Tiểu Tam Anh Yêu Em.

Chương 6: Bị mất việc.

Các nhân viên khi nhận được tin của Lâm Chi thì vô cùng mừng rỡ. Tin nhắn được phóng lên group, mọi người cùng nhau chia sẽ niềm vui ấy qua group này. Quản lý cũng thấy ngạc nhiên khi Lâm Chi đã thành công. Khả năng của cô gái này không tầm thường chút nào, thuyết phục được một người như ông chủ Dương là cả một tài năng.

"Chúc mừng em Lâm Chi! Chúc mừng tất cả các bạn!" Quản lý nhắn tin vào group.

Lâm Chi hiện tại đã về nhà, cô nằm úp trên giường, chống lên hai khuỷu tay. Cô xem tin nhắn thì mỉm cười và nhắn lại: "Em cám ơn chị!"

Mọi người cũng đều nhắn lại những dòng cảm ơn đến quản lý, đặc biệt là với Lâm Chi. Trong ngày hôm đó, bọn họ cũng đã nhận được thông báo ngày mai sẽ đi làm lại bình thường, lệnh chấm dứt hợp đồng coi như bị vô hiệu hóa.

Lâm Chi thả sticker vui vẻ cuối cùng, rồi tắt điện thoại. Cô nhẹ thở ra, tâm trạng nhẹ nhõm và vô cùng thoải mái. Niềm vui của mọi người như mang đến cho cô một nguồn năng lượng dồi dào vậy.

Lâm Chi chợt nhớ lại lời nói của ông chủ Dương thì đôi môi cô mỉm nụ cười. Ông chủ xem ra cũng không quá khó tính như mọi người đã đồn thổi. Nhưng tại sao mọi người lại gọi là ông chủ mà không phải là anh chủ nhỉ? Bởi vì, anh ta có phải là ông đâu, người ta còn trẻ thế kia mà! Lâm Chi bỗng dưng bật cười và rồi cô lại nghĩ ông chủ còn trẻ, lại đẹp trai khôi ngô, dáng người thì cao ráo. Nói chung tất cả chỉ gom lại trong hai từ "đẹp" và "rất đẹp!".

Tối hôm đó, khi ngủ Lâm Chi còn mơ thấy mình gặp Dương Chấn Phong. Ôi! Có phải cô đang bị ông chủ hớp hồn rồi không? Làm sao mà đến ngủ cũng mơ đến người ta vậy, nghĩ cả ngày vẫn chưa đủ hay sao?

Sáng mai, Lâm Chi vội thức dậy, cô mặc đồ, búi tóc...rồi nhanh chóng đến cửa hàng để hội tụ cùng mọi người. Hôm nay chắc chắn là phải tổ chức ăn uống mới được, cùng xua đi những điềm không may mắn để chào đón những điều tốt đẹp.

Lâm Chi mở cửa bước vô cửa hàng với một vẻ mặt hớn hở thì lại bỗng dưng bị tuột mood. Các nhân viên lại đưa ra vẻ mặt buồn thiu của hôm bữa. Lâm Chi ngỡ ngàng, cô đang nghĩ chẳng lẽ ông chủ lại nuốt lời, ông ấy không muốn nhận lại các nhân viên ư?

Quản lý bước đến nói với Lâm Chi: "Em vào phòng gặp chị một chút."

Lâm Chi hoang mang đi theo chị quản lý vào phòng. Chị đóng cửa lại, chị nhìn Lâm Chi với một vẻ khó xử khiến Lâm Chi thêm hoang mang và lo lắng.

"Có chuyện gì sao chị?" Lâm Chị hỏi.

Quản lý thở ra, chị hơi cúi mặt xuống sau đó thì ngẩng lên nhìn thẳng Lâm Chi và nói: "Lâm Chi, chị rất tiếc! n
Nhưng chị vẫn phải thông báo với em là công ty từ chối nhận em làm nhân viên chính thức. Thời gian thử việc của em sẽ được chấm dứt vào ngày hôm nay."

Lâm Chi sững sờ, đôi lông mày kẻ màu nâu đậm của cô nhíu xuống. Lâm Chi thật sự sốc với tin này, khi mà toàn bộ nhân viên trong cửa hàng đều được quay lại làm việc. Còn cô, người mà ngay từ đầu được xếp vào diện ưu tiên nhưng bây giờ lại nói là từ chối nhận. Chuyện gì...mà không, phải nói đây là lý gì mới đúng?

