Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 60-1: 【 Mọi chuyện đều bắt đầu 】【 đối đầu VIP】 (1)

“A Noãn, quy tắc cuộc thi nàng cũng không biết, còn dám tham gia?”

Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn hắn, hừ lạnh, “Tại sao không dám, cùng lắm thì sẽ phá hủy luôn cuộc so tài này.”

“Thật là bá đạo.” Mộ Lương khẽ ngắt mũi nàng một cái, dịu dàng cười, “Chỉ là, nữ nhân của Mộ Lương ta, phải kiêu ngạo như vậy.”

“Chàng không chịu nói!” Hoa Khấp Tuyết híp mắt, không còn kiên nhẫn.

“Được được được, nàng thật là nóng vội.” Mộ Lương bất đắc dĩ, “Cuộc so tài săn thú tổ chức ở bãi săn hoàng gia, những động vật ở trong đó đều có ma tính, cho nên người có ảo thuật không cao, sẽ không dám đến gần.”

“Trước ngày sinh thành của Hoàng đế Mộ quốc, đều sẽ cử hành cuộc so tài săn thú, không thiết lập thứ hạng, chỉ là cùng giải trí, bắt ma thú, sau đó có thể giữ làm của riêng.”

Những con thú trong bãi săn Hoàng Gia trong đó đều không phải là những con vật bình thường, có cơ hội này, người nào sẽ bỏ qua.

“Bắt về cho mình?” Hoa Khấp Tuyết bĩu môi, “Nói trắng ra, đây chính là thủ đoạn Mộ quốc biểu hiện thực lực của nước mình mà thôi.”

:-(

“È hèm.” Mộ Lương nhếch môi, đúng là như thế, Mộ quốc là nước đứng đầu tam quốc, nên khi cần phô bày sự giàu mạnh của nước mình thì dĩ nhiên phải phô bày giàu mạnh đó.

“Ma vật so với những con vật bình thường chắc mình ăn sẽ ngon hơn.” Hoa Khấp Tuyết nhìn mình tay, như đang suy nghĩ chuyện gì khẽ mỉm cười.

“Chỉ có biết ăn thôi!” Mộ Lương vừa bực mình vừa buồn cười.

“Vậy chàng đừng ăn!” Hoa Khấp Tuyết chu mỏ, mang theo chút làm nũng của các cô nương, khẽ trợn mắt nhìn hắn.

Tâm Mộ Lương liền rung động, tay ôm nàng càng chặt hơn, sau đó liền cúi đầu.

Hoa Khấp Tuyết liếc mắt, nhanh tay che miệng hắn lại, đúng là quỷ háo sắc này, không yên mà.

Mắt Mộ Lương khẽ híp, rất đáng thương nhìn nàng, Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ, ngẩng đầu nhìn hắn gương mặt tuấn tú, nhưng không lấy tay ra.

Mộ Lương híp mắt, mắt đầy nguy hiểm, lè lưỡi liếm nhẹ tay nàng một cái, tay Hoa Khấp Tuyết liền giống như bị điện giựt thu tay về, chỉ là người đàn ông này không cho nàng có cơ hội thu tay lại, tay nhanh chóng bắt được tay của nàng, đặt lên ngực mình.

“Không cho hôn?” Mộ Lương gian xảo cười, “Hả?”

Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ một tiếng, nhìn thẳng lại ánh mắt của hắn, không nhường bước chút nào, “Vậy thì như thế nào?”

“Rất phách lối a, rất gan dạ.” Mộ Lương híp mắt, xem ra cô nương này của hắn càng ngày càng muốn đối đầu với hắn, nếu hiện tại hắn không trừng trị nàng, về sau hắn thật sự sẽ không thu phục được nàng nữa.

“Thánh vương gia cho mượn can đảm, muốn gan nhỏ đi cũng không được.” Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh, mặc dù nàng thanh lãnh, nhưng ngạo khí vẫn có ở trong xương tuỷ, nàng không cần lần nào cũng thỏa hiệp.

“A, miệng nhỏ của A Noãn thật là sắc bén nha.” Mộ Lương cười nguy hiểm, mắt phượng khóa chặt môi anh đào nàng lại, trong mắt đầy tà khí.

“Nghe Vương Gia nói vậy, nhưng ta lại không cảm thấy lời ta nói ra có tác dụng gì nha, xem ra là phải nếm thử một chút nha.” mắt Hoa Khấp Tuyết không biểu cảm hừ nhẹ, hôm nay nàng tuyệt đối không nhận thua với nam nhân này.

“Vậy sao?” Mộ Lương cười gian xảo, trong con ngươi phát sáng đầy tính toán.

Hoa Khấp Tuyết nhìn hắn như vậy, hơi híp mắt lại, đột nhiên rất muốn chạy trốn, thân thể giật giật, muốn nhanh chóng thoát ra, lại bị Mộ Lương khóa chặt, không động được chút nào.

