Tiêu Thập Nhất Lang

Chương 18: Chạy thục mạng

Tiêu Thập Nhất Lang rốt cuộc chẳng phải là con người bằng sắt thép.

Máu của y không ngừng chảy ra, sức lực của y cũng chảy đến tận cùng.

Triệu Vô Cực lăn thêm một vòng nữa, chụp lấy thanh đao trên mặt đất, cười điên cuồng nói:

- Sớm muộn rồi ta cũng cho ngươi chết dưới tay ta!

Một tiếng sét đánh, mưa đổ rầm xuống.

Một trận gió mạnh thổi vào, dập tắt hai cây đèn leo lét trong nhà.

Triệu Vô Cực đã đưa đao lên, trước mắt bỗng nhiên chẳng còn thấy gì.

Bàn tay của Triệu Vô Cực nắm chặt vào cán đao, y biết Tiêu Thập Nhất Lang đang nằm dưới lưỡi đao!

Có điều Tiêu Thập Nhất Lang có thật đang nằm đó chăng?

Lòng bàn tay của Triệu Vô Cực thấm đầy mồ hôi lạnh.

Đột nhiên, ánh chớp lóe lên.

Tiêu Thập Nhất Lang đang lồm cồm tính bò dậy, nhưng tùy theo ánh chớp, tiếng sét thứ hai theo đó vang lên, làm cho y lại ngã xuống, ngã ngay dưới lưỡi đao.

Bàn tay cầm đao của Triệu Vô Cực lại nắm chặt lại hơn nữa, yên lặng đợi thêm một tia chớp.

Một nhát đao chém xuống, nhất định phải chặt ngay vào cổ họng của Tiêu Thập Nhất Lang!

Nhát đao ấy nhất định không thể nào sai trật một mảy may.

Tiếng sấm đã hoàn toàn lịm đi, đã đến lúc sẽ có ánh chớp lóe lên.

Ánh chớp lóe lên, đầu lâu của Tiêu Thập Nhất Lang sẽ lập tức lăn long lóc ra mặt đất.

Nghĩ đến giây phút ấy sắp hiện ra trước mắt, trái tim của Triệu Vô Cực bất giác đập mạnh hẳn lên.

Y chỉ hận đèn đuốc đã tắt, không thể thấy được biểu tình trên gương mặt của Tiêu Thập Nhất Lang.

Chính ngay lúc ấy, trong phòng dột nhiên có tiếng thở hổn hển.

Bên ngoài mưa tầm tả, người này hình như ở bên ngoài mới xông vào, rồi sau đó bỗng đứng yên tại nơi đó, bởi vì có lẽ trong phòng tối tăm mù mịt y không thấy đường.

Người này là ai?

Triệu Vô Cực không dằn được tự chủ quay lại nhìn một cái, tuy y biết rõ mắt mình chẳng trông thấy gì được cả, mà còn không chịu nổi muốn nhìn.

Bỗng ngay lúc đó, ánh chớp lóe lên!

Một người đầu tóc rũ rượi, ướt từ đầu đến chân, mở to cặp mắt, đứng ngay trước cửa, ánh mắt đầy vẻ kinh hoàng, bi phẫn, oán hận, sợ hãi.

Chính là Thẩm Bích Quân!

Triệu Vô Cực giật mình một cái, Thẩm Bích Quân cũng đã thấy y, bàn tay đưa lên vung một cái.

Ánh chớp lóe lên vụt tắt, chính ngay lúc sẽ tắt mà chưa tắt đó, Triệu Vô Cực thoáng thấy một đám kim châm bay ra từ trong tay Thẩm Bích Quân!

Chính là món gia truyền nổi danh thiên hạ của nhà họ Thẩm tên là Đoạt Mệnh Kim Châm!

Triệu Vô Cực chẳng còn dám nghĩ đến chuyện giết người, y múa tay thành một đóa hoa đao, bảo vệ trước mặt mình, người lại lăn xuống đất một vòng ra bảy tám thước, bình lên một tiếng, cũng chẳng biết đụng phải thứ gì.

Lại thêm một tiếng sét đánh, rồi một tia chớp lóe lên.

Thẩm Bích Quân đã xông lại phủ phục lên người Tiêu Thập Nhất Lang.

Bốn bề lại trở thành đen tối, tiếng sét vang lên muốn vỡ cả màng tai, thậm chí nàng còn không nghe được tiếng thở hổn hển của Tiêu Thập Nhất Lang, nhưng tay của nàng chạm phải một chỗ nhơm nhớp trên người y.

Có phải là máu?

Thẩm Bích Quân rú lên:

- Các ngươi đã giết y... Ai đã giết y?

Thanh âm thê thảm, chấn động lòng người còn hơn là tiếng sét đánh.

Trong bóng tối, một bàn tay thò tới chụp lấy Thẩm Bích Quân.

Tiếng sét vừa lịm đi, tia chớp lại lóe lên.

Thẩm Bích Quân thoáng thấy bàn tay khô cằn, đen đủi như móng vuốt chim ưng, chính là của Hải Linh Tử.

Bàn tay kia của Hải Linh Tử đang cầm thanh kiếm, tựa hồ muốn kéo Thẩm Bích Quân ra, tiếp theo đó đâm một kiếm vào yết hầu của Tiêu Thập Nhất Lang!

Có điều lão ta cũng vừa thấy ánh mắt của Thẩm Bích Quân, so với tia chớp còn muốn đoạt hồn hơn!

Một cặp mắt đầy những thiêu đốt!

Cho đến lúc tia chớp đã tắt, bàn tay của lão ta còn ngừng ngay giữa chừng, không dám thò tới!

Thẩm Bích Quân hét lên:

- Cút! Cút đi mau! Tất cả đều cút! Bất cứ tên nào bước gần lại một bước, ta sẽ cho nhà ngươi hối hận cả đời!

Trong tiếng thét, nàng đã bồng Tiêu Thập Nhất Lang lên, mò mẩm trong bóng tối, xông ra khỏi phòng.

Bỗng nghe có người thét lên:

- Khoan đã!

Ánh chớp lóe lên, chiếu ngay vào mặt Lệ Cương.

Gương mặt xanh lè của y bị ánh chớp chiếu vào xem ra thật là ngụy bí khủng bố.

