Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài

Chương 42

"Cứu với, trời ơi, tôi không ra được." Từ Phóng dùng sức rút đầu ra ngoài, nhưng mặc kệ là di chuyển kiểu gì, thay đổi góc độ nào, đầu của hắn vẫn dính chặt ở bên trong.

"Rõ ràng lúc nãy chỉ cần ủn một phát là đã lọt vào rồi, không hề gặp trở ngại gì mà." Từ Phóng nghĩ không ra.

Bà Ô cười ha ha đi tới giúp hắn, ấn lên cái đầu trọc của hắn, đẩy ngược ra bên ngoài, nhưng đẩy nửa ngày, Từ Phóng đã kêu đau oai oái, nhưng vẫn không ra được.

"Chắc tôi sẽ không bị treo ở chỗ này mãi đấy chứ." Đôi mắt Từ Phóng tràn ngập hoảng sợ.

Vừa rồi còn đang khuyên bảo Lâm An, Thẩm Tu Trạch nhìn cái đầu trọc trơn bóng kia mà thật sự không biết phải nói gì, hắn chậm rãi đứng lên, cúi người đi về phía Từ Phóng.

"Lão đại, cứu em với." Từ Phóng tỏ ra đáng thương vô cùng để cầu cứu.

Thẩm Tu Trạch rút một con dao nhỏ từ bên sườn ra, hắn nheo mắt lại, nhàn nhạt nói: "Để tôi cắt lỗ tai với cái mũi của cậu đi là có thể ra được rồi."

Khí lạnh của con dao đã gần ngay trước mặt, ngay cả hoa văn trên đó cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, Từ Phóng nuốt nước bọt, lập tức nói: "Đừng, đừng tới đây, không có lỗ tai và mũi, vậy không phải em sẽ biến thành một quả trứng kho sao, để em thử lại lần nữa, thử lần nữa thôi."

Nhưng Thẩm Tu Trạch lại không hề chờ hắn thử thêm lần nào nữa, hắn dơ dao lên, nhắm mũi dao về phía Từ Phóng, sau đó đột nhiên đâm tới.

"A a a a a a!"

Vài phút sau, Từ Phóng ngồi ở trong thụ ốc, không ngừng lắc lư cái cổ của mình, gỗ của cửa sổ bị Thẩm Tu Trạch gọt mất một khúc, nên hắn mới có thể rút đầu ra ngoài được.

"Cảm ơn lão đại, rốt cuộc cũng cảm thấy thoải mái hơn rồi."

Một mình Âu Dương Đông ở bên dưới giết tang thi, xung quanh cùng với mặt đất đều có thực vật, hắn có thể phát huy năng lực lớn nhất của mình ở chỗ này, một người vẫn có thể giải quyết sạch sẽ cả đám tang thi, sau khi xử lý xong hết, hắn mới đi lên.

Hắn còn chưa đi vào thụ ốc, tiếng cười nhạo đã vang lên trước: "Ha ha ha ha, cậu cũng quá ngốc rồi đó, vậy mà còn bị kẹt cửa sổ, nếu không phải bây giờ không có điện thoại, thì tôi đã chụp lại mấy tấm làm kỷ niệm rồi."

Âu Dương Đông vẫn hay bị các loại động vật, thực vật bám lấy, những lúc như thế hắn đều là người bị cười nhạo, vất vả lắm mới bắt được cơ hội, tất nhiên hắn phải đáp trả lại thật tốt cái tên đầu trọc mỗi lần đều là người cười nhạo hắn nhiều nhất này.

Từ Phóng ngước cổ lên, hơi tức giận nói: "Là do cái cửa sổ đó nhỏ quá, nếu không sao tôi bị kẹt ở chỗ đó được."

"Đầu của cậu to thì nhận đi, sao lại đổ thừa cái cửa sổ nữa."

Từ Phóng không thể tin được mà chỉ vào chính mình: "Đầu tôi to? Hiện tại ngay cả tóc tôi còn cạo rồi mà đầu tôi còn to á, đầu anh mới to, ít nhất tôi còn có thể chui vào cái cửa sổ này, còn anh thì ngay cả cái cửa sổ này cũng không chui vào được đâu."

Hai người bọn họ nói một hồi lại cãi nhau về vấn đề đầu ai to hơn ai nhỏ hơn, Thẩm Tu Trạch mặc kệ hai tên này, cái loại chuyện nhảm nhí này mà cũng có thể cãi nhau được.

Bà Ô và Ô Đóa thì ngồi bên cạnh cười ha ha xem trò vui, dù sao thì ban đêm cũng rất nhàm chán, xem hai người này cãi nhau cũng cảm thấy khá thú vị, có thể giết thời gian.