Mộ Lương hừ nhẹ, “Muốn chạy? Phải xem ta cho phép hay không đã!” Dứt lời, ôm nàng vào trong ngực, một tay khẽ nâng cằm nàng lên, cúi đầu nhìn nàng.

“Hừ, chưa chắc là ta đánh không lại chàng!” Hoa Khấp Tuyết cắn môi, hai mắt mở to không khuất phục, nhìn hắn chằm chằm, không phục hừ nhẹ, cả người liền vận huyễn lực.

Mộ Lương nhìn cử chỉ tức giận của nàng, Tiểu cô nương này, còn muốn đánh nhau với hắn?

Cả người Mộ Lương cũng chấn động, liền vận một luồng huyễn lực đủ hóa giải huyễn lực trong người Hoa Khấp Tuyết phát ra.

Hoa Khấp Tuyết trừng mắt đầy không thể tin được, làm cho toàn thân không thể xuất ra một chút khí lực nào, nàng không ngờ Mộ Lương có thể cường đại đến loại trình độ này, không chỉ dễ dàng hóa giải huyễn lực của nàng, còn có thể đẩy một luồng huyễn lực vào trong cơ thể nàng, khống chế nàng!

“Phục chưa?” Mộ Lương hừ nhẹ, vì che đi sự bất đắc dĩ của mình mà khẽ nheo hai mắt lại, trong mắt thoáng đau lòng, nhưng không định bỏ qua cho nàng.

“Hừ.” Hoa Khấp Tuyết không nhìn hắn, chỉ là hừ một cái, từ nhỏ đến lớn đây lần đầu tiên bị nhốt lại, xem ra nàng cần phải không ngừng nâng cao ảo thuật mới được.

“Tại sao cố chấp như vậy!” Mộ Lương đầy bất đắc dĩ, huyễn lực cũng thu lại, tha cho nàng, mắt dịu dàng nhìn nàng, khe khẽ thở dài.

Hoa Khấp Tuyết bĩu môi, vuốt vuốt bả vai, giương mắt trừng hắn, “Ai bảo chàng khi dễ ta.”

Mộ Lương sững sờ, ngay sau đó cười to lên, “Ta khi dễ nàng hồi nào? Đó là ta thương nàng!”

Hoa Khấp Tuyết trợn mắt nhìn hắn, chẳng thèm để ý phản ứng của nàng, thương nàng? Thương cái rắm! Làm nũng, đùa giỡn, cuối cùng những yêu cầu của hắn mình đều phải đáp ứng, làm sao nàng lại không có cốt khí như vậy a!

Càng nghĩ càng giận, Hoa Khấp Tuyết cầm tay hắn lên, hung hăng cắn xuống.

“A, nhẹ một chút.” khuôn mặt tuấn mỹ của Mộ Lương khẽ nhíu, chờ sau khi lấy được tay của mình từ trong miệng nàng ra, trên bàn tay trắng noãn liền có hai hàng dấu răng hồng hồng, có chỗ còn ứa máu.

Mộ Lương dở khóc dở cười nhìn dấu răng trên tay, thật là quá độc ác đi.

Hoa Khấp Tuyết sau khi cắn hắn một cái, cơn tức đã tiêu tan, khi nhìn lại dấu răng trên tay hắn, liền đau lòng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn rất ảo não, tại sao nàng lại cắn mạnh như vậy, hắn mà đau, thì chính mình cũng đau lòng!

“Không đau.” Mộ Lương khẽ vuốt cằm của nàng, nhìn thấy khuôn mặt đau lòng của nàng, khẽ cười, giọng nói dịu dàng.

“Ta thoa thuốc cho chàng.” Hoa Khấp Tuyết mấp máy môi, trên mặt lại lần nữa không biểu cảm.

Mộ Lương thấy nàng đã đều chỉnh tốt cảm xúc, mắt phượng khẽ nhíu, cúi người hôn lên môi nàng.

Thân thể Hoa Khấp Tuyết liền cứng đờ, nhưng không đẩy ra nữa, sau đó khép mắt, đón nhận nhiệt tình của hắn.

Khi Mộ Lương cảm nhận được hơi thở của nàng trở nên gấp gáp, khẽ mở mắt ra, thấy hàng lông mi của nàng khẽ run, gò má nàng ửng hồng, trong mắt tràn đầy hạnh phúc.

Hoa Khấp Tuyết có chút tò mò thử khẽ động đầu lưỡi, liền cảm nhận được thân thể nam nhân cứng đờ, tiếp sau đó là một tiếng gầm nhẹ, vừa rồi còn hôn rất dịu dàng giờ liền trở nên cực kỳ thô bạo.