"Em có thể hỏi là tại sao không?" Lâm Chi sững sờ hỏi.

Quản lý hạ mắt xuống: "Đây là quyết định được gửi từ bên trên xuống. Trong quyết định ấy chỉ nói lý do là vì công ty có chiến lược tập trung vào những người đã có kinh nghiệm, thay vì là một nhân viên cần phải đào tạo từ đầu."

Lâm Chi sững sờ lần hai, cô nhớ lại câu cuối cùng mà Dương Chấn Phong nói với cô: "Có mới nới cũ, vậy để tôi xem đồ cũ sẽ làm được gì?"

Chẳng lẽ đây là hàm ý thật sự của anh ta sao? Một khi anh ta muốn giữ những người cũ thì sẽ đuổi đi một người mới như cô? Lâm Chi chợt cười nhạt, cô nói với chị quản lý: "Giờ thì em đã hiểu tại sao chị lại nói với em ông chủ là một ổ kiến lửa. Lúc trước, em không tin mấy nhưng giờ thì em tin rồi."

Lâm Chi chào chị quản lý rồi bước ra khỏi cửa hàng. Các nhân viên có gọi Lâm Chi nhưng Lâm Chi cũng không ngoảnh lại. Có cô còn chạy ra nắm lấy cánh tay Lâm Chi. Lâm Chi quay lại, mỉm cười rồi nói: "Mọi người hãy làm tốt nhé!" Lâm Chi nói xong thì lấy xe đi về.

"Lâm Chi à!" Cô nhân viên gọi, xót xa nhìn theo Lâm Chi.

Các nhân viên đã có thể quay lại làm việc nhưng Lâm Chi thì không. Vậy nên, mọi người đều cảm thấy áy náy với Lâm Chi, đều quay sang trách ông chủ. Tại sao lại đối xử với Lâm Chi như vậy? Cũng là nhờ cô ấy mà mọi người mới có cơ hội, vậy mà ông chủ lại nhận mọi người rồi nhẫn tâm đuổi Lâm Chi.

Lâm Chi về nhà, cô treo nón bảo hiểm lên giá. Sau đó rót một cốc nước đầy mà uống. Lâm Chi uống nước đến muốn hụt hơi, cô đặt cốc xuống bàn, tay bóp chặt vào cốc. Lâm Chi cảm thấy rất uất ức, rốt cuộc cô đã làm cái gì phật ý anh ta? Cô thuyết phục thành công nhưng cuối cùng lại bị đuổi ư? Cô không hiểu, vô cùng không hiểu. Nụ cười khi đó, ánh mắt khi đó của anh ta đều là đang muốn nói với cô rằng cô tiêu rồi sao?

"Ông chủ Dương, anh thật quá đáng!"

Lâm Chi ngồi xuống ghế, cô nhắm mắt lại và hít thở cho tâm trạng của mình được thoải mái. Lúc ấy, có điện thoại gọi đến, Lâm Chi bắt máy. Là mẹ của cô dưới quê gọi lên. Mấy ngày nay, mẹ cô mắc về quê để xây lại mộ cho ông bà ngoại nên không có mặt ở nhà.

"Lâm Chi, đi làm sao rồi con?"

Lâm Chi trả lời gượng gạo với mẹ: "Dạ, cũng được mẹ à."

"Ừ, cũng không dễ gì tìm được công việc con thích, vậy nên ráng mà làm cho tốt nghe con!"

"Dạ. Ở dưới quê, mẹ xây mộ đến đâu rồi?"

"Cũng sắp xong rồi, tầm cuối tháng này là hoàn tất thôi."

Lâm Chi cười nhẹ: "Dạ, dưới quê mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!"

"Ừ, con gái cũng vậy. Ăn uống đầy đủ vô nghe con, đừng có ham làm mà quên ăn quên uống. Khi nào xong việc dưới này thì mẹ lên với con."

"Dạ, con biết rồi!"

Mẹ Lâm Chi sau đó ngắt máy. Lâm Chi thở dài, cô vừa rồi rất muốn nói sự thật cho mẹ biết, nhưng lại sợ mẹ buồn cho cô. Chán thật đấy! Thế là cô bị đuổi việc rồi sao? Công sức đi gặp ông chủ chỉ là bị đuổi như thế này?

