiến cung. Vì sủng ái, Huệ Phi nương nương không có thời gian chiếu cố, làm bạn với đứa con
duy nhất của mình. Cho đến khi sinh Tiêu Dật, thấy tuy Thừa Nhạc Đế ưa
thích mình, nhưng cũng thích mấy phi tần khác, bà mới tỉnh ngộ, bà không thể một mình có được tình yêu của đế vương.
Nhưng khi đó Tiêu
Duệ đã hơn hai tuổi rồi, đã biết đi biết chạy. Huệ Phi nương nương thấy
không bù đắp được, liền đặt toàn bộ tâm tư lên người Tiêu Dật.
Tiêu Duệ nhìn ra được dã tâm của Tiêu Dật, Huệ Phi nương nương là mẫu thân
đương nhiên cũng nhìn ra. Nhưng Tiêu Duệ luôn hướng về Thái Tử, chớ nói
Tiêu Dật chỉ có mỗi dã tâm, cho dù hắn có bản lĩnh thật sự, Tiêu Duệ
cũng không giúp hắn.
Mẫu phi, rốt cuộc cũng đối xử bình đẳng với bọn họ.
Tiêu Duệ gật đầu, lại hỏi về Tiêu Dật: “Chỗ Cửu Hoàng tử, gần nhất đang làm gì?”
Trần Chiêu nói: “Cửu Hoàng tử ngoài lúc cùng ngài ở bộ binh, thời gian khác
đều đến Phiêu Hương lâu. Ty chức nhận được tin, Cửu Hoàng tử đi Phiêu
Hương lâu không phải vì uống rượu đùa kĩ nữ, mà là đi gặp mặt người nào
đó. Nhưng mỗi lần gặp mặt đều thủ vệ sâm nghiêm, ty chức không lại gần
được. Mấy lần canh giữ ở bốn phía cùng không thấy có người khả nghi nào
đi ra.”
Tiêu Duệ nghe đến đó liền khoát tay.
“Đi xuống đi.” Hắn thấp giọng nói.
Nếu Tiêu Dật có hành động, hắn không thể giúp đỡ, nhưng tạm thời cũng không ngăn lại. Thành công, người ngồi ở vị trí đó là đệ đệ ruột thịt, đương
nhiên sẽ tốt. Nhưng nếu thất bại, có mình ở đấy, ít nhất cũng có thể bảo đảm được hắn.
Mẫu phi không kêu mình hỗ trợ, chắc là cũng lo nếu hai người cùng ngã, đến khi cần viện trợ lại không có ai.
Dư Lộ không nghĩ tới, Trần Chiêu chẳng qua chỉ đi vào trong chốc lát. Cô
còn chưa hoàn hồn, chân còn chưa bước, Trần Chiêu cũng đã đi ra.
Nghênh diện gặp phải, Tiêu Duệ không ở, Trần Chiêu phải hành lễ.
“Ty chức tham kiến Dư chủ tử.” Hắn cúi đầu, thanh âm cũng hơi thấp.
“Miễn.” Dư Lộ nói.
Đáng tiếc, cô chỉ dám nói câu này. Giờ đang ở đại viện, nhìn qua như không
có một ai, nhưng ở trong tối thì có rất nhiều. Nhiều ánh mắt nhìn chằm
chằm nơi này như vậy, nếu cô dám nói thêm mấy câu với Trần Chiêu, chỉ sợ tối nay cô với Trần Chiêu đều bị tẩm trư lung.
Trần Chiêu ngẩng đầu, lại thấy Dư Lộ đang nhìn mình chằm chằm.
Hắn hơi mất tự nhiên nghiêng mặt, lại thi lễ một cái, lướt nhanh qua Dư Lộ.
Hương Lê quay đầu nhìn hắn một cái, vui vẻ nói với Dư Lộ: “Chủ tử, đừng lo
lắng. Đây là Trần thị vệ bên người Vương gia. Hắn cung kính với ngài như vậy, khẳng định là Vương gia vẫn để ý ngài.”
Dư Lộ không lên tiếng, trừng Hương Lê một cái.
Trần Chiêu còn chưa đi xa đâu, tiếng nha đầu này lại lớn như vậy, nếu Trần Chiêu nghe thấy lại hiểu làm thì sao?
Hương Lê vội vàng bụm miệng lại. Bây giờ chủ nhân thật sự khó hầu hạ. Nàng
không biết mình nói cái gì mà chủ tử lại mất hứng như vậy.
Từ hôm đó Dư Lộ cũng không thấy Trần Chiêu nữa. Nhưng cô cũng không thấy lo
lắng gì, vì liên tiếp hơn mười ngày nay, Tiêu Duệ cũng không có bước
chân vào Tầm Phương viện!
Thật là điều đáng mừng!
Nhưng
mà, tuy Hương Lê ngậm miệng, Thạch Lưu cũng đánh bạo bẩm mấy lần. Dư Lộ
thống kê một ít, mười hai ngày này, Tiêu Duệ nghỉ ở thư phòng năm ngày,
còn trong bảy ngày còn lại, hai ngày ở chỗ Tạ di nương, năm ngày ở chỗ
Đào di nương.
Dư Lộ không khỏi thầm nghĩ, xem ra mấy lời cô nói
cho Đào di nương, Đào di nương thật quyết định áp dụng. Mười hai ngày đi hết năm ngày, có thể nói là thịnh sủng.