Thẩm Bích Quân giận dữ thét lên:

- Cút mau! Gan ngươi bao nhiêu lớn, dám cản đường của ta?

Trong ánh chớp, bàn tay của nàng hình như đưa lên!

Không biết có phải Lệ Cương bị khí thế của nàng trấn áp, hay sợ Đoạt Mệnh Kim Châm trong tay của nàng, y không tự chủ được thụt lùi lại hai bước.

Thẩm Bích Quân xông qua bên người của y.

Đồ Khiếu Thiên than dài một tiếng, nói:

- Thả hổ về rừng, Tiêu Thập Nhất Lang mà thoát được kỳ này, chỉ sợ ngày sau, chúng ta ai cũng sẽ chết dưới tay của y!

Lệ Cương tức giận nói:

- Tại sao ngươi không tới cản trở nàng ta?

Đồ Khiếu Thiên than một tiếng:

- Ông bạn đừng quên, Thẩm Bích Quân dù gì cũng là vợ của Liên Thành Bích, nàng ta mà bị thương, ai dám chịu trách nhiệm?

Triệu Vô Cực bỗng nhiên mỉm cười nói:

- Nhưng nếu các hạ là Liên Thành Bích, bây giờ có còn nhận nàng ta là vợ nữa không?

Đồ Khiếu Thiên yên lặng một hồi, bỗng nhiên cười một tiếng, nói:

- Bất kể ra sao, bây giờ chúng ta rượt theo còn chưa muộn, nàng ta chắc chạy không xa đâu.

Lệ Cương nói:

- Đúng vậy, rượt!

Mưa rơi tầm tả.

Những hạt mưa rớt xuống trên thân người, như những viên đá nhỏ.

Bóng tối vô bờ, mưa làm thành một bức màn nước trước mặt Thẩm Bích Quân.

Nàng chẳng còn biết đường đi nơi nào, cũng chẳng biết nên chạy trốn về đâu.

Trời đất tuy lớn vậy, hình như không có một chỗ nào cho hai người nương thân. May mà phiá sau không thấy có người rượt theo, Thẩm Bích Quân chậm bước lại, ngập ngừng tự hỏi:

- Nên đi đường nào?

Ánh chớp lóe lên, nàng bỗng nhiên phát hiện một người đang đứng vẻ si dại trong mưa, đang si dại nhìn đăm đăm vào nàng.

Liên Thành Bích! Tại sao y cũng lại đây?

Thẩm Bích Quân tuy không thấy rõ gương mặt của y, nhưng cặp mắt ấy, cặp mắt bao hàm những tình ý, trừ Liên Thành Bích ra còn ai khác?

Bước chân nàng bỗng nhiên như bị một lực lượng vô hình lớn lao giữ chặt lại!

Bất kể ra sao, Liên Thành Bích là chồng của nàng.

Tia chớp lại lóe lên, lần này, nàng mới thấy rõ y.

Toàn thân y ướt nhèm, nước mưa từ trên đầu y chảy xuống, chảy qua cặp mắt, chảy qua hai má, y chỉ đứng như si như dại ở nơi đó, không một chút động đậy.

Ánh mắt y không một tý oán hận, cũng chẳng có tý phẫn nộ, chỉ si si dại dại nhìn nàng, hết lòng hết ý nhìn nàng, trừ nàng ra, y chẳng còn biết đến gì khác, chẳng còn màng đến gì khác.

Liên Thành Bích vốn là người bao giờ cũng chỉnh tề tinh khiết, phong độ đường hoàng, bất kỳ ai gặp y, lúc nào y cũng đều có vẻ của một cây ngọc đứng trước gió, thần thái vô cùng, không nhiễm chút bụi trần.

Có điều bây giờ...

Thẩm Bích Quân truớc giờ cũng chưa từng thấy y lộ vẻ bê bết, ảm đạm như vậy.

Nàng bỗng cảm thấy một dòng máu nóng tràn lên, cổ họng như bị tắc nghẽn, bất giác bước tới chỗ y đứng, cao giọng hỏi:

- Anh... anh theo em nãy giờ sao?

Liên Thành Bích chầm chậm gật đầu.

Thẩm Bích Quân hỏi:

- Nhưng anh không hề cản trở em?

Liên Thành Bích trầm ngâm một hồi, từ từ nói:

- Bởi vì anh hiểu em đang nghĩ gì...

Thẩm Bích Quân nói:

- Anh hiểu sao? Anh hiểu thật sao?

Liên Thành Bích than lên một tiếng:

- Nếu không phải vì em, y không đến nỗi bị như vậy, làm sao em không cứu y được?

Bỗng nhiên, cả người Thẩm Bích Quân si dại ra, trong lòng không biết đang cảm thấy bi thương, hay là vui mừng?

- Bất kể ra sao, dù gì y cũng hiểu được mình.

Tại một khoảnh khắc đó, nếu Liên Thành Bích nói nàng chạy trốn với Tiêu Thập Nhất Lang, không chừng nàng ở lại, sau đó thế nào nàng cũng sẽ hối hận đấy. Có điều hiện giờ, nàng không nỡ bỏ y một mình đứng đó trong cơn mưa.

Liên Thành Bích dịu dàng nói:

- Chúng mình về thôi! Bất kể y bị thương nặng tới đâu, chúng ta sẽ lo liệu cho y, nhất định sẽ không để cho ai đụng tới y nữa.

Thẩm Bích Quân đột nhiên bước lui lại hai bước, nói:

- Anh... anh tin y không phải là kẻ ác?

Liên Thành Bích nói:

- Em nói gì, có lúc nào anh hoài nghi đâu?

Thẩm Bích Quân bỗng nhiên run rẩy người, run giọng nói:

- Nhưng bọn họ lúc nãy lại đây muốn giết y, anh chẳng hề ngăn trở, rõ ràng anh biết họ lại đây giết y, nhưng ngay cả một câu nói cũng chẳng thốt ra.

Nàng vừa nói, vừa bước lùi lại, đột nhiên xoay người chạy đi.

Liên Thành Bích không nhịn được cất tiếng la lên:

- Bích Quân...

Thẩm Bích Quân lớn tiếng nói:

- Anh mà thật tình tin tưởng vào em, bây giờ anh để cho em đi, nếu không sau này em sẽ vĩnh viễn không gặp mặt anh, bởi vì anh cũng như người ta, là một tên ngụy quân tử.