Chỉ có mỗi Lâm An là làm vẻ mặt khẩn trương, nhìn sang bên này, lại nhìn sang bên kia, cậu muốn can ngăn, nhưng một câu cũng chen không lọt, chỉ có thể sốt ruột mà nhìn hai người họ.

"Đầu anh nhỏ, đầu anh nhỏ như cái tăm xỉa răng vậy, anh cứ thử nhét vào xem, coi có bị dính luôn vào đó hay không." Từ Phóng khiêu khích.

Âu Dương Đông vén tay áo lên: "Thử thì thử, ai sợ ai."

Hắn đi tới cánh cửa sổ lúc nãy Từ Phóng bị kẹt, rất thuận lợi mà đem đầu bỏ vào: "Nhìn xem, thế nào?"

Từ Phóng hừ hai tiếng: "Cái cửa sổ này lúc nãy đã bị lão đại gọt mất một khúc rồi, so với mấy cái cửa sổ khác thì to hơn nhiều, chắc chắn là có thể nhét vào rồi, có bản lĩnh thì anh đi tới cái cửa sổ khác đi."

"Đi thì đi." Âu Dương Đông nói xong liền rút đầu trở lại, kết quả rút nửa ngày, không được.

Hắn cũng bị kẹt rồi.

Thẩm Tu Trạch ném một ánh mắt khinh bỉ qua: Cả hai đều ngu ngốc như nhau.

Ô Đóa che mặt lại, cô bé không đành lòng nhìn tiếp.

Bà Ô lại tiếp tục cười ha ha, bà rất công bằng, dù là ai bị xấu mặt bà đều sẽ không bỏ qua.

Từ Phóng cười càng khoa trương hơn, dù Âu Dương Đông không nói lời nào, nhưng tư thế bị kẹt của đối phương còn mắc cười hơn so với hắn, ít nhất thân thể của hắn còn ở bên ngoài, nhìn như đang bị treo cổ trên thụ ốc, còn Âu Dương Đông thì lại từ trong thụ ốc vươn đầu ra, cái tư thế cong eo chổng đít muốn buồn cười bao nhiêu liền buồn cười bấy nhiêu.

"Trời ơi, anh nói xem sao điện thoại lại không còn pin nhỉ, nếu không tôi sẽ chụp mấy tấm lại làm kỷ niệm, thật là đáng tiếc mà." Từ Phóng đem lời đối phương vừa mới cười nhạo hắn hoàn trả lại hết.

Âu Dương Đông hứng gió đêm thổi tới, nhìn một đám tang thi đang đứng dưới tàng cây nhe răng gầm gừ về phía hắn, trong lòng một mảnh bi thương, rõ ràng một chiêu khích tướng ngu ngốc như vậy mà sao hắn lại không chịu nhịn xuống, giờ thì tốt rồi, thành trò cười mới cho mọi người.

Nếu không phải có Lâm An, Từ Phóng còn muốn đá lên mông Âu Dương Đông mấy cái nữa, chỉ là cuối cùng hắn vẫn giải cứu Âu Dương Đông ra ngoài.

Dù sao Thẩm Tu Trạch không muốn cứu cái tên ngu ngốc này, mà phương pháp giải cứu thì hắn cũng đã biết rồi.

Từ Phóng cầm dao của mình ngồi bên cạnh Âu Dương Đông cưa gỗ, dao của hắn không tốt bằng Thẩm Tu Trạch, nên chỉ có thể cưa từng chút từng chút một.

Âu Dương Đông nghe âm thanh cắt gỗ ngay sát bên cổ mình, nhìn lưỡi dao sắc nhọn cứ ra ra vào vào, giọng của hắn cũng trở nên run rẩy: "Cậu, cậu cẩn thận một chút, đừng có cắt vào cổ tôi."

"Yên tâm, yên tâm đi, đảm báo không cắt trúng cổ anh đâu, anh đừng có nói chuyện, ảnh hưởng đến việc phát huy của tôi." Từ Phóng thuận miệng nói: "Chỉ là, không phải anh là dị năng giả hệ mộc sao, bị kẹt trong gỗ cũng mắc cười ghê, anh không thể làm cho cửa sổ này co lại được hả? Cửa sổ bằng gỗ này cũng là thực vật mà."

" Khúc gỗ này bị chặt xuống làm thụ ốc rồi, không phải vật sống, điều khiển như thế nào được?"

"Vật chết thì không làm được hả? Không phải có câu: Cây khô gặp mùa xuân sao."

