Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Chương 66: Không nỡ

Chiều hôm ấy, hoàng thượng liền triệu Dự vương tiến cung, tuyên bố chuyện sẽ để hắn đi xa ngàn dặm vì mình cầu phúc.

"Vì phụ hoàng cầu phúc, nhi thần đương nhiên là vui lòng, thế nhưng mà, ở xa hơn ngàn dặm, kia là muốn đến chỗ nào mới được đây, sẽ phải đi rất lâu mới có thể đến sao?" Dự vương có chút do dự, "Nếu không, phụ vương lại cùng Thanh Hư đạo trưởng nói một chút, để hắn chọn lại chỗ nào gần một chút? Ra khỏi kinh đô trăm dặm về phía tây không được sao?"

"Không được, đã nói ngàn dặm thì chính là ngàn dặm." Hoàng thượng sắc mặt nghiêm nghị, cứng rắn, "Năm trước không phải đã đem Bồng Diệp cho ngươi làm đất phong sao, ngươi còn chưa một lần đến đó đâu, vừa vặn lần này đi qua xem một chút. Mấy ngày nay ngươi mau chóng chuẩn bị lên đường đi, cố gắng vừa vặn có thể trước thu phân đến Bồng Diệp, sang năm qua xuân phân ngươi lại trở về, đến tháng năm cũng về đến rồi, thời gian cũng chỉ mất một năm thôi."

"Kia, đã vậy... tốt thôi, cho nhi thần mấy ngày, thu xếp chuẩn bị đồ đạc. Còn có, nhi thần đi rồi, còn xin phụ hoàng chiếu cố mẫu phi một chút."

"Yên tâm." Hoàng thượng gật gật đầu, Ngọc phi hắn tất nhiên là không bỏ được, cho dù đứa con trai này không phải là con của hắn, hắn cũng sẽ không tổn thương Ngọc phi.

Cứ việc Dự vương đã sớm báo trước cho Ngọc phi chuyện hắn sẽ rời kinh một năm, Ngọc phi vẫn là không yên lòng chấp nhận, lôi kéo tay Dự vương, dặn dò thật nhiều, không thể để cảm lạnh, không thể ăn bậy đồ ăn bán trên đường, không được đến những nói nguy hiểm, rất sợ mình quên dặn cái gì, khiến cho nhi tử phải chịu khổ.

Dự vương mỉm cười lắng nghe, "Mẫu phi, đừng lo lắng, lần này ta đi là vì phụ hoàng cầu phúc, dựa theo nghi thức thân vương mà xuất hành, trước trước sau sau có hơn nghìn người đi theo, sẽ không có việc gì." Hắn là danh chính ngôn thuận đi Bồng Diệp, số người tùy hành đông đảo, ngoại trừ nội thị hầu hạ, hộ vệ thị vệ, người phụ trách ăn uống, ca hát, lễ nghi của vương phủ đều đi theo, đương nhiên còn có cả Lộc y chính, cái gì cũng không phải sợ.

Hắn đi ra ngoài không phải lo, ngược lại là không an tâm mẫu phi, nếu không phải phi tần tuyệt đối không thể rời khỏi kinh đô, hắn thật muốn thao tác một phen, đem mẫu phi cũng mang đi. Cũng may hắn đã làm rất nhiều an bài, ngoại trừ Thanh Hư đạo trưởng, còn có rất nhiều người ở trong chỗ tối, trước khi đi, còn muốn đem Thục phi kéo đến bảo hộ mẫu phi. Dù sao hắn cũng đã dự định ra tay trợ giúp Thụy vương một chút, đương nhiên phải thu chút chỗ tốt, hắn cũng không muốn yên lặng làm việc tốt không cần báo đáp.

Còn đang nghĩ ngợi, Thục phi đã đến rồi.

"Ai u, Ngọc phi muội muội đây là không nỡ để lão tứ đi xa nha, nếu ta nói, nam tử cùng nữ tử thật sự rất khác biệt, lớn liền nên đi ra ngoài nhìn xem." Thục phi cười trấn an nói: "Tuy nói lần này đi có xa chút, nhưng mà số người đi theo lại nhiều như vậy, cũng không có chuyện gì đâu, vừa lúc chỗ đến lại là đất phong của hắn nữa, trên mảnh đát kia hết thảy đều là của hắn, điều động quan viên đều phải nghe theo lệnh của hắn, có việc gì phải lo lắng chứ." Đến đất phong của mình rồi, Dự vương chính là thổ hoàng đế, thu thuế, trưng binh, chọn lọc quan viên, ở trên đất phong mọi thứ đều đều do hắn định đoạt.