Đào di nương làm người
cũng không tệ, ít nhất không quên Dư Lộ đối xử tốt với mình. Tuy nhiều
ngày được sủng ái, nhưng lúc nhàn hạ vô sự, vẫn làm chút điểm tâm nước
quả gì gì đó đưa tới Tầm Phương viện. Nhưng mỗi lần Dư Lộ đều phải đi
dạo với nàng ấy, nên thời gian Đào di nương tới đổi thành chạng vạng.
Có một ngày Đào di nương qua đây, nhưng ở nửa đường lại gặp Tạ di nương.
Tạ di nương là gấp thật. Ừ, Dư di nương thất sủng rồi, nhưng Đào di nương
gần gũi với nàng ta lại được sủng. Nếu trong này không có gì mờ ám, đánh chết nàng cũng không tin.
Vì vậy, dưới sự khuyến khích của Bạch Lộ, nàng quyết định tìm đến Dư Lộ lần nữa.
Hai người cùng đến, tất nhiên là Dư Lộ không thể gặp một người bỏ lại một
người. Vì vậy lại hô, đi, chúng ta đi đến lương đình mở tiệc trà thôi.
Bình thường lúc chỉ có Dư Lộ và Đào di nương, thật ra hai người cũng không
nói gì nhiều, chẳng qua là ăn ít điểm tâm uống nước quả, lại trò chuyện
một hồi.
Hồi trước được đãi ngộ thoải mái ở lương đình là dựa vào Dư Lộ, giờ là đổi thành Đào di nương rồi. Nhưng Dư Lộ và Đào di nương
quan hệ thân mật, nên dù mười mấy ngày nay Tiêu Duệ chưa đi Tầm Phương
viện, tuy đãi ngộ kém đi một chút, nhưng cũng không tính là thái quá.
Hôm nay có thêm Tạ di nương, bầu không khí có chút không đúng.
Đào di nương là lo lắng Dư Lộ nói với Tạ di nương mấy lời hôm trước, nên
vừa phòng bị Tạ di nương, vừa cẩn thận nhìn chằm chằm Dư Lộ. Tạ di nương thì thấy Đào di nương là cản trở, nếu Đào di nương không ở, nàng có thể thỉnh giáo Dư Lộ.
“Đào tỷ tỷ suốt ngày hầu hạ Vương gia, chắc
cũng rất mệt mỏi. Sao không nghỉ ngơi trong phòng đi, cứ ra ngoài làm gì vậy?” Tạ di nương nói, có ý nhìn Dư Lộ.
Dư Lộ thầm nghĩ: Đây là vừa khen Tiêu Duệ ‘có khả năng’, vừa mách lẻo Đào di nương, muốn mình đi tranh thủ tình cảm đây mà.
Đáng tiếc, lời này nói vô ích.
Đào di nương vốn là người thông minh, trong khoảng thời gian ở chung này,
dù Dư Lộ chưa nói, nàng cũng nhìn ra được, Dư Lộ không muốn đi tranh
sủng. Nếu không, trước đó cũng sẽ không nói ra mấy tin tức khó có được,
mà bây giờ, cũng không chú ý mình cái gì.
Nàng không phải là
người tốt, nhưng cũng là người biết báo ơn. Dư Lộ cũng xem như là giúp
nàng, nên tự nhiên nàng sẽ che chở Dư Lộ, để nàng ấy không đến mức khổ
sở trong những ngày thất sủng.
Nên lúc này, nàng cũng không tiếp lời Tạ di nương.
“Lộ Nhi, đây là váng sữa lạnh, ta còn gọi người bỏ thêm ít đường, ăn ngon
cực kì. Ngươi nếm thử.” Đào di nương thân thiết giúp Dư Lộ lấy một chén.
Dư Lộ nhận lấy, ăn một miếng, “Cảm ơn. Đúng là ngon thật.”
Đào di nương cười nói: “Nếu ngươi thích ăn, sau này ta kêu người mỗi ngày
đưa ngươi một chén. Cái này ít đường, ăn nhiều cũng không béo.”
Dư Lộ nói: “Ta lại thích ăn ngọt. Ngươi nói người bỏ thêm nhiều đường đi.”
Đào di nương tự nhiên miệng đầy đáp ứng.
Tạ di nương nhìn hai người kẻ xướng người họa, tức giận đến nắm chặt tay.
Gọi là Lộ Nhi cũng quá thân thiết đi? Giả vờ cái gì. Rõ ràng trong lòng
thì hận chết đối phương, còn giả như là chị em tốt làm gì?
Hồng
Châu cùng Hương Lê Bạch Lộ canh ở ngoài chạy vào nói: “Chủ tử, Vương gia đã trở về. Thôi công công cho thái giám đến truyền lời, Vương gia muốn
dùng bữa ở trong viện chúng ta.”
Đào di nương khó nén đắc ý trong lòng, khinh thường nhìn Tạ di nương, cười với Dư Lộ, đứng dậy đi ra.
Đào di nương vừa đi, Dư Lộ nhỏ giọng nói với Tạ di nương: “Ta biết ngươi
tìm ta vì cái gì. Đợi tối nay gọi Bạch Lộ đến Tầm Phương viện tìm Thạch
Lưu.”
Mọi sự bất mãn của Tạ di nương lập tức tan thành mây khói, cười đáp ứng: “Tốt, tốt, đa tạ Dư tỷ tỷ.”