Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 9: Xuống núi trước thời hạn

Mười một năm sau, trên đỉnh Mang sơn.

“A a a a, xú nha đầu, ngươi cút xuống núi cho ta!”

Hoa Liên Phong cầm trên tay một đoá Tuyết Liên, nhìn vào thân bạch y trong phòng thuốc rống lớn, nét mặt già nua đều hiện lên đau lòng sâu sắc, đấy là phòng thuốc của hắn, tất cả bên trong đều là bảo bối của hắn tân tân khổ khổ thu thập được, nhưng hôm nay tất cả bảo bối này đều nằm rải rác trên đất, kêu làm sao hắn không đau lòng!

“Sư phụ, còn ba ngày nữa ta mới qua mười sáu tuổi.” nữ tử toàn thân trắng cầm hai lọ thuốc đứng dậy, vỗ vỗ y phục trên người, khuôn mặt vẫn như trước kia, con ngươi rất trong trẻo và lạnh như băng.

“Còn muốn ở lại ba ngày!? Bảo bối của ta sẽ không còn lại nhiêu! Tuyết nha đầu, Sư phụ xin ngươi, xuống núi đi!” Hoa Liên Phong nhảy dưng lên, xông lên phía trước đẩy nữ tử bạch y đi ra, trên tay ôm một đống thảo dược, đau lòng rống to.

Hoa Trảm Lãng từ ba năm trước đây đã xuống núi du ngoạn, vì thế chỉ còn lại Hoa Khấp Tuyết làm bạn với Vô Cực lão nhân này.

Nói đến Hoa Khấp Tuyết, nàng ở lại đây võ công cùng trù nghệ đã luyện đến người đời khó bằng! Cứ nhìn một thân võ học của nàng đã vượt qua tầng thứ chín thì sẽ rõ.

Nhưng đối với y thuật, nàng lại hoàn toàn không thể thông thuộc, hoàn toàn không có ngộ tính! Nhưng nha đầu này lại cố chấp với chính mình, không luyện được không cam tâm, chuyện này thật không tốt đối với phòng thuốc của Hoa Liên Phong.

Mỗi ngày đều thấy nàng cầm cuốn y thuật đi vào bên trong phòng thuốc, làm cho bảo bối của Hoa Liên Phong bay đầy đất, mỗi lẫn như vậy làm cho tâm của hắn thật đau.

Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn hắn, một bộ mặt nạ che đi khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp của nàng, nhưng không thể ngăn lại hơi thở lạnh băng.

“Sư phụ người đuổi ta đi.” Hoa Khấp Tuyết không biểu tình nhìn hắn, không nhúc nhích.

“Vô nghĩa, nếu không đuổi ngươi đi bảo bối của ta sẽ xong đời!” Hoa Liên Phong cũng không cho cô nương kia mặt mũi, râu trắng vểnh ngược lên.

“Dược liệu là chết, ta là sống.” Hoa Khấp Tuyết giải thích sự thật, ý là nàng không đi.

“... ...” Hoa Liên Phong bị lời của nàng ngăn lại, làm không biết không nói thế nào, khổ não vỗ trán, đột nhiên giống nhớ tới chuyện gì, cười híp mắt nhìn Hoa Khấp Tuyết.

“Tuyết nha đầu, xuống núi đi, đi tìm Lương tiểu tử, Thánh Vương phủ của hắn thảo dược hắn có so với ta ở đay cũng không kém!” Hoa Liên Phong thu thập thuốc dưới đất, vô cùng “Thành khẩn” cười với nàng.

Mộ Lương? Hoa Khấp Tuyết nghe đến tên này, trong lòng khẽ nóng lên, mấy năm qua, hắn hằng năm sẽ lên núi thăm bọn hắn, ba năm trở lại đây mang cho nàng một con cọp con, nói là cho nàng giải buồn….

“Thật như vậy?” Hoa Khấp Tuyết không thể không ngoài nghi sư phụ của mình có phải hay không vì bảo vệ dược liệu của mình mà lừa gạt mình.

“Nói nhảm! Hắn đường đường là Nhiếp Chính Vương tôn quý nhất của Mộ quốc, trong vương phủ của hắn cái gì mà không có chứ! Đi nhanh đi!” Hoa Liên Phong nhảy dựng lên, đối với đệ tử không tính nhiệm mình như vậy rất bất mãn!