"Đa tạ Thục phi tỷ tỷ cố ý đến đây trấn an ta, đúng lúc quả vải tươi mới vừa được đưa tới đây, là đứa nhỏ này đưa tới cho ta, giỏ này đưa cho Thục phi tỷ tỷ nếm thử." Ngọc phi nói, lại đem giỏ vải đặt trên bàn đẩy đến trước mặt Thục phi.

Cái giỏ kia bên dưới lót mấy lớp khăn trắng tinh, bên trên bày biện đầy những quả vải căng mọng, màu sắc phấn hồng, tươi ngon mới mẻ. Thục phi dùng ngón tay đẩy nhẹ lớp khăn lót bên dưới ra phát hiện thấy giữa hai tầng khăn kia có kẹp một xấp giấy thật dày, trong lòng mừng thầm, làm như không có việc gì lại đem khăn phủ lại như cũ, "Vậy ta liền không khách khí, vừa vặn đem về nếm thử, mấy quả vải này thật sự đẹp mắt, nhìn qua thôi cũng biết mùi vị không tệ rồi." Quá tốt rồi, không nghĩ tới trước khi Dự vương rời kinh, vậy mà đưa cho Thụy vương một lễ vật lớn như vậy, mặc kệ hắn làm cách nào mà có được những tin tức này, tóm lại đối với mình đều vô cùng tốt, chờ đến ngày Dự vương trở về, nhi tử cũng không còn phải đơn thương độc mã đối kháng thái tử và Khang vương nữa, mà sẽ có thêm một nguồn trợ lực rất lớn. Để báo đáp thành ý của hắn, nàng cũng sẽ chiếu cố Ngọc phi thật tốt.

...

Ngọc phi không nỡ rời xa Dự vương, còn số người mà Diệp Thiên không bỏ được lại nhiều lắm, phụ thân, mẫu thân, ca ca, đệ đệ, ngay cả A Hoàng ở Dự vương phủ nàng đều không nỡ bỏ lại đâu.

Ôm lấy Diệp Thạc không chịu buông tay, sau lại vừa bổ nhào vào trong ngực mẫu thân một hồi lâu, vừa lôi kéo tay phụ thân không chịu buông, Diệp Thiên nước mắt rưng rưng, vừa nghĩ tới sẽ một năm không gặp, trong lòng liền khó chịu vô cùng, còn có ca ca, đã phái người đi quân doanh tìm hắn rồi, vì sao lúc này vẫn chưa trở lại chứ?

"Thiên Thiên!" Nàng còn đang trách thầm trong bụng, ca ca đã phong trần mệt mỏi vọt vào, mặt mũi tràn đầy lo lắng, "Thiên Thiên thế nào?!" Hắn ở trong quân doanh nghe nói muội muội có việc muốn tìm hắn, lập tức ra roi thúc ngựa trở về, sợ muội muội xảy ra chuyện gì, vừa vào Tư Viễn đường, quả nhiên trong mắt muội muội đều là nước mắt.

"Ca ca!" Diệp Thiên nhào vào trong ngực Diệp Lệ, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, đối với phụ thân mẫu thân nàng còn cố gắng nhịn được, nhưng mà đối diện với ca ca, nước mắt của nàng liền không đè xuống được.

"Thiên Thiên thế nào? Xảy ra chuyện gì?" Diệp Lệ vuốt lưng của nàng, lo lắng dỗ dành, "Đừng sợ, có ca ca ở đây." Ở trong nhà này còn có ai có thể khi dễ được nàng, từ khi phụ thân trở về, sủng ái yêu thương nhất chính là nàng, ngay cả đệ đệ vừa ra đời đệ đệ cũng không có đãi ngộ tốt bằng nàng, mẫu thân lại càng không cần phải nói, muội muội dính nàng, nàng cũng đau muội muội, còn có ai dám làm khó dễ muội muội chứ, dù thế nào thì cũng sẽ không phải Diệp Thạc đâu nhỉ? (Thạc đệ đệ: Đừng vu oan, chả lẽ đệ tè lên người tỷ tỷ làm nàng đau lòng sao?)

"Ca ca." Diệp Thiên ô ô khóc một hồi, khó khăn nhịn xuống nước mắt, "Ta phải rời nhà đi ra ngoài, không nỡ xa ca ca."

Đi ra ngoài sao, trái tim Diệp Lệ lúc này mới buông lỏng ra, nhẹ nhàng giúp nàng vỗ lưng thuận khí, "Đi ra ngoài không có gì phải sợ, Thiên Thiên muốn đi đâu, có muốn ca ca đi cùng muội hay không?" Hắn mặc dù đang ở trong quân doanh không được tự do, nhưng dù sao không phải tiểu binh, muốn xin phép nghỉ vài ngày cũng rất dễ dàng.

"Bồng Diệp."

