Cửa phòng làm việc thường ngày của Triển Luật bị mở ra.
Nghe thấy tiếng vang, tầm mắt của anh di chuyển từ văn kiện nhìn lên, thấy
Ngô Khiết Tào đang ôm một chồng tài liệu lớn đi vào thì không khỏi nhíu
mày.
Ngô Khiết Tào tất nhiên là có chú ý đến điểm này, vì vậy cô
trưng ra vẻ lo lắng hiếm có trên gương mặt mà Triển Luật hoài nghi nó đã bị tê liệt từ khi sinh ra: “Thiếu chủ, chỉ cần hoàn thành công việc đợt này thì có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi.”
“Ừm…..Cô cảm thấy công
việc tôi đang làm chỉ là chuyện trong một sớm một chiều? Ngày nào ông
già kia còn chưa nghỉ, thì ngày đó tôi vẫn phải duy trì hoạt động của
cái tập đoàn này.”
“Thiếu chủ, tôi……”
“Cô thật phiền,”
Triển Luật đánh gãy lời của Ngô Khiết Tào, dùng tốc độ khiến người khác
giật mình lấy súng lục ở trong ngăn kéo ra, lau chùi tỉ mỉ, sau đó ưu
nhã giơ lên nhắm thẳng vào Ngô Khiết Tào: “Nếu còn nhiều lời phiền phức
như vậy, tôi giết.”
Lúc trước Triển Luật đã nói ‘Ông già kia nói cô đi theo tôi’ cũng không phải là lời nói suông.
Thực tế, mấy ngày nay Ngô Khiết Tào đã làm việc bên cạnh Triển Luật rồi.
Vậy nên cô mới có thể khiến Triển Luật phiền chán mình đến mức này. Tuy
nhiên hiện giờ phiền chán tạm thời cũng là một loại phương thức thu hút
sự chú ý.
Cố gắng không phát ra tiếng động, Ngô Khiết Tào đặt cốc sữa đã chuẩn bị trước lên trên mặt bàn: “Thiếu chủ, nếu mệt rồi thì
uống một chút sữa đi, vẫn còn nóng.”
Triển Luật cười lạnh, tiếng cười khiến người ta phải run rẩy nổi da gà.
Mà cốc sữa kia, để tận đến lúc làm việc xong vẫn luôn đặt ở chỗ đó, không
vơi đi giọt nào. Còn Triển Luật thì đã sớm ra khỏi phòng tới chỗ Hạ Hạ
rồi.
Ngày nào cũng như thế này.
Hai ngày nay, hành trình
của Triển Luật gần như cố định: Rời giường, dùng điểm tâm, làm việc,
thăm Hạ Hạ, ăn cơm trưa, thăm Hạ Hạ, làm việc, không uống sữa.
Hai ngày nay, hành trình của Ngô Khiết Tào cũng gần như cố định: Kêu Triển
Luật rời giường, nhìn Triển Luật dùng điểm tâm, cùng Triển Luật làm
việc, cùng Triển Luật thăm Hạ Hạ lại còn phải nháy mắt ra hiệu, nhìn
Triển Luật ăn cơm trưa, cùng Triển Luật thăm Hạ Hạ nhân tiện nháy mắt ra hiệu, cùng Triển Luật làm việc cộng thêm đưa sữa.
Rốt cuộc, sau khi nhận văn kiện trong tay Ngô Khiết Tào đến ngày thứ tư, Triển Luật đã không thể nhịn được nữa.
Anh giả bộ muốn tiếp nhận văn kiện, nhưng đúng lúc Ngô Khiết Tào thả văn kiện ra lại rụt tay về.
‘Bộp’ một tiếng, tập giấy A4 rơi tán loạn xuống mặt đất, có vài tờ rơi đến
bên cạnh chân Triển Luật, bị anh vô tình giẫm lên. Trên nền giấy trắng
phau xuất hiện vết giày màu đen.
Triển Luật vươn bàn tay lạnh lẽo bóp lấy cổ Ngô Khiết Tào:“Nói đi, mục đích của cô là gì?”