Thân hình Liên Thành Bích nhúc nhích một tý, rồi đứng yên đó!

Mưa lại càng lớn hơn.

Thân hình của Thẩm Bích Quân đã biến mất trong màn mưa.

Bỗng nghe có người than lên:

- Liên công tử quả nhiên hàm dưỡng ít ai bì kịp, thật là bội phục.

Trong những tiếng sấm sét liên hồi, tiếng nói người ấy vẫn vang lên rõ ràng mồn một vào tai của Liên Thành Bích, chỉ tiếc là gương mặt của y lúc này, không ai nhìn thấy được.

Một người trong tay cầm cây dù, từ phía sau một gốc cây bước chầm chậm ra, tia chớp lóe lên trên mặt y, chính là Ổn Như Thái Sơn Tư Đồ Trung Bình.

Gương mặt lão ta lộ một nụ cười thật ngụy bí, lão ta lại nói:

- Tại hạ mà đổi chỗ với Liên công tử, Tiêu Thập Nhất Lang hôm nay nhất định khó mà chạy thoát, chính vì vậy mà tại hạ cùng lắm cũng chỉ là một gã bảo tiêu, còn Liên công tử thì nổi danh thiên hạ, một đại hiệp ai ai cũng bội phục, sau này nhất định sẽ là lãnh tụ của võ lâm.

Gương mặt của Liên Thành Bích không lộ một nét biểu tình gì, y hững hờ hỏi:

- Các hạ rốt cục muốn nói gì?

Tư Đồ Trung Bình cười nói:

- Tại hạ chỉ muốn nói, nếu lúc nãy Liên công tử giết hắn, tuy chỉ là chuyện nhấc bàn tay, nhưng nếu có người biết Liên công tử cũng biết thừa cơ người ta bị dưới tay, không phải là bị tổn thương đến hiệp danh của công tử lắm sao? Liên phu nhân lại không khỏi đau lòng, tới giờ Liên công tử tuy chưa giết hắn, thật ra hắn cũng không sống được bao lâu nữa.

Liên Thành Bích không nói tiếng nào.

Tư Đồ Trung Bình nói:

- Hồi nãy bọn Triệu Vô Cực cũng có rượt qua đây, Liên phu nhân tuy không thấy, Liên công tử đương nhiên là không thể không thấy, bây giờ bọn họ đã rượt theo, mưa đêm trong núi hoang, cỡ như Liên phu nhân, còn chạy đi đâu được bao xa? Nếu đã có người giết y, Liên công tử hà tất phải tự mình ra tay?

Liên Thành Bích trầm ngâm một hồi lâu, chầm chậm nói:

- Câu vừa rồi, tự nhiên là các hạ không nói với bất kỳ ai khác, phải không?

Tư Đồ Trung Bình nói:

- Liên công tử cũng biết tại hạ trước giờ vẫn giữ kín như miệng bình, huống gì, lúc này, tại hạ còn có chuyện cầu xin công tử.

Liên Thành Bích hững hờ nói:

- Nếu các hạ không có chuyện cần ở nơi tôi, chắc cũng không nói câu vừa rồi ra trước mặt tôi.

Tư Đồ Trung Bình cười lớn nói:

- Liên công tử quả nhiên mắt sáng như sao, thật ra chuyện tại hạ cần ở công tử, đối với công tử chỉ là chuyện đơn giản như đưa tay lên mà thôi.

Liên Thành Bích đột nhiên cười lên một tiếng, nói:

- Người trong giang hồ đều biết Tư Đồ Trung Bình ổn như Thái Sơn, tôi xem ra, còn chưa chắc.

Tư Đồ Trung Bình biến đổi sắc mặt, cười gượng nói:

- Tại hạ cũng như Liên công tử thôi, vốn không ai hiểu thấu mình.

Liên Thành Bích sa sầm nét mặt hỏi:

- Các hạ xem tôi có phải là người bị thiên hạ uy hiếp được không?

Tư Đồ Trung Bình bất giác rụt người lại một cái, không còn cười nổi nữa.

Liền Thành Bích thở ra một hơi nói:

- Thật ra, tôi cũng biết, các hạ làm vậy, cũng là do bất đắc dĩ, bởi vì chuyện các hạ cần nơi tôi, bình thời chắc chắn tôi sẽ không làm.

Tư Đồ Trung Bình biến sắc hỏi:

- Liên công tử biết chuyện tôi yêu cầu công tử làm?

Liên Thành Bích hững hờ nói:

- Nếu không muốn người ta biết, trừ phi mình không làm, chuyện các ngươi, có điều gì mà ta không rõ? Có điều các ngươi biết ta rất hàm dưỡng, mà không biết có lúc ta cũng trở mặt vô tình.

Tư Đồ Trung Bình nhìn y, như thể nhìn y lần đầu tiên.

Liên Thành Bích than lên một tiếng:

- Thật ra, mỗi người đều có hai khuôn mặt, một thiện và một ác, nếu không, chẳng những y không làm nên được đại sự, ngay cả sống còn chẳng sống sót được.

Tư Đồ Trung Bình mặt mày đầy những nước, không biết là nước mưa?

Hay là mồ hôi? Lão đột nhiên quăng cây dù xuống đất, quay người lại chạy như bay.

Sấm sét lại đánh xuống!

Thanh kiếm của Liên Thành Bích so với sấm chớp còn nhanh hơn!

Tư Đồ Trung Bình không kịp la lên tiếng nào, thanh trường kiếm xuyên qua lưng lão ta ra tới trước ngực, cắm người lão dính chặt xuống đất!

Liên Thành Bích cúi đầu nhìn lão ta, than một tiếng nói:

- Chẳng ai có thể thật sự ổn như Thái Sơn, không chừng, có người chết...

Y từ từ rút kiếm ra.

Máu trên lưỡi kiếm lập tức bị mưa rửa đi sạch trơn.

Núi hoang.

Ánh chớp lóe lên chiếu sáng một cái động ở sau sườn núi.

Thẩm Bích Quân cũng chẳng màng trong động có độc xà, mãnh thú ẩn trú hay không, không chờ đến tia chớp thứ hai chiếu sáng cửa động, đã chui vào trong.

Động không sâu lắm.