"Bồng Diệp sao, ừm... cái gì?! Chỗ nào chứ?!" Diệp Lệ suýt nữa nhảy dựng lên, "Làm sao lại đi Bồng Diệp, vậy cũng quá xa rồi, đi một lần cũng mất tới nửa năm rồi!"

"Phải một năm, tháng năm năm sau sẽ trở về."

"Một năm!" Diệp Lệ suýt ngất xỉu, lần trước muội muội bị thủy đậu, hắn có hơn mười ngày không gặp được nàng, đó đã là thời gian dài nhất mà hắn không gặp nàng rồi, không nghĩ tới bây giờ lại phải đợi một năm, "Không được, Thiên Thiên không thể đi! Bồng Diệp là đất phong của Dự vương, có phải là hắn bắt muội đi theo hay không? Để ta tìm hắn đi!"

Diệp Thiên vội vàng kéo hắn lại, "Ca ca đừng đi, muội đã đáp ứng Ngôn ca ca sẽ cùng hắn đi, từ năm trước đã đồng ý rồi." =))

Gân xanh trên trán Diệp Lệ đều lộ hết ra ngoài, Tế Bình hầu vỗ vỗ bờ vai hắn, "Được rồi, đến thư phòng, ta có vài câu nói với con." Chuyện thái tử ngấp nghé thèm muốn nữ nhi, Dự vương đã nói với hắn, lần này Dự vương đi Bồng Diệp, một là vì xử lý những vấn đề ở Bồng Diệp, hai là vì nhấc lên tranh đấu giữa thái tử và Thụy vương, về phần nữ nhi, vẫn là cùng hắn cùng rời khỏi kinh đô thì tốt hơn.

Tế Bình hầu đem cửa thư phòng đóng kỹ, đem nghiên mực hắn yêu thích trên thư án cất gọn lên trên giá sách, lại nhìn qua một lượt xác định trên bàn không có cái gì quý giá hoặc đồ mà hắn yêu quý, lúc này mới đem chuyện thái tử đã làm nói cho Diệp Lệ.

"Soạt" một chút, Diệp Lệ đem bàn lớn chạm khắc từ gỗ hoa lê lật ngược, hai mắt đều đỏ lên vì tức giận, "Hắn dám! Dám có ý đồ với Thiên Thiên, ta không tha cho hắn!" Tên thái tử bẩn thỉu này, năm đó Diệp Phù mỗi lần gặp hắn trở về đều là hôn mê, đương nhiên, Diệp Phù như thế nào hắn cũng không quan tâm, nhưng tuyệt đối không thể để cho kẻ cặn bã như vậy đụng đến một đầu ngón tay muội muội bảo bối của mình được.

Tế Bình hầu nhìn nhìn bàn lớn đã ngã lật ngược trên mặt đất, thầm cảm thấy may mắn vì đã dự đoán trước được, "Ta bình thường dạy con thế nào, khi gặp chuyện phải tỉnh táo bình tĩnh, càng là thời khắc nguy cấp, càng phải buộc bản thân bình tâm tĩnh khí. Thái tử tất nhiên đáng hận, nhưng bây giờ vẫn chưa tới lúc cùng hắn quyết đấu, Dự vương đã an bài trước hết để cho thái tử cùng Thụy vương sống mái với nhau, mặc kệ ai thắng cũng được." Diệp Thừa Nguyên đem kế hoạch của Dự vương chậm rãi nói với Diệp Lệ một lần, thái tử ngấp nghé nữ nhi bảo bối của mình, hắn cũng hận không thể lập tức diệt trừ cho thống khoái, thế nhưng lại không thể vì nhất thời nóng nảy mà làm hỏng chuyện được, như thế ngược lại sẽ khiến cho người nhà rơi vào vòng nguy hiểm, "Cho nên, hiện tại để cho Thiên Thiên cùng hắn đi Bồng Diệp là quyết định tốt nhất. Hơn nữa, Dự vương nói rất đúng, sau khi nữ tử lấy chồng rồi muốn đi ra ngoài, vô cùng khó khăn, không bằng thừa dịp lúc này Thiên Thiên vẫn còn nhỏ, để cho nàng ra ngoài đi nhìn xem, cũng để nàng mở rộng tầm mắt."

Diệp Lệ tỉnh táo lại, từ lý trí mà nói, muội muội đi ra ngoài chuyến này, đúng là chuyện tốt, thế nhưng ở trên phương diện tình cảm mà nói, hắn là vạn phần không nỡ.