Ngô Khiết Tào đứng im bất động, mặt không nhăn mày không nhíu nói: “Thiếu chủ, vấn đề này mấy hôm trước ngài đã hỏi qua rồi.”
“Ồ? Thật không?”
“Đúng vậy.”
“À.” Triển Luật thở ra một hơi, làm mấy sợi tóc nhỏ bên má Ngô Khiết Tào khẽ lay động: “Cô nhất định phải cho tôi một lý do. Không có ai đối xử tốt
với một người vô điều kiện cả, rõ chưa?”
“……”
“Tôi nhớ ngày đầu tiên tôi đã nói, cô không được vượt quá bổn phận, cô thật sự tuân thủ chứ?”
“…… Đúng thế, thiếu chủ.”
“Vậy cô nói cho tôi biết, cốc sữa tươi này là sao?”
“……”
“Không muốn trả lời? Hay là …… không dám trả lời?”
Nghe được giọng nói mang theo sự uy hiếp, Ngô Khiết Tào cảm thấy lưng mình
toát ra mồ hôi lạnh, cô nhắm mắt lại, nắm chặt hai tay.
Đôi tay kia hiện giờ đã quen thuộc với cái cổ mảnh khảnh của cô.
Do dự mãi, cô mới trả lời: “Bởi vì tôi…… thích ngài!”
‘Rắc’ một tiếng.
Triển Luật dùng tay không bẻ gãy cổ của Ngô Khiết Tào, ngay trước thời điểm
mất đi ý thức, cô chỉ nghe thấy một giọng nói nguội lạnh vang lên: “Đúng là một cô gái không thành thật.”
–[ Bởi vì người chơi không tự
động lưu trữ, nên không thể đọc lại các tập tin. Bạn có thể lựa chọn bắt đầu trò chơi lại một lần nữa. ]
[ Hoặc là bạn có thể lựa chọn mất 500 điểm để đọc tập tin mà hệ thống lưu trữ.]
…… Tôi không muốn bắt đầu lại một lần nữa.
[Đã trừ đi 500 điểm, chúc bạn chơi vui vẻ.]
“Thiếu chủ, vấn đề này mấy hôm trước ngài đã hỏi qua rồi .”
“Ồ? Thật không?”
“Đúng vậy.”
”Cô nhất định phải cho tôi một lý do. Không có ai đối xử tốt với một người vô điều kiện cả, rõ chưa?”
“……”
“Tôi nhớ ngày đầu tiên tôi đã nói, cô không được vượt quá bổn phận, cô thật sự tuân thủ chứ?”
“…… Đúng thế, thiếu chủ.”
“Vậy cô nói cho tôi biết, cốc sữa tươi này là sao?”
“……”
“Hừm……” Triển Luật có chút tức giận, không chỉ cười mỉa mà còn hừ lạnh. Tận lực bình ổn lại cảm xúc, anh tiếp tục mở miệng,“Không muốn trả lời? Hay
là…… không dám trả lời?”
Vừa nói, đầu ngón tay anh vừa chạm nhẹ
vào làn da của Ngô Khiết Tào, hai ngón tay bắt chước tư thế đi đường mà
khiêu vũ ở trên đó. Nhảy chán rồi, bàn tay nhẵn nhụi lại đặt trên cần cổ của Ngô Khiết Tào, không tiếng động mà uy hiếp.
“……”
Nhìn Ngô Khiết Tào quật cường ngậm chặt miệng, Triển Luật khẽ mỉm cười,
khiến cho khuôn mặt vốn tuấn mỹ lại càng thêm tinh xảo mỹ lệ.
Đôi môi chậm rãi mở ra, anh thầm thì: “Tôi không cần một kẻ câm điếc.”
‘Rắc……’
[ Trừ tiếp 500 điểm, chúc bạn chơi vui vẻ.]
“Tôi nhớ ngày đầu tiên tôi đã nói, cô không được vượt quá bổn phận, cô đã thật sự tuân thủ chứ?”
