Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

Chương 63: Vô song mỹ ngọc

Từ sau tiệc đầy tháng gặp được Diệp Thạc, Mai thị liền nhớ mãi không quên. Cho dù Diệp Thừa Xương đã nói là sẽ không nhận Thạc ca nhi làm con thừa tự, trong lòng Mai thị vẫn là không cách nào từ bỏ ý nghĩ này, Thạc ca nhi thật sự quá khả ái, quá đáng yêu, lại còn có mấy phần giống với Diệp Thừa Xương nữa, nếu như sớm nhận làm con thừa tự rồi, nàng hoàn toàn có thể đem hắn trở thành con trai của mình mà nuôi. Dù cho sau này nàng thật sự có con của mình rồi thì lại nhiều thêm một con trai cũng không có gì là xấu, hơn nữa, nếu mình may mắn có thai, ai có thể cam đoan sinh ra nhất định là nhi tử được chứ, nếu như là một nữ nhi, không phải đến lúc đó vẫn phải nhận con thừa tự hay sao?

"Tam thái thái đến." Mạnh thị và Diệp Thiên đang chơi đùa với Diệp Thạc thì nghe thấy tiếng của nha hoàn trong nội viện nha hoàn bẩm báo, Mạnh thị khẽ nhíu mày, dạo gần đây Mai thị tới phủ hơi bị thường xuyên quá rồi, mỗi lần đều nói muốn thỉnh giáo nàng chuyện chưởng quản việc nội vụ, nhưng thật ra đều là những chuyện vặt vãnh, lông gà vỏ tỏi mà thôi, không có cái gì quan trọng cả, nói nói hai câu nói liền có thể giải thích rõ ràng rồi, có điều lần nào nàng ta tới cũng đều lề mề, kéo dài thời gian ở lại đến cả một hai canh giờ, không trông thấy Thạc ca nhi liền không chịu đi, tựa hồ là ý không như lời rồi.

"Tam đệ muội tới rồi." Mạnh thị đứng dậy tiếp đón, dù thế nào đi chăng nữa, Mai thị đã tới cửa thì chính là khách, cũng không thể tùy tiện đuổi đi được, hơn nữa, nàng và Mai thị cũng đã là chị em dâu một nhà nhiều năm như vậy, trong lúc đó cũng chưa từng xảy ra tranh chấp hay giở thủ đoạn xấu xa gì.

Mai thị cùng Mạnh thị trò chuyện, cười nói: "Thiên Thiên cũng đang ở đây à, đang chơi với Thạc ca nhi đấy sao?" Nhìn thấy Diệp Thiên, nàng sẽ cảm thấy đau lòng nhớ tới đứa bé mà mình đã mất đi, nếu như có thể sinh ra, thì bây giờ hẳn là cũng sẽ lớn như nàng rồi. Ánh mắt của nàng nhìn về phía Diệp Thạc đang nằm trên giường, hôm nay hắn mặc một thân quần áo màu đỏ, đang tự ôm lấy bàn chân nhỏ của mình, gặm gặm đến thực vui vẻ.

Diệp Thiên ghét bỏ đem bàn chân của đệ đệ từ trong miệng hắn lôi ra, nghiêm túc dạy dỗ, "Thạc ca nhi, cái này không thể ăn, có thấy thối hay không, hả?" Đầu ngón tay của nàng chỉ chỉ nhẹ vào trên gương mặt của đệ đệ, Diệp Thạc cũng không có chút giác ngộ tỷ tỷ là đang phê bình mình, theo như hắn thấy, đây là tỷ tỷ cùng mình chơi đùa đấy, cánh tay nhỏ của hắn dùng sức vung vẩy mấy lần, duỗi về phía Diệp Thiên, ý tứ rất rõ ràng, cầu tỷ tỷ ôm một cái.

Đã qua ba tháng rồi bây giờ Diệp Thiên cũng đã dám ôm hắn, vừa định ôm lấy, tay của Mai thị tay đã nhanh nhẹn vượt lên trước, đem Diệp Thạc nhẹ nhàng ôm lên, một tay nâng cái mông nhỏ của hắn, lại để cái đầu nhỏ kia tựa ở đầu vai mình. Động tác của nàng nhìn qua có chút thuần thục, đây là vì ôm Diệp Thạc cố tình luyện tập qua, nàng mặc dù không có hài tử, nhưng bọn hạ nhân trong nhà cũng có người có đứa nhỏ cỡ như Diệp Thạc, nàng để hạ nhân ôm đến, nghiêm túc học được ôm đứa trẻ làm sao, dỗ đứa nhỏ thế nào.

Diệp Thạc là đứa bé bụ bẫm, chắc nịch, lại không sợ người lạ, thấy người nào cũng cười, ai ôm cũng sẽ không khóc. Dù cho mùi hương trên người Mai thị hắn không thấy quen thuộc, nhưng cũng không cảm thấy khó chịu, khóc nháo gì cả, cứ ngoan ngoãn để cho nàng ôm.

