Mấy ngày tiếp theo, bọn họ ở tại chỗ để dưỡng thương, đồng thời phá hủy từng bộ rễ của cây tang thi.
Chỉ là bộ rễ của cái cây đại thụ này thật sự quá rộng, mấy km bên dưới mặt đất cằn cỗi không có lấy một ngọn cỏ nào, khi lật đất lên có thể nhìn thấy toàn là rễ cây tang thi.
Nếu dùng phương pháp bình thường đánh bại cái cây này thì nhất định là không thể, cái cây này chỉ cần còn một chút rễ thôi vẫn có thể sống sót được.
Chỉ là dị năng của Lâm An quá mạnh mẽ, ngay cả nước trong rễ cây cũng rút đi toàn bộ, Từ Phóng dùng dị năng của mình xới tung đất lên, những bộ rễ được chôn sâu bên dưới vừa khô cứng, vừa dễ gãy, chỉ cần đụng một chút cũng nát.
Bọn họ kiểm tra khắp nơi, thậm chí những nơi rất xa trong khu rừng cũng đều kiểm tra một lần, dù là bộ rễ ở nơi xa nhất cũng đã chết hẳn.
Biết được cái cây này đã hoàn toàn chết đi, bọn họ cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Mấy trăm người sống sót của thành Mộc Linh đem thi cốt của tộc nhân chôn sâu vào bên trong khu rừng, nhưng họ cũng không có rời đi.
Lúc Từ Phóng xới đất lên kiểm tra tình huống của rễ cây, người xung quanh không ngừng đi tới đi lui bên cạnh muốn giúp đỡ, dù mấy người Từ Phóng có nói chuyện khó nghe đến cỡ nào thì họ cũng chỉ cúi đầu không nói gì.
Từ Phóng tức đến mức dậm chân, rõ ràng đã thả bọn họ đi rồi, thế mà còn không chịu đi, mỗi ngày cứ luẩn quẩn ở đây làm chướng mắt.
Âu Dương Đông nhìn thấu được tâm tư của mấy người này, họ chính là muốn bị mắng chửi, bởi vì trong lòng họ cảm thấy áy náy, không chỉ áy náy vì đã khiến những người xa lạ là bọn họ bị liên lụy vào việc này, mà càng áy náy với chuyện cùng tộc nhân giết hãi lẫn nhau, áy náy vì chỉ có thể sống sót dựa vào sự hy sinh của tộc nhân.
Bây giờ, mỗi ngày đều bị mắng, nói không chừng còn có thể làm cho trong lòng bọn họ dễ chịu hơn một ít.
Sau khi Từ Phóng biết được, hắn không thèm mắng nữa, chỉ coi mấy người đó như không khí.
Ngoại trừ khó chịu vì những người sống sót của thành Mộc Linh ra, còn có một việc khiến mấy người họ lo lắng không thôi.
Lâm An vẫn mãi không tỉnh lại.
Tang thi không có hô hấp, cho nên nhóc tang thi khô cứng vẫn luôn nằm trên giường, giống như một khối thi thể đã chết.
Bọn họ chờ mấy ngày, cũng thử đánh thức Lâm An dậy, nhưng cậu không hề có phản ứng gì.
Mấy người họ đều có chút sốt ruột, nhưng cũng không biết phải làm cái gì bây giờ.
Bọn họ nghĩ rằng là vì sử dụng cạn kiệt dị năng cho nên Lâm An mới trở thành như vậy, nên họ đang nghĩ xem có thể khôi phục cậu trở về trạng thái ban đầu bằng cách bổ sung nước hay không.
Lúc đầu bọn họ cũng chỉ phun chút nước cho cậu, là dùng bình nước màu hồng nhạt mà Lâm An mang từ nhà đi, mỗi ngày đúng giờ tới xịt cho cậu một chút, chỉ tiếc là phương pháp này không có hiệu quả, nhìn qua Lâm An vẫn cứ khô cứng như vậy, phun nước như thế này căn bản không có chút tác dụng nào.
Cuối cùng, thật sự không có cách nào, bọn họ lại nghĩ ra một phương pháp khác.