Nàng ôm chặt Tiêu Thập Nhất Lang vào lòng, thân hình ráng sức rúc vào bên trong động, lưng nàng chạm phải vách đá lạnh băng kiên cố, nàng dùng sức cắn chặt môi, không để mình thở mạnh.

Nước mưa chảy ngoài cửa động, tựa như một bức màn thủy tinh.

Nàng bỗng nhiên có cảm giác như mình là một con sói, một con sói bị thợ săn và chó dữ rượt, nàng bỗng nhiên hiểu rõ tâm tình của sói.

Bọn Triệu Vô Cực có tha cho nàng đâu.

Tuy nàng không thấy rõ mặt bọn họ, nhưng nàng tự nhiên biết.

Một người đến trước cửa sinh tử, cảm giác sẽ rất bén nhạy tựa dã thú, hầu như có thể ngửi ra được địch nhân đang ở chỗ nào.

Đấy chính là bản năng sinh tồn.

Có điều người hay dã thú, đều có cảm giác sai lầm, có được một chỗ núp gió, bèn cho rằng mình đã an toàn lắm.

Thẩm Bích Quân run rẩy, thò tay ra...

Trái tim của Tiêu Thập Nhất Lang còn đập, y còn đang hô hấp.

Nàng nhắm chặt mắt lại, thở ra một hơi dài. Một hồi lâu, thân hình của y bỗng run rẩy lên, hàm răng cũng đánh lập cập không ngừng, hình như đang cảm thấy lạnh lắm, lạnh dễ sợ.

Trong lòng Thẩm Bích Quân dâng đầy những tình cảm tội nghiệp, nàng ôm y càng chặt hơn.

Sau đó nàng cảm thấy Tiêu Thập Nhất Lang trong lòng nàng từ từ trở lại yên tĩnh, giống như một đứa bé đang sợ hãi, biết mình đã trở lại vào trong lòng người mẹ Trên đời chỉ có vòng tay của người mẹ là an toàn nhất.

Tuy ngoài kia vẫn còn là một khoảng bóng tối mù mịt, mưa gió vẫn còn mãnh liệt, tuy nàng biết kẻ địch đang còn truy tung mình ngoài kia, nhưng lòng nàng bỗng nhiên biến ra thật bình tĩnh. Một thứ tình cảm khó tả như của một người mẹ, đã làm nàng quên mất đi kinh hoàng sợ hãi.

Đứa bé dĩ nhiên là nương tựa vào người mẹ.

Người mẹ cũng nương tựa vào đứa con như vậy.

Trên đời rõ ràng chỉ có người mẹ mới cho đứa bé cảm giác an toàn, nhưng cũng chỉ có đứa bé mới đem lại cho người mẹ hạnh phúc, bình tĩnh... Loại cảm giác ấy kỳ diệu biết bao.

Chính nàng cũng không hiểu tại sao mình có cảm giác đó.

Bởi vì nàng chưa hiểu rõ ái tình chân chính ra sao.

Hai người luyến ái nhau, cũng tựa như đứa bé và người mẹ.

Sấm sét đã ngừng.

Trừ tiếng mưa ra, bốn bề không còn nghe tiếng động gì khác.

Thẩm Bích Quân không biết mình nên chạy trốn tiếp, hay ở lại nơi này.

Trong cơn hoảng hốt mông lung, nàng có cảm giác nơi đây an toàn lắm, chắc chắn không ai sẽ tìm ra được họ.

Có phải nàng đang lừa chính mình?

Có lúc người ta cũng lừa chính mình, nhờ vậy mà tiếp tục sống, nếu chuyện gì cũng phải biết rõ quá tường tận, chỉ sợ chẳng có can đảm sống thêm nữa.

Trong cơn mơ hồ hoảng hốt, nàng bỗng thấy mình về lại nơi căn nhà nhỏ bằng gỗ trong hang núi.

Tiêu Thập Nhất Lang đang dựng một gian nhà bên cạnh, mưa rơi trên vách đá tựa như cây chùy bằng đá y dùng để đập trên gỗ.

Thanh âm nghe sao mà đơn điệu, mà cũng rất hấp dẫn.

Mi mắt nàng từ từ đóng lại, tựa hồ đang ngủ.

Tuy nàng biết mình không thể ngủ lúc này, nhưng nàng không thể chi trì thêm được nữa...

Sợ hãi chưa chắc là chuyện dở.

Một người quên mất sợ hãi, sẽ không cảm thấy nguy hiểm, đấy mới là chuyện đáng sợ.

May mà lúc này Tiêu Thập Nhất Lang bỗng lên tiếng!

Thân hình y run lên mấy cái, rồi hỏi nhỏ:

- Phải là cô?

Tứ bề một khoảng tối mịt mù, tối tăm chẳng thấy được gì.

Thẩm Bích Quân không thấy Tiêu Thập Nhất Lang, Tiêu Thập Nhất Lang tự nhiên cũng chẳng thấy nàng.

Nhưng y lại biết được là nàng, y cảm nhận ra được nàng.

Trong lòng Thẩm Bích Quân bỗng dâng lên một tia ấm áp, nàng dịu dàng nói:

- Tôi đây... Anh vừa mới chợp mắt.

Tiêu Thập Nhất Lang không đáp lại một hồi thật lâu, rồi y nhẹ nhàng thở ra một hơi nói:

- Cô không nên lại đây.

Thẩm Bích Quân hỏi:

- Tại... tại sao?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Cô biết... tôi không muốn làm cô bị liên lụy.

Thẩm Bích Quân nói:

- Nếu không tại tôi, anh làm gì ra đến nỗi này? Thật ra là tôi liên lụy cho anh.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Không có cô, bọn họ cũng tìm đến tôi, không có cô tôi cũng vẫn sống nhăn, cô hiểu chưa.

Thẩm Bích Quân nói:

- Tôi hiểu rồi.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Tốt, vậy cô đi đi!

Thẩm Bích Quân nói:

- Tôi không đi.

Nàng vội vã tiếp lời nói:

- Lần này, bất cứ anh nói sao, tôi cũng không đi.

Tiêu Thập Nhất Lang trước giờ chưa nghe nàng nói giọng kiên quyết như vậy.

Nàng vốn là một người rất nhu nhược, bây giờ nàng đã biến đổi.

Y tính lấy những lời khiêu khích chọc nàng như lúc trước, cho nàng không thể không bỏ đi.