“……”
“Không muốn trả lời à? Vậy cô nói cho tôi biết, cốc sữa tươi này là sao?”
Không dám tiếp tục yên lặng nữa, Ngô Khiết Tào dè dặt thử mở miệng: “Chỉ là
một cốc sữa mà thôi, đây là việc chúng tôi phải làm, thiếu chủ.”
Dường như bị câu trả lời lớn mật ngoài dự đoán của Ngô Khiết Tào làm cho kinh ngạc, Triển Luật nhíu mi:“Nếu tôi có thể tự đoán được lý do cô làm thế
này thì sao?”
“Ngài đoán đi?”
Chính là thế này, đối mặt với một kẻ tâm thần, thì nhất định cũng phải thần kinh theo anh ta.
“Wow~ là ai cho cô cái dũng khí cùng tôi nói chuyện kiểu này?”
Ngô Khiết Tào nói càng trơn tru: “Ngài đoán đi?”
Chỉ có như vậy mới có thể khơi gợi hứng thú của anh ta. Chỉ cần một chút
hứng thú thôi, anh ta cũng sẽ không dễ dàng giết người như vậy — quả
thực là giống như dí chết một con kiến.
Triển Luật không lên tiếng trả lời.
Anh trở lại như bình thường, cẩn thận sửa lại nếp nhăn trên vạt áo, tư thái cực kỳ tao nhã quay về bàn làm việc.
Chống khuỷu tay lên trên bàn, Triển Luật có chút hứng thú liếc mắt nhìn hai
bàn tay đang nắm chặt của Ngô Khiết Tào, trông cô có vẻ như đang trấn
định nhưng thực ra lại đang vô cùng sợ hãi: “Cô như vậy thú vị hơn so
với hình tượng khối băng kia đấy.”
Lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một
hơi, lúc này Ngô Khiết Tào mới dám ngẩng đầu lên đối diện với Triển
Luật: “Đa tạ thiếu chủ khích lệ.”
Cứ duy trì loại trạng thái này, Ngô Khiết Tào đứng thẳng tại chỗ, không chịu rời đi, cũng không dám mở miệng nói chuyện.
Thật lâu sau, Triển Luật tức giận cầm cốc thủy tinh lên, ngửa đầu uống sữa ở bên trong.
“Đúng rồi thiếu chủ,” Ngô Khiết Tào lên tiếng, đến khi thấy Triển Luật nhìn
về phía mình mới nói tiếp: “Tôi nghĩ…… đưa cô Hạ Hạ ra ngoài chơi một
chút thì có tốt hơn không?”
“Cô đang nói đùa?” Triển Luật nghi
hoặc, vành môi còn đọng lại một ít sữa, hình ảnh này khiến cho anh không thể nào trưng ra bộ dạng uy nghiêm như ngày thường.
“Thiếu chủ,
cô Hạ Hạ không phải là sủng vật được nuôi dưỡng ở trong nhà. Ngài yên
tâm, tôi lấy tính mạng ra đảm bảo, sẽ không để cho cô ấy chạy thoát. Tôi cam đoan.”
“Tôi không biết tình cảm của hai người lại tốt như vậy đấy.”
“Tình cảm của chúng tôi vẫn luôn tốt, vậy nên tôi là người thích hợp nhất để
ra ngoài tản bộ với cô ấy. Thiếu chủ, ngài không phát hiện ra sao? Cảm
xúc của cô Hạ Hạ càng ngày càng xuống dốc.”
Triển Luật một hơi uống hết chỗ sữa còn lại.
——— ————————–
“Tiểu Khiết, cô đề nghị như vậy mà không bị phạt sao?”
Hạ Hạ áy náy nhìn Ngô Khiết Tào đang giúp mình mặc quần áo, “Nếu để tôi chạy thoát thì cô làm sao bây giờ?”
Loại thiện lương bất kể thời gian và địa điểm này quả nhiên lúc nào cũng vô dụng.
Ngô Khiết Tào nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Hạ Hạ, còn thật cẩn thận chải đầu giúp
cô: “Tôi không sao, chỉ là tôi không thể chịu nổi cái kiểu giả nhân giả
nghĩa của Triển Luật nữa rồi.”