Lâm An cảm giác như bản thân trở về nhà của mình ở thành Sơ Hi, lúc này cậu đang ngủ trên chiếc giường ấm áp, đắp chăn bông mềm mại, cả người như muốn hòa tan.
Trong nhà là nơi an toàn nhất với cậu, cũng là nơi mà cậu cảm thấy thoải mái nhất, cậu cứ nằm ở trong chăn thật lâu, không muốn tỉnh lại nữa, chỉ muốn cứ như vậy mãi thôi.
Nhưng mà ổ chăn ấm áp chẳng mấy chốc càng ngày càng nóng, Lâm An có chút chịu không nổi nữa, cậu muốn đá văng cái chăn ra, chỉ là dưới chân lại đá trúng thứ gì đó rất cứng, chân cậu hơi đau.
Cậu mạnh mẽ mở to mắt, muốn nhìn thử xem rốt cuộc trên giường của cậu có thứ gì, vì sao chân cậu lại đau như vậy, nhưng mà cậu mở mắt ra thì lại nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc.
"Tỉnh rồi? Xem ra phương pháp này quả thật có hiệu quả." Thẩm Tu Trạch nhìn Lâm An đang có chút mơ màng, hắn đỡ bờ vai của cậu hỏi.
Lâm An chớp chớp mắt, đại não chậm rãi khôi phục ý thức.
Cậu nhớ tới, cậu đánh bại cái cây kia, sau đó liền ngủ thiếp đi.
Hơn nữa, giấc ngủ này thật sự rất thoải mái, từ lúc biến thành tang thi đến giờ, cậu không có ngủ qua một giấc nào, cho dù trên mặt sinh lý không có vấn đề gì, cậu cũng không cần ngủ, nhưng làm người hơn hai mươi năm, buổi tối không ngủ vẫn khiến tâm lý của cậu cảm thấy mệt mỏi.
Hiện tại được ngủ một giấc thật tốt, cả người của nhóc tang thi đều có tinh thần hơn nhiều.
Cậu mỉm cười nhìn về phía Thẩm Tu Trạch, còn chưa ý thức được tình huống hiện tại của mình, cậu cho rằng mình chỉ mới ngủ một chút mà thôi.
Vẫn là Thẩm Tu Trạch thấy cậu tỉnh rồi, hỏi cậu có cảm thấy nóng hay không, lúc này Lâm An mới chú ý tới hoàn cảnh xung quanh.
Họ đang ở một bờ sông trong rừng, còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, bốn phía xung quanh đều là cây cối um tùm, mà Lâm An lúc này đang ngồi trong một cái thùng gỗ, bên trong đổ đầy nước nóng, cậu được ngâm mình trong một thùng nước ấm.
Điều quan trọng nhất chính là, cậu đang không mặc gì.
Thùng gỗ cũng không lớn, nhưng độ cao thì tới bả vai của Lâm An, lúc này Thẩm Tu Trạch đang đỡ hai tay của cậu, cố gắng vùi cả cơ thể của cậu vào trong nước, đồng thời còn phải chú ý để cậu không bị chìm xuống.
Thẩm Tu Trạch thì đứng ở bên ngoài thùng, vừa mới hỏi Lâm An nước có nóng không, liền thấy đối phương cúi đầu nhìn xuống, sau đó cả người tang thi cứng đờ tại chỗ.
Làn da xám nhạt trong nháy mắt chuyển sang màu hồng.
Hai má của Lâm An đỏ bừng, cậu đẩy Thẩm Tu Trạch đang đỡ tay mình ra, vô thức trốn vào trong nước, run rẩy mà khẽ hỏi: "Tôi, sao tôi, không mặc đồ?"
Thẩm Tu Trạch thấy Lâm An có thể hoạt động, nên cũng thuận thế buông tay ra, vốn dĩ hắn cũng không cảm thấy gì, dù sao thì hai người đều là đàn ông cả, không cần phải kiêng kị, nhưng nhìn gương mặt đỏ bừng, ngượng ngùng của cậu, đột nhiên hắn cũng sinh ra một loại cảm giác xấu hổ kỳ quái.