Có điều không biết tại sao, những lời châm chọc không thể thốt ra khỏi cửa miệng.

Thẩm Bích Quân hình như cười lên một tiếng, dịu dàng nói:

- May mà bọn họ đã đi rồi, chúng ta thoát ra được tới đây, chờ trời sáng, tôi sẽ tiễn anh về nhà, lúc ấy tôi... tôi đi cũng không muộn.

Tiêu Thập Nhất Lang lại yên lặng một hồi lâu, bỗng nhiên cười lên một tiếng nói:

- Cô chẳng biết nói láo tý nào, việc gì phải nói láo?

Thẩm Bích Quân nói:

- Tôi... nói láo?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Bọn người đó, bất kỳ tên nào, nhất định sẽ không buông tha tôi, tôi biết điều đó rõ lắm.

Thanh âm của y tuy còn yếu đuối, nhưng đã có tý châm chọc trong đó.

Thẩm Bích Quân hỏi:

- Tại sao bọn họ muốn anh nhất định phải chết?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Bởi vì nếu tôi chết đi, bọn họ sẽ sống an toàn hơn, nở mặt nở mày hơn.

Thẩm Bích Quân rốt cuộc hiểu được tại sao y có ý châm chọc, hỏi:

- Có phải chỉ có anh mới biết bọn họ đã từng làm chuyện xấu xa?

Tiêu Thập Nhất Lang không trả lời.

Yên lặng tức là mặc nhận.

Thẩm Bích Quân than một tiếng dài, nói:

- Thật ra, anh cũng chẳng cần nói tôi nghe, bây giờ tôi đã thấy rõ bản mặt thật của những tên tự phong cho mình là kẻ nghĩa hiệp.

Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

- Sao?

Thẩm Bích Quân đáp:

- Bọn họ nói, bọn họ làm, hoàn toàn là hai thư khác nhau.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Bởi vậy, bọn họ muốn giết tôi, nhất định không bỏ qua bất cứ thủ đoạn nào.

Thẩm Bích Quân nói:

- Thật là như vậy.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Bởi vậy cô đi thì tốt hơn, cô chẳng cần phải chết theo tôi.

Thẩm Bích Quân nói:

- Tôi không đi.

Nàng trả lời cũng chỉ có ba tiếng.

Ba tiếng ấy bao gồm nỗi quyết tâm, so với ba vạn tiếng còn muốn nhiều hơn.

Tiêu Thập Nhất Lang hiểu rõ dù mình có nói ba mươi vạn lời, cũng không cách nào thay đổi quyết tâm ấy.

Y chỉ còn nước không nói lời nào.

Qua một hồi lâu, Thẩm Bích Quân bỗng nhiên lại hỏi:

- Tôi biết bọn Triệu Vô Cực ắt hẳn làm nhiều điều xấu xa, nhưng Lệ Cương thì sao?

Tiêu Thập Nhất Lang cười lạnh nói:

- Cô cho Lệ Cương thật tình là một người quân tử Kiến Sắc Bất Loạn, phải không?

Thẩm Bích Quân nói:

- Người khác ai cũng nói vậy.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Tôi chỉ có thể nói được một điều, trước mặt đàn ông, không chừng hắn là người quân tử, nhưng gặp phải một người đàn bà đẹp đi một mình, trên mình hắn sợ chỉ có sợi tóc trên đầu là còn giống người quân tử.

Thẩm Bích Quân không nói gì, bởi vì nàng chẳng nói được ra lời.

Mưa vẫn còn lớn.

Tiêu Thập Nhất Lang bỗng nhiên nói:

- Trời hình như sáng rồi thì phải.

Thẩm Bích Quân nói:

-

Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

- Cô nhất định không chịu đi một mình?

Thẩm Bích Quân chỉ trả lời một tiếng:

- Phải.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Được, nếu vậy chúng ta đi.

Thẩm Bích Quân lộ vẻ trù trừ.

Trời đã sáng, kẻ địch đang ở bên ngoài, bọn họ mà đi ra, chỉ sợ sẽ...

Thẩm Bích Quân nói:

- Chờ mưa tạnh rồi đi được không?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Tôi biết cô ghét cơn mưa này, có điều tôi rất cám ơn nó.

Thẩm Bích Quân hỏi:

- Cám ơn?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Bởi vì cơn mưa này phá đi dấu chân chúng ta, do đó mà đến bây giờ bọn họ vẫn chưa tìm được mình, cũng nhờ cơn mưa này, mà mình sẽ có cơ hội trốn thoát.

Thẩm Bích Quân hỏi:

- Cơ hội? Cơ hội làm sao?

Nước mưa chảy ào ào từ núi xuống, như một con thác nhỏ.

Lệ Cương, Triệu Vô Cực, Đồ Khiếu Thiên, Hải Linh Tử dừng trước ngã ba con đường núi.

Triệu Vô Cực thở ra một hơi nói:

- Cơn mưa này thật bang trợ bọn chúng quá, không những tẩy mất dấu chân bọn chúng, đến mùi cũng tẩy sạch, mình có đem theo chó cũng tìm không ra.

Hải Linh Tử lạnh lùng nói:

- Bọn chúng chạy không thoát nổi.

Đồ Khiếu Thiên nói:

- Đúng vậy, con đường này ngay cả chúng ta đi còn không nhanh được, huống hồ gì Thẩm Bích Quân, nàng ta còn ôm một người bị thương nặng theo.

Lão ta cười lên một tiếng nói tiếp:

- Công phu của vị Liên phu nhân chúng ta, ai cũng biết quá rõ ràng.

Triệu Vô Cực nói:

- Có điều ít nhất bây giờ chúng ta còn chưa biết nên đi đường nào mới phải.

Lệ Cương bỗng nhiên nói:

- Chia ra rượt!

Triệu Vô Cực trầm ngâm nói:

- Cũng được, tôi và Hải đạo trưởng một đường, Lệ huynh...

Lệ Cương nói:

- Tôi đi một mình.

Vừa nói xong câu, y đã chuyển động thân hình, nhắm con đường phía bên trái chạy tới.

Triệu Vô Cực, Đồ Khiếu Thiên, Hải Linh Tử ba người lẳng lặng nhìn y đi dần dần mất hút.