"Ây da, cậu còn biết một câu thành ngữ nữa sao, thật hiếm lạ nha, nhưng mà hình như câu thành ngữ này không phải dùng để chỉ người... đúng thật là tôi chưa từng thử qua, cậu đợi đã." Âu Dương Đông nghĩ tới dị năng của mình có thể làm hạt giống nảy mầm, khiến thực vật nhanh chóng sinh trưởng, vậy tương đương với việc tăng cường sức sống cho thực vật, vậy thì một khúc gỗ thì sao? Cả một cái cây to lớn? Nếu như dùng dị năng lên chúng thì có thể làm ra được cái gì?

Trong lòng hắn nghĩ như vậy, đôi tay cũng đã ấn lên vách tường của thụ ốc, dùng cái tư thế kỳ quái như vậy, sử dụng dị năng.

Lúc đầu cũng không có phản ứng gì, Từ Phóng lại không kiên nhẫn, hắn tiếp tục dùng dao cưa khúc gỗ, hắn cũng không sợ lưỡi dao bị mẻ hay bị gãy, dù sao thì có lão đại ở đây, có thể lập tức khôi phục lại hình dạng ban đầu.

Nhưng sau đó, lúc Âu Dương Đông rót dị năng vào được một lượng nhất định, thụ ốc bắt đầu chấn động, từng khúc gỗ bị cắt chỉnh tề bắt đầu mọc ra mầm cây xanh non, thụ ốc màu nâu sẫm lập tức biến thành một mảnh đại dương màu xanh lục mênh mông, ngay cả gỗ trên sàn nhà cũng mọc ra một tầng cây non xanh mởn mịn màng.

Mấy người trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, ngay cả Từ Phóng đều trừng muốn rớt cả mắt, hắn nhìn cả căn thụ ốc bỗng chốc rực rỡ hẳn lên, quên luôn cả việc đang làm.

" Cái này, quả thật ghê gớm." Ô Đoá nhịn không được nói một câu.

" Cũng tạm thôi, đều là nhờ phúc của tôi đấy." Thật ra Từ Phóng cũng sợ đến ngây người, nhưng bên ngoài vẫn cứng miệng không tha.

Hắn cảm thấy, hắn và Âu Dương Đông là quan hệ cạnh tranh, hắn là tiểu đệ thứ nhất của lão đại, Âu Dương Đông đang có ý đồ tranh mất cái vị trí này của hắn, cho nên bọn họ luôn đối đầu nhau rất gay gắt, nhưng mà cũng có thời điểm hai người như anh em ruột vậy, chỉ hận sao lại gặp nhau quá trễ, chỉ muốn lập tức kết bái huynh đệ.

Lâm An kéo ống tay áo của Từ Phóng, vẻ mặt khẩn trương chỉ vào Âu Dương Đông.

Từ Phóng nhìn qua, chậc, tên ngu xuẩn này không đợi thoát ra được hẳn sử dụng dị năng, vốn dĩ cổ của hắn đã to, hai cánh cửa sổ khác đều bị che kín mít không nhìn ra ngoài được, Âu Dương Đông bị kẹt ở cửa sổ nhỏ kia, hơn nữa xung quanh còn có rất nhiều mầm cây nhỏ rậm rạp cả một mảnh, làm hắn sắp không thở nổi nữa.

Từ Phóng lập tức dùng sức cắt khúc gỗ đó ra, may mà trước đó hắn đã cưa được hơn một nửa rồi, rốt cuộc cũng thành công cưa đứt khúc gỗ đó trước khi đối phương bị nghẹn chết, giải cứu được cái tên ngu ngốc vì sử dụng dị năng mà thiếu chút nữa tự làm chết chính mình.

Âu Dương Đông ngồi bệt xuống đất, mặt đều bị nghẹn đến đỏ bừng, chỉ là hắn còn không quên khoe khoang: "Thấy được không, tôi có thể làm cho khúc gỗ sinh trưởng thêm một lần nữa đấy, thậm chí tôi còn chưa có vận dụng dị năng đến mức tận cùng cơ, nếu không thì còn lợi hại hơn nhiều, đúng rồi, hiện tại tôi phải đi phát triển chiêu mới luôn."

Nói xong, hắn liền chạy đi.

Chiêu mới gì chứ? Từ Phóng cực kỳ tò mò, đồng thời cũng kích phát dục vọng thắng thua trong người hắn lên, hắn cũng muốn có một kỹ năng mới, không thể thua đối phương được.

"Tôi cũng đi ra ngoài giết tang thi đây." Từ Phóng lập tức chạy như bay.

Trong nhà chỉ còn lại bốn người nhìn nhau.

"Bây giờ thụ ốc biến thành như vậy rồi, buổi tối chúng ta ngủ như thế nào đây ạ?" Ô Đóa chớp chớp mắt hỏi dò.

Thẩm Tu Trạch thở dài: "Nếu tìm một căn thụ ốc khác thì phải quét dọn lại lần nữa, thôi cứ ở chỗ này ngủ đi, buổi tối mỗi người một cái túi ngủ."