Một lúc sau, hắn mới luyến tiếc buông nàng ra, nhưng còn chưa thỏa mãn nên khẽ liếm khóe miệng của nàng vài cái, liền nhận lấy một cái trừng mắt của nàng.

“A Noãn, bôi thuốc cho ta.” Mộ Lương từ trong lòng ngực lấy ra một bình ngọc, để vào tay Hoa Khấp Tuyết.

Tâm trạng Hoa Khấp Tuyết dần bình phục, mấp máy cánh môi có chút sưng đỏ của mình, mở nắp bình ra, bắt đầu thoa thuốc cho hắn, động tác rất nhẹ nhàng, giống như là đang vuốt ve trân bảo hiếm thấy.

Mộ Lương mỉm cười nhìn theo động tác của nàng, cảm thấy rất hạnh phúc.

“Chuẩn bị dược liệu trong phòng đó, có phải tốn rất nhiều thời gian không?” Hoa Khấp Tuyết đột nhiên nghĩ đến phòng “Dành riêng cho A Noãn” kia, khẽ nhíu mày hỏi.

“Nàng thích là được rồi.” Mộ Lương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nàng còn hơi ửng hồng, nụ cười càng sâu hơn, chỉ cần A Noãn thích, bỏ chút thời gian thì có đáng gì.

“Ngốc.” Hoa Khấp Tuyết hừ nhẹ, “Ta nào có như vậy mảnh mai, một chút vết thương cũng không chịu nổi.” Tuy nói như thế, nhưng nàng trong lòng vẫn rất ngọt ngào.

“Ta chỉ muốn bảo hộ nàng thật tốt.” Mộ Lương cầm lấy bình ngọc nàng đưa qua, ánh mắt đầy cưng chiều.

“Mới không cần.” Hoa Khấp Tuyết có chút ngượng ngùng, phản đối nói.

“A Noãn, ở trước mặt ta, không cần che giấu, nghĩ gì nói nấy, cũng không được nói không cần ta chăm sóc.” mặt Mộ Lương đầy ý cười, khẽ nâng cằm của nàng lên, chăm chú nhìn nửa ngày, mới mở miệng, “Theo ta thấy, A Noãn, nàng đang xấu hổ.”

Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn liền lạnh xuống, khẽ giật bàn tay của mình đang được hắn cầm vuốt ve ra, người từ trong ngực hắn dịch ra ngoài.

“A Noãn, đừng nóng giận, là ta sai được không?” Mặt Mộ Lương đầy uất ức, đưa bàn tay mình tới trước mặt nàng, “Nếu không, cho nàng cắn một cái nữa nha.”

Hoa Khấp Tuyết nhìn dấu răng còn hồng hồng trước mắt, liền giận đến nghiến răng, nam nhân đáng chết này, hắn là đang cố ý, cố ý làm cho mình đau lòng vì hắn.

Trong mắt Mộ Lương xẹt qua giảo hoạt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nổi lên tia đau lòng, biết trong lòng cô nương đã mềm nhũng, liền duỗi tay, ôm nàng vào trong lòng.

Hoa Khấp Tuyết thấy hắn lại mở nắp bình ngọc ra, có chút khó hiểu, “Không phải đã thoa thuốc rồi sao?”

“Nàng còn chưa thoa.” Mộ Lương chau chau mày, lấy ra một chút cao dược.

“Ta không có bị thương.” Hoa Khấp Tuyết híp mắt, nàng không nhớ ra nàng đã bị thương lúc nào, nhưng nhìn đến động tác kế tiếp của hắn, thì hoàn toàn đỏ mặt.

Mộ Lương lấy cao dược ra nhẹ nhàng bôi lên cánh môi của nàng, vừa cau mày, còn vừa nói lẩm bẩm, “Là ta thô bạo, lần tới, sẽ dịu dàng một chút.”

Mặt của Hoa Khấp Tuyết liền đỏ hơn, thuốc bôi lên làm giảm đi cảm giác nóng rát trên môi, chỉ còn cảm giác hơi tê tê, nghe câu nói của hắn, trong lòng là vừa giận vừa hờn, lần tới, có lần tới mới là chuyện lạ.

“A Noãn, không có gì phải thẹn thùng......” Mộ Lương nhìn mặt nàng đỏ đỏ, hơi cảm thấy đùa vậy thật tốt, trong mắt phượng tràn đầy ý cười, lại không nhịn được trêu chọc nàng.

Hoa Khấp Tuyết dứt khoát nhắm mắt lại, chôn đầu vào trong lòng hắn, nàng thừa nhận, hiện tại nàng rất hâm mộ đà điểu.

Mộ Lương nhìn đà điểu trong ngực, khẽ nở nụ cười, tay đang vòng quanh người nàng liền tăng thêm một phần sức lực, càng lúc càng dịu dàng.