Đồ Khiếu Thiên ung dung nói:

- Người này chưởng lực rất mạnh, khinh công cũng không vừa, đầu não thì chẳng thấy có gì đặc biệt.

Triệu Vô Cực cười một tiếng, nói:

- Các hạ muốn nói y đi trật đường?

Hải Linh Tử nói:

- Không sai, Thẩm Bích Quân và Tiêu Thập Nhất Lang không thể nào chạy trốn đường đó.

Triệu Vô Cực hỏi:

- Làm sao biết?

Đồ Khiếu Thiên nói:

- Bởi vì con đường đó có vẻ dễ đi hơn.

Lão ta lại giải thích thêm:

- Một người lúc chạy trốn, lại ngược đời không muốn chạy đường dễ, cứ nghĩ là nếu mình chọn đường khó, người ta sẽ khó tìm mình.

Triệu Vô Cực cười nói:

- Đúng vậy, ai cũng không khỏi có tật, tôi chỉ hơi kỳ quái, Lệ Cương cũng là tay lão luyện giang hồ, tại sao y không nghĩ tới?

Đồ Khiếu Thiên nhìn nước mưa rơi xuống từ chiếc nón, bỗng bật cười nói:

- Còn nữa, tôi cũng có chỗ kỳ quái.

Triệu Vô Cực hỏi:

- Chuyện gì?

Đồ Khiếu Thiên nói:

- Lệ Cương tự xưng người quân tử, không biết y làm chuyện gì xấu xa, bị Tiêu Thập Nhất Lang phát hiện, do đó mới tính giết cho được Tiêu Thập Nhất Lang mới cam tâm.

Triệu Vô Cực cười nói:

- Y khăng khăng một người đi, không chừng sợ Tiêu Thập Nhất Lang nói ra chuyện xấu hổ của y trước mặt chúng ta!

Tiêu Thập Nhất Lang hình như đang suy nghĩ. Thẩm Bích Quân hỏi một câu:

- Cơ hội làm sao?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Bọn họ không biết mình đi đường nào, nhất định sẽ chia ra đi tìm.

Thẩm Bích Quân nói:

-

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Lệ Cương sợ tôi đem chuyện xấu của y ra nói trước mặt mọi người, nhất định không chịu đi với ai.

Thẩm Bích Quân nói:

- Nhưng bọn Triệu Vô Cực, Đồ Khiếu Thiên, Hải Linh Tử thì sao? Ba người ấy gần đây làm như dính vào một nơi.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Nhưng lần này bọn họ nhất định sẽ phân khai.

Thẩm Bích Quân hỏi:

- Tại sao?

Tiêu Thập Nhất Lang cười lên một tiếng nói:

- Giết được tôi, là chuyện rất hiển vinh, chẳng tên nào muốn người khác phân chia công lao.

Thẩm Bích Quân hỏi:

- Có điều, bọn họ không sợ sức một người không đủ sao?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Bọn họ biết tôi đã bị thương nặng, không còn sức phản kháng.

Thẩm Bích Quân nói:

- Nhưng tôi chưa bị thương.

Tiêu Thập Nhất Lang lại cười lên một tiếng nói:

- Cô cho là võ công của cô không xa họ lắm?

Thẩm Bích Quân cắn chặt môi, nói:

- Tôi chỉ biết bọn họ bốn người, bất cứ người nào, đều không dám động thủ với tôi.

Tiêu Thập Nhất Lang thở ra một hơi nói:

- Bọn họ sợ cô, vì cô là Thẩm Bích Quân, là Liên phu nhân, không phải vì võ công của cô.

Thẩm Bích Quân im lặng.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Bọn họ vẫn tính sai một chuyện.

Thẩm Bích Quân hỏi:

- Sao?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Bọn họ không biết rằng, dã thú nhẫn nại chịu thương tích hơn con người tý đỉnh.

Thẩm Bích Quân không nhịn được cười, nói:

- Bọn họ càng không biết, anh còn nhẫn nại giỏi hơn dã thú.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Bởi vậy chỉ mong tôi tính không sai, lấy sức hai người chúng ta, bất kể đối phó một người nào trong bọn họ, đều có thể đủ sức.

Y chầm chậm nói tiếp:

- Chỉ cần bọn họ chia nhau ra đuổi, chúng ta sẽ có cơ hội giết từng tên một.

Y nói câu ấy đượm đầy sát khí.

Thẩm Bích Quân tựa hồ rùng mình lên một cái, một hồi lâu, mới than một tiếng:

- Còn nếu anh tính sai thì sao?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Chúng ta ít ra cũng có cơ hội đánh một ván bài.

Tuy trời đã sáng, nhưng cơn mưa thật lớn, ánh sáng mặt trời không đủ sức soi chiếu vạn vật.

Thẩm Bich Quân dìu Tiêu Thập Nhất Lang ra khỏi động, nàng hỏi:

- Mình đi lối nào?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Chẳng đi lối nào cả, chờ ngay nơi đây thôi!

Thẩm Bich Quân ngơ ngác hỏi:

- Chờ ngay nơi đây thôi?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Trốn, mình không thể trốn khỏi, do đó chỉ có đường chờ ở đây, dẫn bọn họ lại.

Thẩm Bich Quân nói:

- Có điều... có điều...

Tiêu Thập Nhất Lang chẳng chờ nàng nói tiếp, y nói:

- Làm như vậy, tuy có vẻ mạo hiểm, nhưng ít nhất là lấy nhàn nhã đợi lao lục, bởi vì bây giờ sức lực chúng ta có hạn, không thể lãng phí vô ích.

Thẩm Bich Quân nhìn y, ánh mắt đầy vẻ mến phục.

Nàng cảm thấy Tiêu Thập Nhất Lang quả là người không phải ai cũng so sánh được.

Tiêu Thập Nhất Lang bỗng nhiên cười lên một tiếng, nói:

- Bây giờ tôi đang suy nghĩ, ai sẽ là người tìm tới mình trước nhất?

Thẩm Bich Quân hỏi:

- Anh đoán là ai?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

- Đồ Khiếu Thiên.

Thẩm Bich Quân hỏi:

- Tại sao anh đoán là lão ta?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

- Lão có kinh nghiệm giang hồ phong phú, khinh công của lão cũng không kém người ta.

Y cười nhẹ nói tiếp:

- Chụp được gà trước tiên, nhất định sẽ là con hồ ly già.

