Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

Chương 14: Kiêm chức làm bảo mẫu (4)

Editor: Linh Ngọc

“Ừ??” Chu Nguyệt quay đầu, nháy mắt nhìn Trình Chi Ngôn, vẻ mặt có chút hả hê nhìn anh nói: “Hôm nay mẹ Tiểu Thỏ không đến đón con bé, ha ha... Ngày hôm nay bà ấy phải trực ca đêm.”

“Vì thế nên??” Trình Chi Ngôn thấy mẹ mình hoàn toàn không có ý muốn ôm Tiểu Thỏ đến phòng của bà, không nhịn được mở miệng hỏi: “Vậy em ấy phải làm sao bây giờ?”

“Ngủ với con chứ sao.” Chu Nguyệt bài ra vẻ mặt đây là tất nhiên nhìn anh, cười xấu xa nói: “Con trai, con biết không, trên thế giới này có bảy tỷ người, một người muốn gặp nửa kia quan trọng nhất của mình, phải tìm kiếm nhiều năm trong biển người mênh mông, có vài người cùng cực suốt cuộc đời còn không tìm được người mà yêu nhất. Mà con, con nhìn xem, con thật may mắn, còn chưa bắt đầu tìm, thì người vợ tương lai đã tự động từ trên trời rơi xuống.”

Đôi mắt Trình Chi Ngôn lóe sáng một chút, anh nhìn mẹ mình thao thao bất tuyệt tuyên bố nói, yên lặng 2 giây, thản nhiên nói: “Mẹ, thỉnh thoảng mẹ nói chuyện có chút suy nghĩ được không?”

“Cái gì mà suy nghĩ, đứa con này, nhất định là con học dốt ngữ văn rồi?” Chu Nguyệt tức giận liếc Trình Chi Ngôn một cái nói: “Thật là một chút lãng mạn cũng không thất, lời của mẹ vừa rồi thật đơn giản và bao quát, tóm lại là tối hôm nay con ngủ chung với Tiểu Thỏ.”

“Vì sao!?” Đôi lông mày thanh tú của Trình Chi Ngôn nhíu lên, anh cúi đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ, cái người đang ngủ say trong lòng mình, người này chỉ có lúc ngủ say là đáng yêu nhất, ban ngày lúc thứ dậy, quả thực là một Hỗn Thế Ma Vương.

Anh ăn cùng cô, cùng cô chơi đùa, bây giờ còn phải cùng cô ngủ, nếu như vậy chẳng phải anh biến thành bảo mẫu sao?

“Bởi vì...” Chu Nguyệt cười nhạt nhìn Trình Chi Ngôn, đi tới bên cạnh anh, hai tay ôm lấy Tiểu Thỏ, mới vừa ôm thân thể cô rời khỏi Trình Chi Ngôn, Tiểu Thỏ liền “Oa” Khóc lên một tiếng, “Mất...Muốn ôm...”

...

...

Trình Chi Ngôn có không biết nói gì trừng mắt nhìn thân hình nhỏ bé trước mặt mình, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn nhìn vẻ mặt đắc ý của mẹ mình, đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình thật là bi thảm.

“Con xem, con bé này ngoài trừ mẹ mình cũng chỉ thừa nhận con, mẹ cũng muốn giúp con chia sẻ một chút, đáng tiếc con bé không muốn mẹ...” Chu Nguyệt ôm Tiểu Thỏ đang nhắm mắt liên tục khóc, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Trình Chi Ngôn nói.

Bà nói xong những lời này, bỏ Tiểu Thỏ trở về lòng của Trình Chi Ngôn.

Quả thật sau 0,01 giây, Tiểu Thỏ lập tức ngừng khóc.

Trình Chi Ngôn có chút chán nản nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Tiểu Thỏ nằm trong lòng mình, cảm thấy như mình sắp chết rồi vậy.

“Được rồi, được rồi, dù sao con cũng nên đi tắm đi, ngủ sớm một chút, ngoan nào.” Chu Nguyệt giống như rất thoải mái nhìn con trai mình nói một câu, rồi xoay người ra khỏi cửa.

Trong phòng ngủ yên tĩnh, chỉ còn lại có hai người Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ.

Con bé đáng ghét này!

Trình Chi Ngôn cúi đầu, nhìn gương mặt ngủ say sưa của Tiểu Thỏ, không nhịn được hung hăng nhéo mặt cô một cái.

Ngủ!!

Anh tắt đèn bàn, ôm thân thể mềm mại của Tiểu Thỏ, trực tiếp nằm xuống.

Ban đêm, Trình Chi Ngôn chỉ cảm thấy có một bàn tay nhỏ bé nóng hổi không ngừng sờ trên mặt mình, sờ mắt sờ mũi, sờ mũi xong lại đánh vào miệng anh.

Anh mở mắt, mượn ánh sáng từ ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào phòng ngủ nhìn sang Tiểu Thỏ bên cạnh mình.