Giống như là hắn thật sự làm chuyện gì xấu vậy.
Trong lòng hắn cảm thấy kỳ lạ, nhưng trên mặt Thẩm Tu Trạch lại bình tĩnh như thường: "Cũng không được tính là không mặc gì, còn có mặc quần lót mà."
Hắn vừa nói ra những lời này, Lâm An trực tiếp chìm luôn vào trong nước.
Tuy rằng nước rất trong, nhưng vì nước nóng nên trên thùng gỗ bốc lên hơi nước, cũng không thấy rõ được phong cảnh bên dưới.
Thẩm Tu Trạch còn tưởng rằng Lâm An chỉ là có chút xấu hổ, chờ lát nữa sẽ tự mình đi ra, nhưng trong thùng gỗ mãi không có động tĩnh gì, mặt nước vẫn luôn tĩnh lặng.
Tang thi không cần hô hấp cho nên không có bọt khí nổi trên mặt nước, căn bản nhìn không thấy được cậu ở dưới nước làm cái gì.
Thẩm Tu Trạch đợi một lúc lâu, đột nhiên hắn lại nghĩ có khi nào Lâm An lại ngất đi rồi hay không, nên hắn lập tức duỗi tay vớt nhóc tang thi ở trong thùng gỗ lên.
Rất nhanh, Lâm An đã bị người nào đó xách ra khỏi thùng.
Cậu có chút tức giận, nhưng Lâm An tức giận nhìn vẫn mềm như cũ, hơn nữa cậu còn đang xấu hổ, nên giọng nói có chút run: "Anh, anh làm gì vậy?"
"Cả nửa ngày cậu còn không ra ngoài, tôi còn tưởng là cậu hôn mê nữa chứ." Thấy Lâm An dường như còn đang xấu hổ, Thẩm Tu Trạch nhỏ giọng an ủi: "Không có gì đâu, chúng ta đều là đàn ông, cậu không cần phải ngại, bà Ô và Ô Đóa đang ở trong xe, Từ Phóng và Âu Dương Đông mang theo Tiểu Phúc đi đào rễ cây, nơi này không có ai nữa hết."
Lâm An biết, chỉ là cậu không có cách nào xem nhẹ người trước mặt này, hơn nữa cậu cũng chưa từng như thế này với người nào cả.
Phải nói là, chỉ có một mình cậu không mặc gì, mà đối phương vẫn mặc quần áo ngay ngắn, so sánh một chút thì cảm giác xấu hổ này càng lộ rõ hơn.
"Anh, buông tôi ra đã." Hoàn toàn nhìn không ra được, mấy ngày trước Lâm An còn bộc phát sức mạnh, trong nháy mắt giết chết cây tang thi to lớn kia, hiện tại cậu giống như một con thỏ bị người ta xách tai lên.
Động cũng không dám động chút nào.
Thẩm Tu Trạch buông lỏng tay ra, nhìn bộ dáng cúi đầu xấu hổ của cậu, trong mắt hắn hiện lên ý cười, rồi xoay người đi ra ngoài: "Được rồi, cậu có thể ngâm mình thêm chút nữa, bên ngoài có khăn tắm và quần áo, nếu cậu cảm thấy không thoải mái thì gọi tôi."
Lâm An hoảng hốt gật đầu, cậu phát hiện Thẩm Tu Trạch nhìn không thấy, nên lập tức nói: "Biết, biết rồi."
Ngửi được hơi thở của Thẩm Tu Trạch đang ở cách đó không xa, lúc này Lâm An mới nhẹ nhàng thở ra.
Cậu lại một lần nữa rúc cả người vào trong nước, chỉ lộ ra một đôi mắt, vẻ xấu hổ trong đôi mắt đỏ thẫm dần dần tiêu tan.
Nhưng mà, vì sao cậu lại ở trong thùng?
Hơn nữa, vừa rồi cậu đá vào thùng gỗ nên chân có hơi đau.
Ở trong nước ngâm thêm một lát, Lâm An mới bước ra, cậu rút hết hơi nước trên người mình đi, mặc quần áo thật tốt, rồi chậm rãi đi về phía Thẩm Tu Trạch đang đứng.