Lâm An muốn nói rằng cậu rất biết quét dọn, tìm thụ ốc khác thì cậu cũng sẽ quét dọn sạch sẽ rất nhanh chóng, nhưng dường như thụ ốc đột nhiên mọc ra nhiều thứ như vậy dọa tới Tiểu Phúc rồi, nó cứ rúc đầu vào trong ngực của cậu, bây giờ quanh người cậu có một màng hơi nước bao bọc, cho nên cậu chỉ có thể ôm lấy Tiểu Phúc mà an ủi.

"Tiểu Phúc, không sợ." Lâm An vuốt ve cái đầu của nó.

Tiểu Phúc dùng sức dụi dụi đầu vào trong lồng ngực của chủ nhân, lúc đầu nó bị dọa thật, đang nằm dưới đất thì tự nhiên lại mọc ra cả đống đồ vật xung quanh, nó lại không biết những thứ này là do Âu Dương Đông dùng dị năng tạo ra, hồn của nó bị dọa muốn bay đi, vừa lấy lại tinh thần là lập tức chui đầu vào trong lòng của chủ nhân rồi.

Nó đang ư ử mà dụi dụi vào chủ nhân, bỗng nhiên từ dưới cánh tay của chủ nhân, nó thấy Thẩm Tu Trạch đang nhìn chằm chằm vào nó.

Tiểu Phúc lập tức nhe răng về phía hắn, hơn nửa cơ thể nằm trong lòng của chủ nhân, nó không sợ, còn đắc ý mà lắc lắc đuôi.

Trong một đám người, Tiểu Phúc không thích Thẩm Tu Trạch nhất, hai bà cháu họ Ô đối với nó rất tốt, vừa sờ đầu nó lại còn cho nó ăn, mỗi ngày còn khen nó thông minh, Từ Phóng và Âu Dương Đông còn tranh nhau chải lông và hốt phân cho nó nữa, chỉ có một mình Thẩm Tu Trạch vẫn luôn không lạnh không nhạt với nó, thậm chí Tiểu Phúc còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên mà hai người bọn họ gặp mặt, nó vẫn luôn có chút sợ người này, chỉ cần đối phương liếc nhìn nó một cái cũng khiến nó sợ run người.

Thêm nữa, bởi vì ngày thường Lâm An đều đi theo Thẩm Tu Trạch, hai người luôn như hình với bóng, ngược lại nó thường bị người khác dắt đi, cho nên Tiểu Phúc cảm thấy, tên con người này muốn cướp địa vị của nó trong lòng chủ nhân.

Nó mới là con chó duy nhất của chủ nhân.

Bây giờ Tiểu Phúc đang ở trong lòng của chủ nhân, có cảm thấy vô cùng an toàn, nên bạo gan hơn, còn dám nhe răng về phía Thẩm Tu Trạch, nếu như nó không được ôm, thì tuyệt đối nó sẽ không dám làm như vậy.

Nó biểu hiện cái thế chó cậy gần nhà vô cùng tự nhiên.

Thẩm Tu Trạch:..... Sao con chó này nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ quá vậy?

Buổi tối, mấy người bọn họ đều thay phiên nhau gác đêm, dù sao trong rừng cũng không an toàn, hơn nữa còn chưa biết thành Mộc Linh bị thứ gì công phá, thứ đó còn tới nữa hay không? Cho nên vẫn phải cảnh giác một chút mới được.

Tang thi ở phía dưới gào rống cả đêm, nhưng mọi người cũng đã quen với việc này, trong tiếng ồn ào đó, bọn họ nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Âu Dương Đông vui mừng, phấn khởi biểu diễn cho mọi người xem chiêu thức mới của hắn.

Hắn nhảy từ trên cây xuống, thuận tay chém chết mấy con tang thi rồi chạy ra xa, một số tang thi thì đuổi theo hắn, nhưng tang thi hành động chậm chạp không thể so với thân hình mập mạp nhưng lại rất linh hoạt của hắn, thế là bị hắn bỏ xa.

Rất nhanh, mọi người liền thấy Âu Dương Đông quay trở lại.

Chẳng qua tư thế trở về của hắn có hơi đồ sộ.

Một cái cây tươi tốt với bộ rễ rậm rạp đang chầm chậm đi phía trước, mỗi bước đi đều phát ra từng trận tiếng động nặng nề, những ngọn cây phiến lá cũng tạo ra âm thanh xào xạt xào xạt theo từng bước chuyển động, còn Âu Dương Đông thì ngồi ở trên một cành cây, một bàn tay ấn lên trên thân cây, một cánh tay khác thì vẫy vẫy về phía bọn họ: "Thế nào?"