Thẩm Bich Quân hỏi:

- Lão ta lại, tôi nên làm sao?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

- Hồ ly già không khỏi có chút tật.

Thẩm Bich Quân hỏi:

- Tật gì?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

- Tật đa nghi.

Thẩm Bich Quân nói:

- Do đó mình phải nhắm vào cái tật đó mà hạ thủ.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Không trật chút nào, mình phải...

Thanh âm của y bỗng hạ xuống thật thấp, thật thấp, trừ Thẩm Bich Quân ra, chẳng ai nghe được.

Người tìm tới đầu tiên, quả nhiên là Đồ Khiếu Thiên.

Quả nhiên lão ta tới một mình.

Thẩm Bích Quân ngồi trên tảng đá núi phía trước cửa huyệt, tựa hồ như một người si dại, mưa trút xuống tầm tả, hình như nàng không có cảm giác gì, Đồ Khiếu Thiên lại, nàng làm như chẳng hay biết gì.

Đồ Khiếu Thiên vừa nhìn thoáng qua là thấy ngay Thẩm Bích Quân, nhưng lão không thấy Tiêu Thập Nhất Lang.

Tiêu Thập Nhất Lang không lẽ núp trong hang động?

Đồ Khiếu Thiên ngập ngừng một lúc, từ từ bước lại, trên mặt lộ một vẻ cười giả tạo, làm ra vẻ kinh hãi, hỏi:

- Liên phu nhân, tại sao bà lại ở đây?

Thẩm Bích Quân lúc ấy mới ngẩng đầu lên nhìn lão, mỉm cười một cái, hỏi:

- Các hạ tại sao đến giờ mới lại?

Ánh mắt Đồ Khiếu Thiên lấp loáng, lão hỏi:

- Không lẽ Liên phu nhân đang chờ tại hạ?

Thẩm Bích Quân nói:

- Tôi lạc đường, đang chờ người lại đón tôi về nhà.

Đồ Khiếu Thiên hỏi:

- Cái vị Tiêu Thập Nhất Lang ấy đang ở đâu?

Thẩm Bích Quân thở ra một hơi nói:

- Y đã chết rồi, các vị lẽ ra phải biết y không sống nổi bao lâu.

Đồ Khiếu Thiên từ từ gật đầu, lão cũng than nói:

- Y thụ thương quả nhiên rất nặng, nhưng nếu được danh y cứu trị, còn có thể phục hồi được đấy.

Lão ta đột nhiên cười lên một tiếng, nói tiếp:

- Không biết thi thể y đang ở chỗ nào, không chừng may ra còn chưa tắt thở đấy.

Ánh mắt của Thẩm Bích Quân không biết vô ý hay hữu ý nhìn về phía hang động một cái, lập tức cúi đầu, nói:

- Tôi chạy cả nửa đêm, thật đã kiệt sức, đành phải quăng xác của y ở dọc đường.

Đồ Khiếu Thiên hỏi:

- Quăng ở đâu?

Thẩm Bích Quân lẩm bẩm nói:

- Trong bóng đêm, cũng chẳng biết quăng nơi nào, từ từ rồi tìm, thế nào cũng tìm ra.

Đồ Khiếu Thiên cười nói:

- Nhất định là tìm ra.

Lão ta đột nhiên sa sầm nét mặt, người lão đã nhảy tới trước cửa động, cao giọng hô:

- Tên họ Tiêu kia, chuyện đã như vậy, ngươi còn núp trong hang động làm gì, tốt hơn là đàng hoàng mà ra đây thôi!

Hang động không có người trả lời.

Gương mặt Thẩm Bích Quân lộ vẻ kinh hoàng.

Đồ Khiếu Thiên đảo quanh tròng mắt một cái, đột nhiên nhảy đến bên Thẩm Bích Quân, nói:

- Đắc tội lắm!

Ba tiếng vừa nói ra, lão đã nắm chặt cổ tay Thẩm Bích Quân.

Thẩm Bích Quân biến sắc hỏi:

- Các hạ muốn làm gì?

Đồ Khiếu Thiên nói:

- Chẳng làm gì cả, chẳng qua chỉ muốn mời Liên phu nhân dời một bước, đưa tại hạ vào trong hang động xem thử.

Gương mặt của Thẩm Bích Quân trắng bệch ra sợ hãi, do dự một hồi, rốt được nàng dậm chân một cái.

Đồ Khiếu Thiên đưa nàng đẩy tới trước động, gằn giọng nói:

- Tên họ Tiêu kia, ngươi có nghe không, Liên phu nhân nằm trong tay ta, nếu ngươi tưởng múa may giở trò, ta sẽ cho các ngươi chết thê thảm.

Chữ “thảm” cuối cùng lão ta chưa kịp nói ra.

Chử ấy được thay bằng một tiếng la thảm thiết!

Lão ta có cảm giác như hàng trăm hàng ngàn con ong mật đang chích vào cổ vào lưng của mình.

Thẩm Bích Quân thừa cơ giựt tay ra, xoay lại đánh cho lão một chưởng.

Đồ Khiếu Thiên loạng choạng bước lùi, đến cửa động, lão vụt xoay người lại.

Tiêu Thập Nhất Lang đang đứng ngoài cửa động mỉm cười nhìn lão ta.

Tròng mắt Đồ Khiếu Thiên muốn lồi ra, lão cắn răng nói:

- Tên... tên ác tặc...

Tiêu Thập Nhất Lang mỉm cười nói:

- Đúng vậy, ta là ác tặc, ngươi là xuẩn tặc, ngươi cứ nghĩ ta ở trong động, ta cứ ở phía ngoài.

Đồ Khiếu Thiên hỏi:

- Ngươi... ngươi dùng thứ ám khí ác độc gì vậy?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Chỉ là kim châm nhà họ Thẩm, tự nhiên là loại có độc.

Gương mặt xám xịt của Đồ Khiếu Thiên đột nhiên nhăn nhó lên.

Rồi, người lão đổ sầm xuống.

Chính ngay lúc lão ngã, Tiêu Thập Nhất Lang cũng ngã xuống.

Thẩm Bích Quân chạy ra, đỡ y dậy, dịu dàng hỏi:

- Anh không sao chứ?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Tôi chỉ sợ mình ngã trước, tôi mà ngã trước, không chừng lão ta còn chi trì một hồi, lại giết tôi trước.