Rõ ràng chính Hạ Hạ cô mới là kẻ
giả nhân giả nghĩa nhất, một mặt thì muốn chạy thoát khỏi nhà giam, mặt
khác thì lại ra vẻ hỏi người giúp mình chạy thoát có bị phạt hay không.
Cũng đâu có quan tâm gì đến biện pháp cứu giúp người mà mình gọi là “ân
nhân” kia.
“Tiểu Khiết……” Hạ Hạ quay lại ôm chầm lấy Ngô Khiết
Tào: “Tuy rằng tôi còn thương anh ta, nhưng…… nói thế nào đi chăng nữa
thì cũng cám ơn cô!”
Chuẩn bị lên chuẩn bị xuống, khi hai người thực sự ra khỏi cửa đã là một tiếng đồng hồ sau.
Giả vờ nhìn vô số quầy hàng ở hai bên đường, quả nhiên Ngô Khiết Tào nhận
ra có mấy người luôn đi xung quanh các cô. Bọn họ duy trì một khoảng
cách không gần không xa, nhìn lướt qua thì cũng giống như những người đi mua sắm bình thường, nhưng kỳ thực là đang giám thị các cô.
Khoảng cách này đúng là vừa vặn.
Không biết đã đi bao lâu, một người đàn ông có mái tóc đen thanh thoát gọn gàng xuất hiện ở trước mặt các cô.
Anh ta mỉm cười gật đầu, tự lên tiếng giới thiệu:“Tôi là Vân Lan.”
“Ngưỡng mộ đã lâu.”
Vân Lan nhìn Ngô Khiết Tào trả lời lịch sự quy củ thì không có nửa phần để
ý. Anh ta vươn tay, nhìn Hạ Hạ, tựa như một chàng kỵ sĩ đang chờ sự ái
mộ của công chúa.
Nhưng kỵ sĩ đâu thể có được công chúa dễ dàng như vậy.
Ngô Khiết Tào đột nhiên kéo Hạ Hạ ra phía sau, cố tình nói lớn để cho mấy
người giám thị nghe thấy: “Tôi đã lấy tính mạng của mình ra đảm bảo với
thiếu chủ, tuyệt đối không để cho cô Hạ Hạ rời khỏi tầm tay!”
Trò chơi vẫn tiếp tục.
Trong nháy mắt Ngô Khiết Tào bị vệ sĩ của Vân Lan đánh cho ngất xỉu, có nhìn thấy khuôn mặt của Triển Luật.
Mày kiếm tuyệt mỹ của anh nhíu lại thật chặt, tạo thành một đường cong duyên dáng.
Chỉ cần cong như vậy thôi là đủ rồi, Triển Luật, trò chơi này anh sẽ thua nhanh thôi. Ngô Khiết Tào cố sức mỉm cười.
Bóng đen bao phủ tầm mắt.
–[ Chúc mừng người chơi hoàn thành được nhiệm vụ ẩn: Được Triển Luật quan tâm. Thưởng 500 điểm.]
[ Trừ điểm hai lần người chơi đọc tập tin của hệ thống. Số điểm người chơi có hiện giờ: 3300 điểm.]
[ Chúc bạn chơi vui vẻ.]
Trích lời của Ngô Khiết Tào: Trí tuệ của người xưa không thể coi thường được.
Cùng đường đến nỗi sử dụng khổ nhục kế thì đã sao? Chỉ cần có người chịu nhảy vào bẫy là được.
Đàn ông chính là như vậy, tình cảm luôn bắt đầu từ sự đồng tình. Cho dù
trái tim đã có chủ nhưng chỉ cần xuất hiện sự cảm thông với người phụ nữ khác, thì tình cảm đó vẫn có thể thay đổi.
Một khi đã xuất hiện sự đồng tình, thì nội tâm khóa chặt của bọn họ sẽ dễ dàng bị mở ra.
Kế tiếp, cũng chỉ có một mình tôi một sân khấu mà thôi.