Trong mắt Từ Phóng tràn đầy vẻ hâm mộ, nhưng ngoài miệng vẫn không thèm nể nang gì: "Anh, chỉ như vậy thôi sao, cái cây này có chút nhỏ đó, anh có bản lĩnh như vậy sao không thử cái thụ ốc này đi."

Âu Dương Đông trừng mắt nhìn hắn, vì cần phải chống đỡ cho một căn nhà nhỏ, cho nên thụ ốc được xây dựng trên một cái cây cực kỳ thô to, còn hắn thì mới bắt đầu nghiên cứu chiêu thức mới, làm được như này thôi đã rất tốt rồi, hắn sẽ còn mạnh lên nữa.

Lâm An cũng cảm thấy Âu Dương Đông rất lợi hại, đôi mắt cậu sáng lấp lánh nhìn về phía người ngồi ở trên cành cây, cậu còn muốn vỗ tay khen ngợi hắn nữa.

"Không tồi, đúng là một công cụ thay đi bộ rất tốt." Thẩm Tu Trạch gật đầu nói.

Chỉ là công cụ để thay thế đi bộ thôi sao?

Âu Dương Đông sờ mũi: "Thật ra cũng có thể coi nó như một vũ khí, tôi ngồi ở trên này, điều khiển nó đánh tang thi."

"Làm thử một chút xem."

Âu Dương Đông gật đầu, hắn chuyên tâm thao tác cái cây, để những cành cây công kích tang thi ở phía dưới, kết quả với không tới, hắn cũng không có biện pháp khiến cái cây này cúi xuống được.

Sau đó hắn điều khiển cho nó nâng rễ lên để đánh tang thi, lại thiếu chút nữa vì đứng không vững mà ngã lăn ra.

Âu Dương Đông thì mồ hôi đầy đầu, trước đó hắn đều chỉ thao túng những loại thực vật nhỏ, hiện tại lại biến thành một cái cây lớn, dị năng đưa vào cũng nhiều hơn, còn muốn điều khiển để cái cây lớn này hành động, vốn dĩ một cái cây không thể động đây lại có thể giống như người ra đòn tấn công, vậy càng thêm khó khăn, nên mới chỉ có một lát như vậy, dị năng của hắn đã có chút không chịu nôi.

Biểu tình của Thẩm Tu Trạch rất thản nhiên, dường như hắn đã sớm đoán được kết quả này rồi: "Cậu nên nghĩ lại xem mỗi một chiêu thức có thể làm được cái gì, ở trong khu rừng này cậu chiếm ưu thế cao nhất, nên vận dụng dị năng thật tốt, đừng lãng phí, nói không chừng sau này việc giết tang thi gì đó đều phải dựa hết vào cậu đấy."

Vốn dĩ Âu Dương Đông có hơi ủ rũ vì bản thân nghĩ ra được chiêu thức mới nhưng lại không dùng được, sau khi nghe những lời như thế của Thẩm Tu Trạch, hắn lại phấn chấn tinh thần lên, lại bắt đầu dùng dị năng không còn dư lại bao nhiêu của mình thử nghiệm thêm lần nữa.

Tên mập kia được lão đại khen, Từ Phóng sắp chua chảy nước ra rồi, hắn cũng muốn có chiêu thức mới của mình, cũng muốn được lão đại khen ngợi.

Hắn cầm theo đao liền nhảy từ trên cây xuống, đi giết tang thi.

Ô Đóa bị thái độ của hai người lây nhiễm, giết tang thi cũng để tâm hơn trước đó rất nhiều.

Mọi người đều như đang cạnh tranh với nhau, đều như được tiêm máu gà, một người so với một người càng nỗ lực hơn.

Quả nhiên, bọn họ ở lại đây một đoạn thời gian là chính xác, có vô số tang thi không ngừng tiến tới để tập luyện, nếu như mệt mỏi hoặc dùng hết dị năng thì có thể leo lên thụ ốc nghỉ ngơi một lát, còn có thể giành thời gian để suy nghĩ ra chiêu thức mới.

Sau khi tiến vào rừng, bọn họ vẫn luôn lên đường, chỉ việc đi đường thôi đã rất mệt mỏi rồi, căn bản không có thời gian để rèn luyện dị năng, trong khoảng thời gian dừng lại ở thành Mộc Linh này, dị năng của bọn họ đều tăng lên nhanh chóng, thân thủ cũng trở nên càng ngày càng linh hoạt.

Lâm An cảm thấy chỉ có mỗi mình cậu là không có tiến bộ gì, chỉ luôn dậm chân tại chỗ, cậu không giúp được gì, chỉ biết kéo chân sau mọi người.

