Tiểu Thanh Mai

Chương 37

Editor: Thùy Linh

Niệm Sơ không biết mình đã là chủ đề mọi người thảo luận, cô chỉ cảm nhận đươc ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm khi cùng Lý An Nhiên đi ra thang máy

Lý An Nhiên đưa cô đến văn phòng, vừa mở cửa ra liền có một mùi hương chanh thanh mát. Phòng rất lớn, có cửa sổ lớn sát đất, bàn làm việc, sô pha, giá sách, đầy đủ mọi thứ

Ven tường có cánh cửa nhỏ, bên trong là một căn phòng nhỏ hơn, bốn phía là vách tường trắng, chỉ có một chiếc giường

Niệm Sơ nắm then cửa, đột nhiên khe khẽ thở dài.

“Haiz.”

“Em sao vậy?” Lý An Nhiên kinh ngạc hỏi

“Chỗ này của anh..”

“Đúng là một nơi lý tưởng để làm chuyện bậy bạ…”

“Làm cho người ta không yên tâm chút nào cả.”

“..”

“Niệm Niệm”, Lý An Nhiên đột nhiên nghiêm túc kêu cô. Niệm Sơ ngửa đầu, ánh mắt đơn thuần nhìn lại anh.

“Anh chỉ muốn làm chuyện bậy bạ với em thôi.”

Niệm Sơ nhấp miệng trầm mặc, hồi lâu cô gật đầu, “Thôi được rồi, anh thắng.”

“Mau đi ngủ đi, suốt ngày chỉ suy nghĩ vớ vấn!” Lý An Nhiên cốc đầu cô, đẩy cô đến mép giường rồi lật chăn đắp cho cô

“Nửa tiếng nữa anh kêu em dậy rồi về nhà.”

“Vâng.”

Niệm Sơ chầm chậm bò lên giường, sau đó chui tọt vào chăn, vẫy tay với anh: “Được rồi, em đi ngủ đây, anh đi làm việc của mình đi.”

Lý An Nhiên nhăn mặt, nghi hoặc nói: “Có phải em hiểu lầm rồi không?”

“Anh cũng muốn ngủ trưa.” Anh bắt đầu động thủ, cởi áo sơ mi, vẻ mặt bình tĩnh: “Đến đây, chúng ta làm chuyện bậy bạ.”

“…..”

Niệm Sơ ôm Lý An Nhiên ngủ rất ngon, đồng hồ báo thức reo mà cả người còn đắm chìm trong mơ, cô lười biếng ôm eo anh không chịu buông

Lý An Nhiên xoa đầu, trực tiếp đem người bên cạnh thả xuống đất. Niệm Sơ trong nháy mắt bừng tỉnh, thẹn quá hóa giận cắn trên cổ anh một cái

“Em là mèo sao?” Lý An Nhiên rên rỉ một tiếng nhưng để mặc cô cắn, anh ngồi xuống mép giường, sau đó khom lưng mang giày cho cô

“Em là đáng yêu!” Niệm Sơ nhanh nhảu đứng dậy mở cửa, “Em tự về, không cần anh nữa.”

“Em biết đường à?”

“Em tự mò!”

“Vậy được, khi nào lạc đường thì gọi anh.”

Niệm Sơ: “…”

“Không phải là cũng gần đây sao? Cùng lắm chỉ đi mười phút thôi mà!”

“Anh không nói chuyện với người một năm lạc đường sáu bảy lần như em.” Lý An Nhiên gõ bàn phím nhàn nhạt nói, Niệm Sơ nhịn không được tức tối ra đi

Ra cửa, bên ngoài rất nhiều người. Niệm Sơ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thật cẩn thận đi đến trước thang máy, duỗi tay nhấn nút sau đó kiên nhẫn chờ đợi

Đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng thử nhẹ gọi: “Cô là..Niệm Sơ?”

Giọng nói rất êm tai, trong trẻo, mang theo vẻ yểu điệu. Niệm Sơ nghiêng đầu, thấy Quý Vi ôm tài liệu đứng bên cạnh

“A, phải.” cô ngây người trong nửa giây rồi lập tức mỉm cười gật đầu

“Còn nhớ tôi không? Quý Vi, bạn học của Lý An Nhiên, năm trước đã gặp nhau ở hội biện luận.”

