“Cứ cách bảy ngày, ta sẽ xuống bếp.” Hoa Khấp Tuyết lau miệng, thản nhiên liếc nhìn bọn họ, cũng chỉ là nấu cơm, hai người một phần với bốn người một phần cũng không có gì khác biệt.
“Hoàng thẩm vạn tuế!” Mộ Lê vỗ vỗ cái bụng no căng, ánh mắt sáng lên nhìn Hoa Khấp Tuyết, trên mặt tất cả đều là kích động, mặc dù đồ ăn sẽ ít đi một chút nhưng được ăn là tốt lắm rồi!
Cảnh Duệ cũng âm thầm vỗ tay tán thưởng, nhưng nhìn sắc mặt của Vương Gia không tốt chút nào, vẫn là đình chỉ nụ cười.
Mộ Lương sâu kín nhìn Hoa Khấp Tuyết nói: “A noãn, nàng sẽ mệt mỏi. . . . . .”
“Sẽ không.” Hoa Khấp Tuyết muốn đứng lên, ăn uống no đủ rồi nàng nhất định phải đi tản bộ, đây là nàng ở mang sơn đã dưỡng thành thói quen.
“Được rồi. . . . . .” Mộ Lương không dám đem bất mãn biểu hiện ra rõ ràng, nếu như bị A noãn phát giác tâm tư này của hắn, đoán chừng sẽ gặp phiền toái.
“Hoàng thẩm muốn đi tản bộ sao? Ta đi cùng thẩm!” Mộ Lê vui tươi hớn hở đứng lên, ném hoàng bào xuống dưới đất, hạ nhân tiếp nhận đưa thường phục tới, khoác lên người.
“Ừ.” Hoa Khấp Tuyết gật đầu.
Mộ Lương lạnh lùng nhìn Mộ Lê liếc mắt một cái, dắt tay của Hoa Khấp Tuyết đi ra ngoài trước, âm trầm để lại một câu.
“Mộ Lê, nàng là vợ ta. . . . . .”
Mộ lê sững sờ, trên mặt một trận quái dị, thiếu chút nữa cười ra tiếng, thì ra hoàng thúc là một bình dấm chua!
Cảnh Duệ vỗ vỗ vai hắn, ý bảo hắn không nên quá đắc ý, Mộ Lê hiểu ý, ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt nghiêm túc, đi theo Mộ Lương ra ngoài.
Vườn hoa của Thánh Vương phủ ngoại trừ có cái tên đẹp ra, thì cái loài hoa quý hiếm gì đều có, loài hoa khó sống hơn nữa cũng có thể trồng sống.
Bốn người đi vào vườn hoa, tìm chỗ râm mát ngồi xuống.
“A noãn, nóng sao?” Mộ Lương quạt cho nàng, suy nghĩ muốn trở về lấy một khối băng tới, miễn cho nàng bị cảm nắng.
“Không nóng.” Hoa Khấp Tuyết ngăn động tác của hắn lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Hoàng thẩm sẽ tự phát ra lãnh khí, hoàng thúc, người lo lắng nhiều rồi!” Đặc biệt là ánh mắt kia của hoàng thẩm, hắn hiện tại nghĩ tới còn có chút sợ đây.
“Ngươi không nói chuyện, sẽ đáng yêu hơn.” Mộ Lương lạnh lùng nhìn hắn một cái, giúp hắn “Hạ nhiệt độ“.
Mộ Lê rụt bả vai lại, ngoan ngoãn câm miệng.
“Vương Gia, hầm băng của Vương phủ còn rất nhiều khối băng, buổi tối có cần chuyển đến Noãn các và Lương các một chút không?” Cảnh Duệ phẩy phẩy gió, cũng cảm thấy thời tiết nóng đến thái quá.
“Ừ.” Mộ Lương gật đầu một cái, trong mắt thoáng qua tán thưởng, không tệ, càng ngày càng biết làm việc, không giống trước kia, chỉ biết luyện binh. . . . . .
“Hoàng thúc, chuyện lần trước kia, người suy tính như thế nào?” Mộ Lê nhận lấy dưa hấu tỳ nữ đưa tới, bỏ một miếng vào miệng, thoải mái thở dài.
“Tự lực cánh sinh.” Mộ Lương nằm trên ghế trúc, Hoa Khấp Tuyết nằm ở một cái ghế trúc khác.
“Hoàng thúc. . . . . . Người huyễn thuật cường đại, ta không so được. . . . . .” Mộ Lê ủy khuất bĩu môi.
Hoa Khấp Tuyết mở ra mí mắt nhìn hắn một cái, suy nghĩ công phu làm nũng này là có di truyền.