“Hơn nữa, y thuật của hắn so với ta cũng không kém hơn, ngươi không hiểu gì cũng có thể hỏi.” Hơn nữa đối với ngươi có hỏi liền đối đáp, hắn tin tưởng, chỉ cần đối tượng lài Tuyết nha đầu, tiểu tử kia nhất định sẽ phi thường kiên nhẫn.

“Vậy ta đi đây.” Hoa Khấp Tuyết mắt chợt loé, thân hình liên bay lên, rời đi, thuận tay còn mang đi một bình ngọc màu trắng.

Hoa Liên Phong híp mắt cười nhìn bóng lưng nàng bay đi, đi lại vuốt ve đầu Bạch hổ, lời nói hết mục dịu dàng, “Đại Hoa ah, Tuyết nha đầu cuối cùng cũng đã đi a….”

“A ô….” Đại Hoa Bạch hổ gầm nhẹ, mắt đầy buồn bực, chủ tử lại không nói tiếng nào lại bỏ hắn đi mất.

Hoa Liên Phong không thèm quan tâm nó nghĩ gì, thỉnh được tôn Phật đi rồi, hắn có thể nhàn nhã một thời gian, xoay người bắt đầu dọn dẹp dược liệu để vào tủ thuốc, lại quay đầu nhìn đến chỗ trống rỗng trên bàn thì hoàn toàn tức giận.

“Hoa - Khấp - Tuyết- Tẩy tuỷ đan của ta a-a”

Không sai, lọ bạch ngọc trên bàn bị lấy đi chính là Tẩy Tuỷ Đan, Tuyết cô nương của chúng ta cũng rất ưa thích Tẩy Tuỷ Đan như sư huynh Hoa Trảm Lãng, cầm theo Tẩy Tuỷ Đan để làm kẹo ăn.

Kinh Thành Mộ Quốc, trong thành Dương Thiên.

Hoa Khấp Tuyết chậm rãi đi trên đường lớn, mặt không chút thay đổi nhìn bốn phía náo nhiệt, tìm người hỏi thăm Thánh Vương phủ ở đâu, tìm đi tới.

Khi đang đi bên đường, nàng nghe nói rất nhiều chuyện kể có liên quan đến Mộ Lương.

Mười một năm trước, Ngũ hoàng tử vừa mới hồi cung, Hoàng thượng liền hạ chỉ tra cho ra chuyện Hoàng tử bị hạ độc, liên luỵ quá nhiều người…. Nguyên lai là mười một năm trước có người mưu hại hắn.

Bảy năm trước, Hoàng đế phong cho Ngũ Hoàng tử làm thái tử, lại bị hắn từ chối, ngược lại lập con của Tam hoàng tử Mộ Lê lên làm Thái tử, phong Ngũ Hoàng tử làm Thánh Vương, tôn quý phía sau Hoàng đế… nguyên nhân bảy năm trước hắn hỏi mình có thích hoàng vị hay không là vì chuyện này.

Bốn năm trước, Tước quốc chỉ huy quân hướng về phía đông, đội tấn công Mộ Quốc, chiếm lĩnh năm thành trì của Mộ quốc, Ngũ hoàng tử vẫn còn trẻ nhưng lĩnh ấn soái, dẫn dắt đại quân kỵ binh đến Kim Than cùng Tước quốc giao chiến, tuy còn nhỏ nhưng dụng binh như thần, đánh quân địch liên tiếp bại trận lui quân, đến cuối cùng thiết kế cạm bẫy một mình tiến vào trong quân doanh của địch, liền bắt được đại nguyên soái của địch, lập được nhiều chiến công hiển hách, Thiên tử cực kỳ vui mừng, ban cho hắn Hổ phù, thống lình một phần ba quân đội của Mộ nước…. thì ra là bốn năm trước hắn không lên Mang sơn, là vì hắn phải đi đánh giặc.

Ba năm trước đây. Phong quốc phái sứ thần đến Mộ quốc, mang đến rất nhiều trân bảo, còn có một con hổ trắng đầy ma tính, Ngũ hoàng tử cầu xin Hoàng đế ban cho con Hổ Trắng này, mất rất nhiều công sức để trừ đi ma tính của Bạch Hổ đó…. Thì ra là, hai năm trước hắn mang cho nàng con Hổ Trắng kia đó chính là con Ma Hổ.

…………….

Hoa Khấp Tuyết chậm rãi đi trên đường, trong tai nghe rất nhiều chuyện kể về Mộ Lương, họ trực tiếp tôn Mộ Lương thành thần thánh, thật ra thì hắn rất thích chiếm tiện nghi cho chính mình, thật vô lại…..