“Nhớ”, Niệm Sơ gật đầu, thái độ lãnh đạm. Cô vừa nói xong thì thang máy ting một tiếng, Niệm Sơ lập tức nghiêng đầu tạm biệt: “Thang máy tới rồi, tôi đi trước.”

Quý Vi chưa tắt nụ cười, cất bước vào trong

“Đúng lúc tôi cũng cần đi xuống, đi cùng nhé?”

“À, được.”

Thang máy không lớn không nhỏ chỉ có hai người, không khí cực kỳ an tĩnh, tiếng máy móc di chuyện cũng rất nhỏ, trước mặt phản chiếu hình ảnh của hai người

Niệm Sơ nhắm mắt, người bên cạnh mở miệng

“Đúng rồi, hôm nay mọi người đều nói về bạn gái của An Nhiên, là cô đúng không?” Quý Vi đột nhiên hỏi, trên mặt biểu tình chưa biến mất, như là nói chuyện phiếm với bạn bè

“Ồ, đều nói về tôi sao?” Niệm Sơ giả vờ kinh ngạc, theo sau cười cười, ngước mắt nhìn thẳng vào trong gương, thần sắc đơn thuần

“Sao cô không gọi anh ấy là Lý tống? Tôi thấy mọi người ai cũng gọi anh ấy như vậy.”

“À, chuyện này” Quý Vi đưa tay vén lọn tóc đang rơi bên mặt, miệng cười đến ngọt ngào, “Ở trường gọi cậu ấy như thế quen rồi, chưa kịp sửa miệng.”

Niệm Sơ cười cười không nói tiếp, chuyên tâm chờ đợi thang máy tới nơi. Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, Niệm Sơ nói: “Tôi đi trước đây.”

“Được, đi cẩn thận.”

Niệm Sơ gật đầu cất bước, lưng thẳng tắp, dáng người không kiêu ngạo đi qua đường lớn đến cửa

Trở lại phòng vẽ tranh, Niệm Sơ gác mọi chuyện lúc nãy sang một bên, cô chuyên tâm tô màu. Mãi cho đến khi mặt trời lặn về phía tây, màu cam của hoàng hôn từ ngoài cửa sổ chiếu vào trên giấy vẽ của cô

Bức vẽ cuối cùng cũng tô xong

Trên tờ giấy trắng là tường vi màu đỏ sậm, cánh hoa hô khéo không có chút tươi tắn nào, vẻ ảm đạm, hoàn toàn không có vẻ đẹp của ánh sáng

Là tường vi héo tàn

Niệm Sơ đem bức vẽ đi hong gió, bắt đầu thu dọn đồ trở về, lúc này phòng vẽ cũng có mấy người chuẩn bị dọn đồ

Sửa sang lại đồ dùng của mình, Niệm Sơ đem theo nước rửa tay đến vòi nước bên kia, đặt một đống đồ trên bồn sau đó nghiêm túc xoa xoa tay mình

Bởi vì cô luôn vẽ tranh mà mỗi ngày lại rửa tay rất nhiều lần nên Lý An Nhiên mua cho cô nước rửa tay bên nước ngoài, nghe nói ngoài việc sạch khuẩn còn có dưỡng tay

Niệm Sơ dùng được hai lần thấy kết quả không tồi nên theo thói quen đi đâu cũng mang theo

Dòng nước lạnh lẽo chảy qua tay, làn da trở nên sáng hơn, ngón tay của Niệm Sơ vốn đã nhỏ dài cân xứng, đan chéo xoa xen kẽ rất đẹp mắt

“Ô, còn mang theo nước rửa tay à?” Bên cạnh đột nhiên có người nói chuyện. Niệm Sơ ngẩng đầu, là bạn cùng lớp vẽ, buổi sáng Thành Giai đã giới thiệu rồi, hình như là Kỷ Vân

“Đúng rồi.”, cô cười cười: “Cái này khá tốt, không hư tay.”

“Thật không?” Cậu tò mò cúi người xuống đọc dòng chữ tiếng Anh, xem xong miệng còn lẩm bẩm: “Đúng rồi này, ơ, có thể cho tôi dùng thử không?”