“Tự mình nghĩ biện pháp.”
Mộ Lương câu môi, rõ ràng là tâm trạng đùa giỡn.
“Hoàng thúc. . . . . .” Mộ Lê để chén dưa hấu xuống, chuyển đến bên cạnh Mộ Lương nói: “Lúc này người thực sự người phải giúp ta! Nếu không, người cho ta mượn Ảnh Vệ dùng một chút cũng được a!”
“Chẳng qua là trộm này nọ thôi, cũng cần dùng đến bọn họ?” Mộ Lương nhíu mày nhìn hắn nói: “Mặc dù thủ vệ trong Chu phủ nhiều, nhưng cũng đâu có khó khăn như vậy?”
“Nhưng lão hồ ly Chu Khôn đó giấu vật kia rất kĩ, hắn lại rất ít khi rời khỏi phòng của mình. . . . . .” Mộ Lê cau mày nói: “Lần trước ta đã cho người của ta đi một chuyến, kết quả bị phát hiện rồi, hiện tại phòng thủ càng nghiêm ngặt hơn, hoàng thúc, lần này người thực sự phải giúp ta!”
“Ngươi là Hoàng đế hay ta là Hoàng đế? Chuyện gì cũng nhờ ta?” Mộ Lương đẩy bàn tay muốn bắt lấy mình của hắn ra, hừ lạnh.
“Nếu không phải là người không làm, cũng đâu đến phiên ta ở nơi này chịu khổ. . . . .” Mộ Lê ủy khuất vuốt tay đến đỏ lên, đột nhiên cười giảo hoạt nói: “Hoàng thúc, nếu không, ngài lấy thanh Trảm Long kiếm kia ra, phế ta đi!”
Năm đó tiên hoàng là chọn trúng Mộ Lương làm hoàng đế, nhưng bị hắn cự tuyệt, còn chỉ rõ là để cho Mộ Lê làm, lúc ấy Mộ Lê muốn phản đối kịch liệt lại bị Mộ Lương che miệng, y y nha nha cái gì đều không nói ra được.
Vốn trông cậy vào tiên hoàng có thể nói một lời công đạo, thật không nghĩ đến hắn chỉ là cười ha hả, nói một câu liền thay đổi cuộc sống hạnh phúc nhàn nhã của Mộ Lê: “Tốt lắm nay trẫm, liền truyền ngôi cho Mộ lê, Lương Nhi a, ngươi coi như Nhiếp Chính vương đi, hãy giúp đỡ hắn thật tốt.”
Mộ Lê cả đời sẽ không quên được, lúc ấy hoàng thúc quỳ xuống tạ ơn thì vẻ mặt rất khoái trá. . . . . . Nhưng hắn lại không cười được, Hoàng đế a. . . . . .
“Lê nhi.” Mộ Lương sâu kín nhìn hắn.
Mộ Lê sinh lòng cảnh giác, mỗi lần hoàng thúc gọi hắn như vậy chính xác là không có chuyện gì tốt lành!
“ Thiên kim Chu phủ bộ dạng cũng khá lắm, nếu không, ta đưa cho ngươi làm phong phú thêm hậu cung. . . . . . Cũng thuận tiện cho ngươi tra án.” Mộ Lương câu môi, trong mắt hiện lên tính toán.
“. . . . . .” Mặt Mộ Lê nhất thời đen lại, mấp máy môi, nhưng cái gì đều nói không được, nữ nhân. . . . . . Hắn đời này ghét nhất chính là nữ nhân! Suốt ngày dính người nũng nịu: “Hoàng thượng” a”Hoàng thượng”, họ cũng không cảm thấy buồn nôn?
“Chu Lệ Liễu?” Hoa Khấp Tuyết đột nhiên mở mắt, hình như là còn chưa thích ứng được với ánh nắng mãnh liệt, khẽ nheo mắt lại.
“Đúng.” Mộ Lương gật đầu, lập tức nghiêng người tay nâng cằm lên cười khẽ hỏi: “A noãn, nàng cảm thấy đề nghị của ta như thế nào?”
“Nàng không xứng với Mộ Lê.” Hoa Khấp Tuyết híp híp mắt, nhìn Mộ Lê liếc mắt một cái, Nhân Trung Long Phượng, Mộ Lương lấy Chu Lệ Liễu ra để đùa giỡn, thật rất có lỗi với Mộ Lê.
“Hoàng thẩm, ta rốt cuộc cũng tìm được người hiểu mình nhất rồi! Ta yêu thẩm!” Mộ Lê trên mặt một mảnh cảm động, khoa trương hô to, giang hai cánh tay liền muốn nhào lên.