Lúc cách đối phương chỉ còn hai ba mét, Lâm An nhỏ giọng gọi: "Tôi xong rồi."
Thẩm Tu Trạch đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của cậu, mãi cho đến khi Lâm An lên tiếng, hắn mới quay người lại, tầm mắt nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới. ngôn tình sủng
Tuy rằng đã sớm quen thuộc, nhưng Lâm An vẫn có chút không thoải mái với ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu này, cậu hơi không được tự nhiên, vội vàng liếc nhìn Thẩm Tu Trạch, khẽ hỏi: "Sao tôi lại, ở trong nước?"
"Cậu hôn mê bảy ngày rồi."
Lâm An kinh ngạc mở to mắt, bảy ngày? Cậu chỉ cảm thấy mình ngủ được một giấc, vậy mà đã qua bảy ngày rồi?
" Cậu sử dụng dị năng quá độ, làn da bị thiếu nước quá mức mà khô cứng lại, cậu vẫn mãi không tỉnh. Thật sự không có biện pháp nào khác nên mới đặt cậu vào trong nước, xem thử có thể làm cậu tỉnh lại được hay không."
Thật ra Lâm An ngâm ở trong nước cũng được ba ngày rồi, bọn họ lấy nguyên liệu ngay tại đây để làm thùng nước, sau đó bỏ cậu vào đó để ngâm.
Bởi vì cơ thể của cậu vốn lạnh lẽo, bà Ô không yên tâm nên còn đun nước nóng lên.
Nói là sợ Lâm An bị cảm lạnh.
Thẩm Tu Trạch chưa từng nghe qua việc tang thi cũng sẽ bị cảm lạnh, nhưng đây là tấm lòng của bà Ô, hắn cũng không có từ chối.
Chỉ là phương pháp dùng nước nấu tang thi này quả thật có hiệu quả, bởi vì làn da khô cứng dần dần trở nên mềm mại hơn.
Thậm chí, ba ngày trôi qua, Thẩm Tu Trạch thấy cậu vẫn chưa có tỉnh lại, hắn cũng bắt đầu băn khoăn có phải vì đun trong nước quá lâu nên cậu bị sưng lên không.
May mắn là cậu đã tỉnh rồi.
"Cảm ơn anh." Mấy ngày nay cậu không có tỉnh lại, khẳng định là mọi người đã rất lo lắng.
Thẩm Tu Trạch xoa đầu cậu: "Cậu không sao chứ? Trên người có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"
Lâm An cảm nhận được tình trạng cơ thể của mình, cậu phát hiện không có gì khác thường, thậm chí tinh thần còn tốt hơn trước rất nhiều.
"Không có việc gì là được rồi." Thẩm Tu Trạch nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó bọn họ rời khỏi con sông, gặp được Từ Phóng và Âu Dương Đông đang dọn rễ cây, từ xa, hai người đã thấy Lâm An và lão đại đang đi tới, họ lập tức vươn tay ra và hét lên như hai con khỉ lớn kích động.
Lâm An cực kỳ sợ hãi khi nhìn thấy hai người họ chạy thẳng về phía mình, cậu cũng rất mừng rỡ vì mọi người không sao, có vẻ tinh thần còn rất tốt, nhưng cách ăn mừng này đối với cậu vẫn có chút hơi kích thích quá rồi.
Dường như hai người họ muốn cho cậu một cái ôm, nhưng lúc này trên người bọn họ đều là bùn đất, lúc hai người dọn dẹp rễ cây, bởi vì nhàm chán mà sẽ cãi nhau, cuối cùng thậm chí còn vì một việc bé xíu không đáng kể mà đánh nhau một trận, mỗi ngày đều như hai con khỉ dính bùn vậy.
Lúc thấy được Lâm An thì họ quá mức kích động, cho nên quên mất cậu có bệnh sạch sẽ, họ chỉ muốn dùng một cái ôm để biểu đạt sự cảm kích cùng vui mừng của mình.
Chỉ là cuối cùng, còn chưa kịp chạy tới gần Lâm An, hai người liền đồng thời dừng lại.