Nhóc tang thi càng ngày càng buồn rầu, ngay cả cười cũng không cười nỗi nữa, cả ngày đều mặt ủ mày chau.

Thẩm Tu Trạch nhìn mà bực bội, hắn dẫn cậu ra ngoài học chiêu thức mới.

Hơn nữa, một lần đi này lại đi suốt cả một ngày không có trở về.

Tiểu Phúc tức giận đến nỗi bỏ cả ăn.

Những người khác đều rất tò mò, bởi vì Thẩm Tu Trạch nói rằng sẽ giúp Lâm An rèn luyện dị năng, nhưng với bọn họ thì dị năng của Lâm An đã rất mạnh rồi, bọn họ muốn biết sẽ còn mạnh hơn như thế nào nữa, với cả thời gian một ngày thì có thể làm được cái gì.

Từ Phóng: "Chắc lão đại sẽ không bỏ lại chúng ta, rồi bỏ trốn với anh An đâu nhỉ?"

Âu Dương Đông: "Cậu có thể bỏ mấy thứ phế liệu ở trong đầu đi được không, sẽ ảnh hưởng chỉ số thông minh đấy."

Ô Đóa có chút hâm mộ, cô bé cũng muốn có chiêu thức mới, cô bé muốn biết dị năng hệ không gian của mình phải làm như thế nào mới có thể sử dụng trong chiến đấu được, không gian của cô bé gần đây có lớn hơn, nhưng bây giờ giết tang thi vẫn cần phải dựa vào đao của bà mình.

Anh Thẩm đối với anh Tiểu An thật tốt quá, chỉ là cô bé không dám chủ động đi nhờ đối phương dạy mình.

Buổi tối, hai người cũng trở lại.

Chỉ là nhìn có hơi quái quái, vẻ mặt của Thẩm Tu Trạch rất mệt mỏi, cả người đều rất chật vật, mà Lâm An thì thần thái sáng láng, đôi mắt đỏ ửng lóe lên ánh sáng lấp lánh bling bling.

Rõ ràng buổi sáng ra ngoài vẫn còn là một nhóc tang thi héo úa, thế mà buổi tối trở về lại ngập tràn khí thế như vậy.

Từ Phóng đảo mắt qua lại giữa hai người, vẻ mặt đều là không thể chấp nhận nổi, không thích hợp, quá không thích hợp rồi, chẳng lẽ không phải nên ngược lại sao.

Cái gì mà học tập chứ.

Cái này là đem lão đại của hắn hút khô luôn rồi.

Môi hắn khẽ run, đồng tử chấn động, trong mắt của hắn, Thẩm Tu Trạch là người không gì không làm được, thực lực sâu vô cùng, thế mà lại thua trên người của một nhóc tang thi.

"Lão đại, anh không sao chứ?" Vẻ mặt Từ Phóng quá đau lòng, "Anh yên tâm đi, em sẽ tìm thuốc cho anh để bồi bổ cơ thể, ngày mai anh có thể khôi phục lại.... A, quần của tôi!"

Hắn còn chưa có nói xong thì quần liền bốc cháy.

Hắn chỉ có thể nhanh chóng chạy đi dập lửa.

Âu Dương Đông che miệng cười trộm, trong mắt đều là vui sướng khi người gặp họa, quả thật vô cùng rõ ràng.

Ai bảo đầu của cậu toàn là phế liệu, miệng lại bẩn, không biết chỗ này còn có một cô bé sao, đáng đời!

Thẩm Tu Trạch không có hứng thú so đo nhiều, hắn chỉ muốn cảnh cáo Từ Phóng mà thôi.

Hôm nay hắn ra ngoài với Lâm An, chỉ là giúp cậu phát triển dị năng thuận tiện làm một cái bao cát hình người mà thôi.

Lâm An không có ý thức phải tấn công, con người và cả dị năng của cậu đều mềm mại như nhau.

Nhưng dị năng của cậu rất mạnh mẽ, chỉ cần hắn nhắc nhở một chút, là có thể đem dòng nước mềm mại vô hình ấy biến thành thứ vũ khí sắc bén giết chết tang thi.

"Đi, biểu diễn cho mọi người xem một chút." Thẩm Tu Trạch hất cằm lên.

Lâm An ngoãn ngoãn gật đầu, sau đó cậu tiến lên mấy bước, đứng ở phía trước chờ đợi làn sóng tang thi tiếp theo.

Tang thi ở khắp mọi nơi trong thành Mộc Lình ngửi được mùi vị thịt người, liền cuồn cuộn không ngừng đi về phía bọn họ, mỗi lần tụ lại được một đống lớn thì sẽ bị mấy người bọn họ lấy ra luyện tập giết chết.