"Đi thôi." Tế Bình hậu xua xua tay, "Đi bồi Thiên Thiên nói chuyện một chút, nàng nhất định là có rất nói nhiều điều muốn nói với con đấy." Nữ nhi bảo bối thân thiết nhất chính là đại nhi tử, hắn bình thường thấy đều ghen ghét đỏ cả mắt, ai bảo hắn rời đi bảy năm đâu, tiểu nữ nhi mới có một tuổi đã rời đi rồi, dĩ nhiên không thể so sánh với ca ca tự tay chăm sóc, chiếu cố nàng lớn lên rồi.

Diệp Lệ sải bước trở lại Tư Viễn đường, muội muội còn chơi cùng đệ đệ, Diệp Thạc cái gì cũng không biết, vẫn cười vô cùng vui vẻ với Diệp Thiên.

"Thiên Thiên, tới đây." Diệp Lệ vẫy tay, Diệp Thiên ngoan ngoan chạy đến bên cạnh hắn, hai người dắt tay nhau đi ra hoa viện dạo chơi.

"Ca ca, muội đi rồi, huynh nhớ phải tự chăm sóc bản thân cho tốt nha, phải ăn cơm đúng giờ đầy đủ đó, cho dù cơm ở quân doanh khó ăn, cũng phải nhét đầy bao tử đấy." Diệp Thiên ngửa đầu nhìn Diệp Lệ, bên trong đôi mắt hạnh to tròn đầy vẻ không nỡ rời xa, "Còn có, nếu như cùng người khác luận bàn tỷ thí nhớ phải cẩn thận, đừng làm bị thương chính mình."

Cơm của quân doanh xác thực rất khó ăn, dù cho hắn là chính tam phẩm Chiêu dũng tướng quân, cũng không tốt hơn bao nhiêu. Mỗi lần cuối tuần trở về nhà, muội muội đều sẽ chuẩn bị cho hắn thật nhiều đồ ăn, trứng vịt, thịt vịt kho, chà bông, măng chua, rau ngâm, phân loại cẩn thận bỏ vào từng hũ đựng nhỏ. Thượng vàng hạ cám, đầy đủ cho hắn ăn với cơm trong mười ngày.

Quần áo gì đó lại càng không cần phải nói, mỗi lần hắn đem y phục bẩn rách về, muội muội đã sớm chuẩn bị cho hắn mấy bộ sạch sẽ khác, từ trong ra ngoài, liền tất đều đầy đủ, hắn chỉ việc cầm đi quân doanh dùng mà thôi.

Nghĩ đến muội muội đáng yêu, biết quan tâm chăm sóc người như thế quan tâm sắp đi xa một năm, Diệp Lệ tâm can tỳ phổi đều cùng nhau rối rắm, khó chịu, cầm lấy tay muội muội, dặn dò: "Thiên Thiên cũng phải ngoan ngoãn ăn cơm, đừng chỉ lo ăn điểm tâm cùng hoa quả."

"Vâng. Đã biết." Diệp Thiên gật đầu, "Muội biết rồi, muội sẽ ăn cơm với đồ ăn, còn có rau xanh nữa."

"Bên ngoài không thể so với trong nhà, Thiên Thiên phải cẩn thận chút, không nên rời khỏi thị vệ quá xa, không được một người tự ý đi làm cái gì, tận lực ở cùng với Dự vương, mặc kệ là ở đâu, Bạch Trân và Lục Phỉ cũng ít nhất phải có một người đi theo bên cạnh muội." Muội muội bảo bối đáng yêu như thế, Diệp Lệ rất sợ nàng bị người ôm chạy mất.

"Dạ, muội đã nhớ rồi."

"Nếu là gặp kẻ xấu hung ác không nói lý, Thiên Thiên cũng đừng sợ, muội là Dự vương phi, vương phi của thân vương đường đường chính chính, ở Đại Tề này người có thể động chạm đến muội không có mấy người đâu, rời khỏi kinh đô rồi đoán chừng một người cũng không có. Nếu có ai dám bất kính với muội, muội cứ lấy tư thái của vương phi ra dùng, để cho nha hoàn hoặc thị vệ bên người giáo huấn hắn, đừng tự mình động thủ." Đi ra ngoài, khó tránh khỏi gặp chuyện không vừa mắt, Diệp Lệ lo lắng muội muội còn quá nhỏ, bị người khi dễ.

"Vâng, muội biết rồi." Diệp Thiên lắc lắc tay Diệp Lệ, "Ca ca, muội đến tận sang năm mới có thể trở về, huynh đừng có quên mất muội đó nha." Đi xa một năm, nàng còn chưa bao giờ rời khỏi nhà thời gian dài như vậy đâu.

"Sẽ không quên, Thiên Thiên yên tâm." Diệp Lệ đang lo lắng lại bị nàng chọc cười làm thoải mái phần nào, kiên định nói thêm. "Mãi mãi cũng sẽ không quên."