Lâm Chi đi lên trên phòng, cô muốn ngủ một giấc cho quên hết sự bức bối trong người cô. Nhưng Lâm Chi càng nhắm mắt thì lại càng không ngủ được. Cô cứ nhắm mắt thì lại cứ nghĩ đến cái lý do rất vô lý mà cô bị đuổi việc.

Cuối cùng Lâm Chi không chịu nỗi những câu hỏi xuất hiện trong đầu cô nữa. Cô quyết định sẽ đi tìm gặp Dương Chấn Phong lần thứ hai.

Bây giờ, tại trụ sở chính, Dương Chấn Phong đang ung dung phê duyệt các văn kiện của công ty. Anh ta đuổi Lâm Chi không đơn giản là việc anh ta thích thì đuổi mà là có một lý do khác. Và cái lý do này thì phải chờ xem hành động tiếp theo của Lâm Chi.

Dương Chấn Phong lúc rảnh rỗi lại gõ gõ đầu cay bút xuống tập hồ sơ, nét mặt đang tỏ ra hứng thú thì bỗng nhiên nhận được điện thoại gọi đến của quản gia Khiêm. Trong cuộc điện thoại thì quản gia nói mợ chủ tức vợ Dương Chấn Phong sẽ phải lùi lại lịch bay. Bởi vì, thời tiếc không tốt, cuối tuần này cậu không cần phải ra đón.

Dương Chấn Phong nghe xong lại thấy vui hơn, miệng còn cười tươi: "Hây da! Vợ ơi là vợ! Vợ đi xa làm gì để rồi gặp thời tiếc xấu chẳng thể quay về. Nhưng mà, tôi lại chẳng bao giờ muốn vợ phải quay về cả. Đi càng xa! Biến càng lâu! Khuất mắt tôi thì luôn là điều tốt nhất!" Bàn tay Dương Chấn Phong tiếp tục gõ viết.

Bên nhà họ Trương.

Trương Thống Kiệt hút điếu thuốc, thở ra một hơi khói rồi nói chuyện với vợ là Phan Hồng Nga: "Con Mỹ Duyên chừng nào nó về?"

Phan Hồng Nga đang ăn nho, nghe ông Kiệt hỏi thì nói: "Nghe là lùi lại năm ngày do thời tiếc xấu."

"Vậy à."

Ông Kiệt lại hút thêm điếu thuốc, sau đó nói: "Bà nghĩ xem Mỹ Duyên nó có thể nắm giữ được trái tim của thằng chồng của nó không?"

Phan Hồng Nga cười, miệng vừa bỏ vào quả nho: "Giữ được mới lạ! Thằng Chấn Phong nó rất chán ghét con Mỹ Duyên, chẳng lẽ ông không nhận thấy?"

Ông Kiệt quay sang bà Nga: "Vậy mà bà không lo à? Nó không thương con Mỹ Duyên thì tiền đâu đổ về cho công ty nhà ta?"

Bà Phan Hồng Nga lại cười: "Chuyện đó không cần phải lo! Con Mỹ Duyên tuy nó bị què nhưng não nó không có què. Chỉ cần một ngày chúng ta còn cầm cương thì con Mỹ Duyên nó sẽ tự biết phải làm gì!"

Ông Kiệt cười khẩy, điếu thuốc đang cầm bay lan khói sang chậu hoa kế bên: "Bà có tự tin quá không bà Nga?"

Phan Hồng Nga cũng cười khẩy lại ông Kiệt, bà bóc nho trên đĩa: "Sao lại không thể tự tin? Tôi tuy không ưa con Duyên nhưng tính con nhỏ này được, nó kiểu như chỉ dưới hai người mà trên vạn người đấy! Cũng chẳng phải dạng vừa đâu!"

Trương Thống Kiệt nghe xong thì bật cười, bà Hồng Nga cũng cười. Bà ta nói đúng, Mỹ Duyên chỉ dưới hai người đó là bà mẹ cả Phan Hồng Nga và người cha Trương Thống Kiệt. Chính bọn họ đã tạo cho Trương Mỹ Duyên có cơ hội bước vào nhà họ Dương, với âm mưu hồng chiếm đoạt tài sản và cơ ngơi của Dương Chấn Phong.