Bọn họ vừa mới giải quyết được một đám, nhóm tang thi mới đang không ngừng đi tới phía này, còn có những con tang thi ở bên ngoài thành, dường như cũng ngửi được mùi vị, đang chậm rãi đi về phía thành Mộc Linh.

Đầu tiên, Lâm An dùng dị năng hệ thủy của mình rửa sạch sẽ những xác tang thi rải rác trên mặt đất.

Ngày thường bọn họ giết tang thi xong sẽ gom qua một bên để Thẩm Tu Trạch dùng lửa đốt chúng thành tro, sau đó sẽ chôn phần tro tàn đó xuống dưới gốc cây.

Hôm nay Thẩm Tu Trạch không có ở đây, thi thể tang thi vẫn còn rải rác khắp nơi.

Thẩm Tu Trạch nhìn thoáng qua, những thi thế đó lập tức bốc lên ngọn lửa.

Hơn nữa, ngọn lửa này sẽ không đốt tới những thảm cỏ và cây cối xung quanh.

Chờ đến khi tang thi tụ tập lại tầm mười mấy con, Lâm An lập tức phát động dị năng, dùng vòi rồng cuốn chúng lên trời.

Mấy người ngửa đầu nhìn vòi rồng, hình như cũng không khác trước là mấy, so với ở thành Sơ Hi thì quy mô của nó nhỏ hơn một chút, không phải chiêu này Lâm An đã sớm biết rồi sao?

Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến mấy người bọn họ đều kinh ngạc đến không nói nên lời.

Bởi vì vòi rồng xoay càng lúc càng nhanh, thậm chí dòng khí lưu xung quanh cũng phát ra tiếng rít, tóc của Âu Dương Đông và Ô Đóa đều bị thổi dựng lên, lá trên cây, hoa cỏ trên mặt đất xung quanh đều bị lực hấp dẫn của dòng khí mạnh mẽ này cuốn theo, chúng rời khỏi cây, rời khỏi mặt đất, bay vào trong đó.

Ngay cả Từ Phóng đang nằm trên đất để cố dập lửa cho mình đều cảm nhận được áp lực gió mạnh mẽ mang theo hơi nước, dường như muốn hút cả hắn đi.

Tang thi trên trời đã sớm nhìn không thấy nữa, chỉ còn lại những đường cong màu đen chuyển động nhanh chóng.

Chẳng mấy chốc, vòi rồng đã biến thành màu đỏ đen, đã hoàn toàn không nhìn thấy được rốt cuộc tang thi đang ở chỗ nào.

Lâm An dừng vòi rồng lại, nước bẩn màu đen đỏ không có chỗ nào để đi tiếp, chỉ có thể bị hắt ở một nơi không xa trên mặt đất, mà mười mấy con tang thi kia thì bị Lâm An tri kỷ dùng dị năng hệ thủy của mình đặt ở nơi mà ngày thường bọn họ hay dùng để xử lý xác tang thi, xếp thành một đống.

Sắc mặt Âu Dương Đông hơi thay đổi, hắn nhìn mười mấy con tang thi kia, không, bây giờ không thể gọi là tang thi nữa, bởi vì những con tang thi đó lúc ở trong vòi rồng bị sự chuyển động nhanh chóng mà biến thành từng mảnh nhỏ, bây giờ đã thành một đống hỗn hợp không nhìn ra được hình dạng máu thịt hay xương cốt gì.

Tuy rằng tang thi không có nhân tính, bọn họ cũng đã giết rất nhiều tang thi rồi, thậm chí Thẩm lão đại còn đốt tang thi thành tro tàn.

Nhưng hôm nay, là lần đầu tiên hắn cảm thấy, tang thi thật đáng thương quá.

Chết rồi mà còn thảm như vậy.

Từ Phóng hoàn toàn không có cảm giác gì, vốn dĩ hắn muốn mở miệng khen một đống lớn với Lâm An, lại bỗng nhiên nhớ tới hắn cũng đã từng bị vòi rồng cuốn lên trời rất nhiều lần rồi, sau đó hắn lại nhìn một đống có hình dạng mơ hồ như tang thi trước mặt này, tự nhiên chân hắn hơi run lên.

May mà trước đó anh An không biết dùng chiêu này, nếu không hắn đã sớm đi rồi.

Ô Đóa nhìn thoáng qua rồi rời mắt đi, cô bé không nhìn lại lần thứ hai, trong lòng cô bé rất nể phục, chiêu này nếu sử dụng trong chiến đấu tuyệt đối có thể tạo ra được tác dụng cực lớn, rõ ràng vẫn là vòi rồng, lại từ "máy giặt" biến thành máy "treo cổ".

Chỉ mới một ngày thôi đã có sự thay đổi lớn như vậy rồi, anh Thẩm đã dạy anh Tiểu An như thế nào vậy?