Cậu không chờ Niệm Sơ trả lời miệng tiếp tục lẩm bẩm: “Cứ mỗi lần đến mùa đông là rửa tay cực muốn chết, thật ra lúc trước tay tôi cũng đẹp giống như cậu nhưng mỗi ngày đều chạm nước nên biến thành như này.”

Cậu đem đôi tay mình giơ trước mặt Niệm Sơ, đúng thật là rất đẹp chỉ là làn da hơi khô, có hơi già nua

“Không có gì, cậu cứ dùng tự nhiên.” Niệm Sơ đem nước rửa tay lại gần cậu, lại gật đầu nói: “Tay cậu dưỡng một chút lại xinh đẹp hơn thôi mà.”

“Thật à”, cậu hớn hở dùng nước rửa tay của Niệm Sơ xoa lên tay mình, gương mặt trắng nõn cười chói mắt, còn có nét trẻ con, Niệm Sơ cũng cười theo

“Nếu cậu thích thì tôi tặng cậu một chai, nhà tôi còn nhiều lắm.”

Niệm Sơ nói không sai, Lý An Nhiên mỗi lần mua đều mua một thùng to, vì những đồ này xài mau hết, mỗi ngày đều dùng mà hạn sử dụng lại lâu nên anh mua một đống về để đó

Kỷ Vân nghe vậy vui vẻ ngẩng đầu, vẻ mặt cảm kích

“Em gái, em thật tốt!”

“????????”

Niệm Sơ ngẩng đầu đánh giá cậu, mở miệng: “Không phải cậu là người nhỏ nhất trong lớp vẽ sao?”

“Đúng rồi, nhưng hôm nay là em.”

“Không phải em điền thông tin sinh nhật em là vào tháng 12 sao?”

“Cái đấy là tháng dương lịch, thật ra tôi sinh sớm hơn một tháng nên vẫn là lớn hơn cậu!”

“…..”

“Anh đây cũng là ghi tháng dương lịch.”

“Vậy em sinh ngày mấy?”

“25.”

“Ồ, hahahaha anh 24.”

“Em gái!”

“…”

Kỷ Vân thoát khỏi cái danh nhỏ nhất phòng vẽ nên rất là hưng phấn, đồng thời còn gặp đồng niên đồng nguyệt kém mình một ngày sinh nên thật phi thường cảm thấy duyên phận, bởi vậy nhiệt tình mời niệm Sơ ăn cơm

Niệm Sơ từ chối

“Không cần, lát nữa có bạn trai tới đón tôi rồi.”

“Cái gì! Em có bạn trai rồi sao, anh đây lớn hơn em một ngày còn chưa có bạn gái, trời ạ, quả thực sống uổng phí mà..”

Cậu khó tin, một đường lải nhải đi theo phía sau Niệm Sơ. Hai người bước ra khỏi cửa thì xe Lý An Nhiên đã chờ bên ngoài, Niệm Sơ xoay người chặn cậu nói nhảm

“Kỷ Vân, bạn trai tôi tới rồi, tôi đi trước.”

“À, được…” Cậu ngơ ngác đáp, sau lại nhíu mày mở miệng: “Ơ, em gái, sao chưa chịu gọi một tiếng anh thế?”

Niệm Sơ bay nhanh mở cửa lên xe, chạy trối chạy chết, cô lắc đầu nhìn Kỷ Vân đang đi xa, đau đầu xoa xoa thái dương

“Ai vậy?” Lý An Nhiên nhìn chằm chằm vào Kỷ Vân, đột nhiên quay lại hỏi

“Bạn học chung lớp vẽ.”

“Ồ”, Lý An Nhiên khởi động xe, lơ đãng mở miệng: Hai người thân thiết quá nhỉ.”

“Có à”, Niệm Sơ mỉm cười

“Không bằng anh với Quý Vi.”
TTM trở lại rồi đây, chắc là mình sẽ chú tâm để full bộ này luôn, còn Tiểu Ôn Noãn thì sẽ lâu hơn một chút vì mình khá thích bộ ấy nên sẽ dành thời gian để trau chuốt kỹ hơn nè, lâu rồi mới được gặp lại mọi người <3 Btw, năm mới sắp đến rồi, mọi người nhớ giữ sức khỏe nhaaa