Bất tri bất giác đi đến Thánh Vương phủ, Hoa Khấp Tuyết ngước mắt nhìn cửa chính đầy trang trọng và cao quý, trước cửa có hai con sư tử làm bằng ngọc thạch thượng hạng, trong bụng thầm oán, thật là xa xỉ.

Lấy ra từ trong ngực một miếng ngọc bội, cả miếng trắng trong suốt, cầm cảm giác rất tốt, mặc dù Hoa Khấp Tuyết là người ngoài nghề, cũng biết đây là một bảo vật, đây là Mộ Lương cho nàng, khi nào nàng đến tìm hắn, cứ đưa ra vật này là được.

Nhẹ gõ cửa, rất nhanh có một gia đinh ra mở cửa.

“Cô nương, xin hỏi người tìm ai?” Gia đinh đánh giá Hoa Khấp Tuyết từ trên xuống dưới, thấy nàng ăn mặc mộc mạc, cũng không khinh thường, nhẹ nhàng hỏi, người hầu bên dưới Mộ Lương cũng không phải là người bình thường, nên phải có nhãn lực, mặc dù Hoa Khấp Tuyết ăn mặc mộc mạc, nhưng toàn thân phát khí thế bất phàm làm cho gia đinh vẫn cảm nhận được.

“Mộ Lương.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn hắn, đưa ngọc bội đưa cho hắn.

Gia đinh ngạc nhiên cầm lấy ngọc bội, khó tin nhìn Hoa Khấp Tuyết, liền cung kính cúi mình vái chào, đưa Hoa Khấp Tuyết vào vương phủ, “Xin mời Tiểu thư.”

Hoa Khấp Tuyết gật đầu một cái, theo hắn vào vương phủ, trên mặt không biểu cảm gì.

Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn đạt sảnh, tất cả đều là đồ do gỗ tử đàn thượng hạng chế thành, thợ làm tinh xảo, những đồ dùng làm bằng ngọc, nhẫn nhịu sáng bóng….

“Xa xỉ.” Hoa Khấp Tuyết chậm rãi ngồi xuống, tao nhã bưng ly trà lên, chậm rãi nói.

Một vài tỳ nữ đứng bên nghe thấy, sắc mặt cứng đờ, không biết nên phản ứng ra sao.

“Khụ, khụ.” Một gã hắc y nhân mới vừa vào cửa liền nghe thấy, xấu hổ ho khan, “Ngài chính là Tuyết cô nương.” Vương gia đã nói, ba ngay sau sẽ có một vị Tuyết cô nương tới, người mặc đồ trắng, mặt lạnh như băng, người này thật giống lời mô tả, như thế nào mà đến sớm như vậy?

Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn hắn, mày kiếm mắt sáng, cũng là một nam tử tuấn tú, nghe nói liền gật gật đầu, nhấp một miếng trà.

“Tại hạ là quản gia của Vương phủ, Cảnh Duệ.” Cảnh Duệ tiến lên phía trước, không dấu vết đánh già Hoa Khấp Tuyết, hắn là một trong những tâm phúc của Mộ Lương, là quản gia của Thánh Vương Phủ, cũng là thống lĩnh của cấm vệ quân của Thành Dương Thiên.

Hoa Khấp Tuyết không thích người khác nhìn nàng chằm chằm, lập tức lạnh lùng nhìn lại Cảnh Duệ, đến khi làm cho hắn lạnh cả người.

Cảnh Duệ cả kinh, liền thu hồi ánh mắt của mình, âm thầm cảm thấy bội phục khí thế củavị cô nương này, đã sớm nghe Vương gia thường xuyên nhắc tới cô nương này, hôm nay vừa thấy, quả nhiên không giống người bình thường.

“Vương gia đi Linh Thành có công vụ, lệnh cho thuộc hạ tiếp đãi cô nương thật tốt, cô nương đi đường xa đã mệt mỏi, mời đi cùng thuộc hạ đến….” Cảnh Duệ có thể thành tâm phúc của Mộ Lương, tự nhiên sẽ là kẻ hơn người bình thường, lập tức thu liễm tốt cảm xúc, liền hành lễ tươi cười.

Hoa Khấp Tuyết gật đầu, chậm rãi đứng dậy, không sai, từ tại hạ biến thành thuộc hạ, xem như đã biết thân phận của mình.

Phía sau bọn nha hoàn cùng sai vặt thấy quản gia đối với nàng khách khí như vậy, cả đám liền kinh ngạc, nữ tử Bạch y này, rốt cuộc có thân phận gì?