Bởi vì Thẩm Tu Trạch đã đứng trước mặt Lâm An, chặn cái ôm nhiệt tình như lửa của hai người lại.
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của lão đại, lúc này bọn họ mới nhớ Lâm An không chỉ có bệnh sạch sẽ, mà đối với hành động quá mức nhiệt tình như thế này, cậu cũng không biết phải ứng đối như thế nào mới được.
"Anh An, anh thật sự là thần của em đó, vĩnh viễn là thần, quả thật quá lợi hại rồi, một đường này mà không có anh thì chúng ta đã sớm xong đời rồi, quen biết được anh và lão đại chính là chuyện may mắn nhất cuộc đời này của em." Từ Phóng nhịn không nổi vẻ hưng phấn, nói.
Âu Dương Đông cũng không tốt hơn Từ Phóng bao nhiêu, dù sao hình ảnh ngày hôm đó vẫn còn rõ ràng trước mắt, Lâm An mang tới chấn động quả thật cả đời này hắn cũng không quên được: "Tôi cũng nghĩ như vậy, Tiểu An, cậu là dị năng giả mạnh nhất mà tôi từng thấy đó, dù ở trong đám trang thi, thì khẳng định cậu cũng là vua tang thi, cậu thật sự quá mạnh, quả thật chính là đột phá cực hạn của nhân loại."
Lâm An được khen đến đỏ bừng cả mặt, thật lâu cũng không tan được, sự vui vẻ trong mắt đều sắp tràn cả ra ngoài.
Cậu liếc nhìn Thẩm Tu Trạch một cái, sau đó dời mắt nhìn quanh một vòng, rồi lại tiếp tục nhìn hắn một cái.
Có một loại cảm giác như bạn nhỏ làm việc tốt đang chờ thầy giáo khen ngợi, rất muốn được khen, nhưng lại không dám biểu hiện quá mức rõ ràng.
Vô cùng kìm chế.
Rồi lại vô cùng chờ mong.
Thẩm Tu Trạch nhìn mà buồn cười, lại có hơi đau lòng.
Chỉ vài câu khen ngợi đã có thể khiến cậu vui vẻ như vậy, không chỉ bởi vì tính tình của cậu đơn giản, mà càng bởi vì lúc còn nhỏ, cậu đều nhận được phản hồi tiêu cực, cho dù cậu có làm tốt đến đâu thì những người mang lòng ác ý với cậu cũng chỉ cười cợt và chế nhạo cậu.
Cho nên, những lời khen ngợi của mọi người đều có ý nghĩa to lớn và quý giá với cậu.
"Ngày hôm đó được cậu nhặt về, chính là may mắn lớn nhất của tôi." Tuy rằng họ quen biết nhau trễ, không thể giúp cậu tránh đi những tổn thương đã qua, nhưng hiện tại bắt đầu cũng không muộn.
Lâm An nghiêng nghiêng đầu, ở trong lời nói của Thẩm Tu Trạch, cậu chậm rãi nhớ lại ngày mà cậu gặp được đối phương.
À, ngày đó cậu ra ngoài tìm đồ ăn, sau đó phát hiện Thẩm Tu Trạch, chuẩn bị kéo hắn về nhà để ăn.
Sau đó.....
Cậu nhớ tới ở trên đường ngày đó, bởi vì cậu kéo đối phương không được, cho nên chỉ có thể nắm lấy hai chân của hắn, một đường kéo hắn về nhà.
Bởi vì trí nhớ tốt, thậm chí Lâm An còn có thể nhớ tới lúc đầu của Thẩm Tu Trạch va vào mặt đất, dọc theo đường đi còn phát ra âm thanh.
Từ tòa nhà đang xây dựng có nhiều đá vụn, tới đường xi măng cứng rắn, cùng với bậc thang nối tiếp nhau lúc lên lầu.
"Cộc, cộc, cộc,...." Âm thanh đó vang vọng trong đầu cậu.
Cậu khẽ hít một hơi thật sâu.
Cái này phải là xui xẻo mới đúng, thật sự quá xui xẻo.
Cậu nhìn Thẩm Tu Trạch, do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói ra một câu hỏi thăm muộn màng.