Cảnh Duệ vỗ trán, âm thầm cầu nguyện cho hắn, Tuyết cô nương này là tâm can bảo bối của Vương gia, hắn làm sao dám. . . . . . Phật tổ, phù hộ hoàng thượng đi.
Mộ Lương mặt trầm xuống, giơ tay lên chính là một đạo phong nhận đánh úp về phía Mộ Lê.
Mộ Lê giật mình một cái, nhanh chóng tránh ra, nhìn cây gỗ lâu năm ở một bên ngã xuống, một trận sợ hãi, sống lưng toát ra mồ hôi lạnh.
“Mộ Lê, nhớ kỹ thân phận ngươi.” Sắc mặt Mộ Lương rất khó coi, Mộ Lê là đứa cháu hắn thương yêu nhất nhưng cái này cũng không đại biểu cho việc hắn có thể động đến nữ nhân của mình, nói giỡn cũng không thể được.
“Hoàng thúc, người đại nhân đại lượng, tha thứ cho ta!” Mộ Lê còn kém dập đầu xuống, hắn đây không phải là thoáng cái liền quên sao.
“Mộ Lương.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn hắn một cái, kéo tay của hắn nói: “Chàng cười lên rất xinh đẹp.”
Mộ Lương sững sờ, bớt giận hơn phân nửa, bất đắc dĩ nhìn Hoa Khấp Tuyết, nói cái gì, nam nhân sao có thể sử dụng xinh đẹp để hình dung?
Mộ Lê thấy Hoa Khấp Tuyết giải vây giúp hắn, lập tức thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ ngồi trở lại vị trí, lẩm nhẩm, không thể gần gũi hoàng thẩm quá, không thể gần gũi hoàng thẩm quá. . . . . .
“Mộ Lê, ngươi đang lén nghĩ cái gì?” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn hắn.
“Một phong thư mật.” Mộ Lê chấn chỉnh vẻ mặt, trong mắt xẹt qua sắc bén nói: “Là chứng cứ xác thực hắn thông gian bán nước.”
Sự sắc bén trong mắt của hắn Hoa Khấp Tuyết không có bỏ qua, ngoài mặt thì thản nhiên, nhưng trong lòng đã có dự tính, tiểu Hoàng đế này, cũng không phải là một người đơn giản.
“Mộ Lương, theo giúp ta đi.” Hoa Khấp Tuyết nhìn về phía Mộ Lương, chọc đến người của nàng cũng đừng nghĩ sẽ yên ổn, Chu Lệ Liễu là nữ nhi của Chu Khôn, có cơ hội tốt thế này, nàng sao lại không đi?
“Được.” Mộ Lương biết nàng đang suy nghĩ gì, cười híp mắt gật đầu một cái, A noãn muốn đi báo thù, hắn giơ hai tay đồng ý, chỉ là việc này cũng tiện nghi cho tiểu tử Mộ Lê kia.
“Hoàng thẩm vạn tuế! Ngài thật là phúc tinh của ta!” Trên mặt Mộ Lê tất cả đều là kích động, trong mắt tất cả đều là kính nể, hắn cầu xin hoàng thúc thế nào cũng không được, hoàng thẩm chỉ nói một câu liền giải quyết xong. Đến lúc này, địa vị của Hoa Khấp Tuyết ở trong lòng Mộ Lê lại cao lên không ít, đánh cùng Mộ Lương là không phân thắng bại, trở thành tiểu hoàng đế rất kính ngưỡng hai người.
“Nghỉ ngơi một tháng.” Mộ Lương lành lạnh mà nhìn hắn, hài lòng khi thấy người kia sắc mặt đại biến.
“Một tháng? Hoàng thúc! Một tháng người không giúp ta...ta sẽ mệt chết đấy!” Mộ Lê lại nhảy lên.
“Hửm?” Mộ Lương chậm rãi nhắm hai mắt lại, âm thanh lạnh lùng, vốn có chút lười biếng, cũng thản nhiên mang theo uy nghiêm, cả người có chút không giống , nhưng hình như, đây mới là diện mạo vốn có của hắn.
Mộ Lê chu mỏ, thở dài một cái, cuối cùng sa sút tinh thần gật đầu, mệt liền mệt đi, hắn đã tập thành thói quen. . . .
Mộ Lương lúc này mới hài lòng cười, nhưng khí thế trên người vẫn không yếu nửa phần.
Hoa Khấp Tuyết lần đầu tiên nhìn thấy Mộ Lương như vậy, trong mắt xẹt qua tia sáng không rõ.