Thẩm Bích Quân hít vào một hơi, nhoẻn miệng cười nói:

- Không ngờ thủ pháp ném châm của anh không kém gì tôi.

Tiêu Thập Nhất Lang thở ra nói:

- Đến lúc sống chết, bất kể làm gì so với lúc bình thời hay hơn một tý.

Đồ Khiếu Thiên từ lúc ngã xuống đất vẫn không thấy động đậy.

Tiêu Thập Nhất Lang thở hổn hển một hồi, nhìn lão, lẩm bẩm nói:

- May mà cái tật đa nghi của tên hồ ly già quá nặng, không thì làm gì còn đường sống cho gà.

Thẩm Bích Quân nói:

- Tôi kéo xác lão ta vào trong động nhé?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Không được, lão ta còn có chỗ dùng.

Thẩm Bích Quân hỏi:

- Còn có chỗ dùng?

Tiêu Thập Nhất Lang nhắm chặt mắt lại, nói:

- Tên thứ hai lại, nhất định là Triệu Vô Cực.

Thẩm Bích Quân không hề hỏi tại sao y đoán như vậy.

Nàng đã hoàn toàn tin tưởng vào y.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Con người của Triệu Vô Cực, không những thông minh, mà còn giảo hoạt, người thông minh đa số có cái tật, là cho mình thông minh, người giảo hoạt đa số là nhát gan.

Thẩm Bích Quân hỏi:

- Anh tính đối phó thế nào với lão?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Trong ủng giày của tôi có con dao găm, cô lấy ra giùm.

Dao găm thật bén.

Thẩm Bích Quân nhẹ nhàng ướm thử lưỡi dao, nàng nhoẻn miệng nói:

- Anh không tỉ mỉ thứ gì, nhưng đao thì lại rất công phu.

Tiêu Thập Nhất Lang mỉm cười nói:

- Tôi thích đao.

Y lập tức nói tiếp:

- Tôi thích nó, không phải vì nó giết được người.

Thẩm Bích Quân nói:

- Tôi hiểu.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Đao quý, chính bản thân nó hoàn mỹ, như viên ngọc không tỳ vết, cô chỉ cầm nó trong tay, trong lòng tự nhiên thấy đã đủ rồi.

Thẩm Bích Quân nói:

- Nhưng thất phu vô tội, hoài ngọc kỳ tội (người không có tội, tội là do trong người có ngọc), đao quý thường thường mang lại cho người ta phiền hà.

Nói xong mấy câu ấy, hai người cảm thấy thoải mái được một chút.

Thẩm Bích Quân hỏi:

- Anh lấy dao ra làm gì?

Tiêu Thập Nhất Lang cầm lấy con dao nói:

- Cô quay đầu lại đi.

Thẩm Bích Quân chăm chú nhìn y nói:

- Tôi không cần quay đầu, bất kể anh làm điều gì, tôi biết đều là đúng, hà tất phải quay đầu.

Tiêu Thập Nhất Lang tránh ánh mắt của nàng, cầm dao đâm vào trước ngực Đồ Khiếu Thiên.

Xong rồi y giải thích:

- Làm như vậy, Triệu Vô Cực sẽ cho là tôi giết Đồ Khiếu Thiên đối mặt nhaụ Thẩm Bích Quân nói:

-

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Trước mặt có hai hàng cây, cô có thấy không?

Thẩm Bích Quân nói:

- Triệu Vô Cực cho là anh giết Đồ Khiếu Thiên, nhất định không dám lại gần, nhất định sẽ lùi lại hai hàng cây ấy, có phải không?

Tiêu Thập Nhất Lang cười nói:

- Không sai, không những cô học rất nhiều, mà còn học rất nhanh.

Thẩm Bích Quân nói:

- Nhưng y lại đó rồi sao nhỉ?

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Cô lại chỗ hàng cây bên trái, chọn nhánh cây nào mềm nhất, lấy... lấy tóc của cô buộc xuống tảng đá hoặc rễ cây nào đó.

Y nhìn chăm chú vào Thẩm Bích Quân, hỏi:

- Cô làm được không?

Thẩm Bích Quân bất giác đưa tay chạm vào mái tóc mềm mại mượt mà như mây của mình, nàng đáp:

- Tôi nhất định sẽ làm được.

Tiêu Thập Nhất Lang nhìn nàng, lòng y đầy cảm khích.

Bởi vi y biết đàn bà ai cũng quý trọng mái tóc của mình, có lúc họ thà để cho đầu mình bị cắt đi còn hơn là cắt bỏ mái tóc.

Thẩm Bích Quân hỏi:

- Anh còn muốn tôi làm gì nữa không?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

- Cây thứ ba mé bên trái có vẻ rậm rạp, cô núp vào trong cây đó.

Thẩm Bích Quân hỏi:

- Rồi sao nữa?

Tiêu Thập Nhất Lang đáp:

- Rồi cô cứ chờ đó, đợi Triệu Vô Cực đi vào trong đám cây, đụng phải tóc buộc, nhánh cây bên mé trái sẽ đột nhiên búng lên, Triệu Vô Cực nhất định sẽ giật mình, cho là bên phải còn có mai phục.

Thẩm Bích Quân sáng mắt lên nói:

- Nhất định lão sẽ nhảy né qua bên trái.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Không sai, lúc đó, cô ở trên cây phóng kim châm vào người lão.

Thẩm Bích Quân cười nói:

- Tôi hiểu rồi.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Nhưng cô phải chờ đúng cơ hội, phải xem đúng lúc thân pháp của lão thay đổi tới chỗ cuối, lúc sức cũ đã hết, sức mới chưa sinh ra mà ra tay, làm cho lão không tránh vào đâu được!

Thẩm Bích Quân nhoẻn miệng cười nói:

- Anh yên tâm, kim châm nhà họ Thẩm không phải chỉ dùng để thêu thùa thôi.

Tiêu Thập Nhất Lang thở ra một hơi dài nói:

- Đấy gọi là “an bày hương nhị điếu kình ngư” (bày mồi ngon nhữ cá kình), không sợ lão tới, chỉ sợ lão không tới.

Bỗng nghe có tiếng người cười lạnh nói:

- Hay! Quả nhiên là diệu kế!

Hải Linh Tử.