Trong lòng cô bé có câu hỏi, cho nên cũng mở miệng hỏi trực tiếp luôn.

Sắc mặt Thẩm Tu Trạch như thường nói: "À, không có gì, chỉ là tiến vào vòi rồng để cậu ấy luyện tập, xem thử vận tốc quay nào mới có thể đạt tới được loại hiệu quả như thế này."

.....

Mọi người lập tức trầm mặc, ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái.

Tiến vào cái loại vòi rồng như này á?

Lão đại/anh Thẩm vẫn còn sống đến giờ quả là kỳ tích mà.

Tuy mọi người đều biết hắn có thể khiến thân thể của mình trở nên cứng rắn như kim loại, nhưng thế mà còn có thể làm được tới loại trình độ tiến vào vòi rồng của Lâm An để làm thí nghiệm thì quả thật.

Quá cảm động rồi.

Đối với những ánh mắt ngưỡng mộ hoặc cảm động của mọi người, Thẩm Tu Trạch vô cùng ghét bỏ, trong tay hắn bốc lên ngọn lửa hừng hực: "Thử nhìn thêm cái nữa xem nào?"

Mọi người lập tức quay đầu đi, nếu không thể nhìn lão đại, vậy thì bọn họ liền đi nhìn Lâm An.

Lâm An phát hiện tầm mắt của mọi người đều đang nhìn cậu, cậu có hơi khẩn trương, nói: "Còn, chưa, rèn luyện, tốt."

Không không không, đã tốt lắm rồi.

"Thật ra, tôi, còn học, được một chiêu."

Hứng thú của mấy người lập tức được gợi lên, vậy mà còn nữa sao, kỹ năng mạnh như thế mà không chỉ có một?

Rốt cuộc hôm nay cậu được dạy bao nhiêu thứ thế.

Bọn họ cũng muốn được chỉ bảo.

Lâm An bị nhìn đến hơi ngại ngùng, cậu mím môi giơ bàn tay ra, ngưng tụ một quả cầu nước ở trong lòng bàn tay.

"Mọi người, sờ đi."

Từ Phóng vô thức hỏi: "Sờ chỗ nào?"

Kết quả vừa dứt lời, quần áo liền bốc cháy, chỉ có thể lại vừa chửi bậy vừa đi dập lửa.

Âu Dương Đông quăng một ánh mắt khinh bỉ về phía Từ Phóng: "Ngu ngốc, đầu óc không đủ dùng."

Sau đó hắn đi tới trước mặt Lâm An, giơ một ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào quả cầu nước một chút.

Cái này chắc sẽ không nuốt mắt đầu ngón tay của hắn đâu nhỉ.

Một màn vừa rồi thật sự khiến lòng người sợ hãi mà.

Hắn nhẹ nhàng đụng đụng vài cái, quả cầu nước nổi lên một chút gợn sóng, Âu Dương Đông như cảm nhận được cái gì đó, sắc mặt trở nên ngạc nhiên vô cùng, hắn đem ngón tay chọt thẳng vào bên trong quả cầu nước.

"Nước ấm!"

Lâm An gật đầu, sau đó cậu nhìn về phía quả cầu nước trong tay.

"Nhiệt độ lại thay đổi rồi!"

Lâm An rút tay về, quả cầu nước lập tức rơi xuống mặt đất.

"Về sau, mọi người có thể, lúc nào, cũng được, dùng nước ấm."

Câu này cậu nói rất gian nan, nhưng thần sắc trong mắt lại rất sung sướng, dường như học được chiêu thức có sức mạnh cực lớn cũng không khiến cậu vui vẻ bằng việc có thể cho mọi người sử dụng được nước ấm vậy.

Bình thường lúc ăn cơm cũng dùng nước ấm, chỉ là nấu nước thì phải chờ.

Mà hằng ngày muốn dùng tới nước cũng không tiện cứ nhờ Thẩm Tu Trạch hỗ trợ đun nước dùm, cho nên rửa mặt, uống nước bọn họ đều dùng nước lạnh.

Mỗi ngày đều có thể giữ bản thân sạch sẽ đã rất tốt rồi, so với lúc ở thành Sơ Hi thì tốt hơn nhiều lắm.

Nhưng Lâm An vẫn nhớ rõ muốn cho mọi người có nước ấm để sử dụng.

Từ Phóng đứng dậy từ trên mặt đất, cả người đều đen thui, hắn cảm động tới nỗi muốn chạy tới ôm anh An một cái, chỉ là còn chưa đi tới trước mặt thì Lâm An đã hoảng sợ lùi về phía sau.

Từ Phóng:.... Được rồi, hắn thay một bộ quần áo khác rồi lại ôm sau vậy.