Thân thể nho nhỏ, mang theo đầy mùi hương sữa, mềm mại, ngoan ngoãn nằm sấp trong ngực mình, cả trái tim Mai thị lúc này đều muốn tan chảy thành một vũng nước, nàng nhẹ nhàng lung lay thân thể, muốn dỗ hắn càng vui vẻ thoải mái hơn nữa.

Diệp Thạc xác thực rất thích loại cảm giác lay động thế này, hắn toét miệng ra cười, chảy nước miếng dính vào đầu vai Mai thị, đem áo choàng thêu hoa mẫu đơn quý giá, đẹp đẽ của nàng đều thấm ướt.

"Ai u, tiểu tử thối này lại đem y phục của tam thẩm quần áo làm bẩn cả rồi." Mạnh thị vươn tay tới, muốn đem Diệp Thạc ôm lại, Mai thị lại nghiêng thân sang một chút, tránh khỏi tay Mạnh thị, "Không có gì, tiểu hài tử ấy mà, y phục bị bẩn đợi trở về đổi lại là được rồi."

Mai thị không chịu buông tay, nhi tử ngốc nhà mình lại không khóc không nháo, Mạnh thị cũng không thể trắng trợn cướp về, chủ yếu là Mai thị thật lòng yêu thích đứa nhỏ, Mạnh thị cũng có thể nhìn ra được.

Diệp Thạc ghé vào đầu vai Mai thị y y nha nha chơi một lát, cảm thấy đói bụng, tay nhỏ mò tới trên ngực Mai thị trực tiếp bắt được, rầm rì muốn bú sữa.

(Hầy, tiểu Tế Bình hầu thật mất mặt, mới có bây lớn đâu!!!)

Lần này mặt Mai thị lập tức trở nên đỏ chót Mạnh thị mau chóng ôm lấy nhi tử, gọi nhũ mẫu ôm hắn xuống dưới cho bú sữa, "Tiểu tử thối này sức ăn rất lớn, không chịu được đói, đến lúc đó mà không kịp ăn đến miệng liền muốn khóc."

Mai thị cười xấu hổ cười, "Sức ăn lớn thì tốt mà, tương lai sau này vóc dáng dáng dấp cao lớn, mạnh khỏe, giống như lão gia nhà ta vậy, thân mình cao ráo, bộ dáng tuấn nhã, mới có thể làm cho nữ hài tử yêu thích nha."

Giống tam lão gia? Mạnh thị trong lòng khẽ nhảy dựng, nàng biết Mai thị có chủ ý gì, vốn cho rằng nàng không có hài tử, cho nên phá lệ thích Thạc ca nhi thôi, hiện tại xem ra, nàng là muốn đem Thạc ca nhi về làm của riêng luôn rồi.

"Thạc ca nhi thật sự là không sợ người lạ nha, chờ thêm một hai tháng nữa, thời tiết ấm áp, cũng có thể ôm ra ngoài đi chơi được rồi, đến lúc đó dẫn hắn đến phủ ta tham quan, dạo chơi một chút." Mai thị thử thăm dò.

"Khó mà làm được." Đã biết ý đồ của nàng rồi, Mạnh thị liền dứt khoát cự tuyệt, "Đừng nhìn hắn có chút bụ bẫm, chắc nịch, hầu gia nhà chúng ta thế nhưng vô cùng kỹ lưỡng, cẩn thận coi chừng, bình thường đều không cho người lạ ôm, chớ nói chi đến việc mang ra khỏi hầu phủ, như vậy khẳng định là không được."

Mai thị cười nói: "Bây giờ vẫn còn nhỏ, hầu gia tự nhiên là không nỡ, chờ lớn lên thêm chút nữa là có thể ra ngoài rồi."

Mạnh thị cười một tiếng, không để ý đến nàng, mặc kệ nói cái gì, nàng cũng không có khả năng từ bỏ con của mình.

Đêm đó, Mạnh thị nằm trong ngực Tế Bình hậu, đem chuyện Mai thị liên tục đến xem Thạc ca nhi cùng với suy đoán của nàng chậm rãi nói cho hắn, "Ta mặc kệ cái gì tình đời lẽ thường, Thạc ca nhi là con của ta, ai cũng đừng mơ tưởng đem hắn cướp đi."

Ngón tay thon dài của Tế Bình hậu vuốt ve bờ vai nàng, "Yên tâm đi, tam đệ sẽ không muốn nhận Thạc ca nhi làm con thừa tự đâu, nàng không đồng ý, ta cũng sẽ không đồng ý, ba người đều không nguyện ý, chỉ có một mình tam đệ muội có ý định này mà thôi, không làm nên chuyện được."

Mạnh thị vùi người vào sát trong ngực phu quân, hai người kề sát nhau hơn, thì thầm, "Chàng nói xem, tam đệ năm nay đều đã ba mươi tuổi rồi, dưới gối còn chưa có con cái, vì sao hắn một chút cũng không nóng nảy, liền chỉ có mình Mai thị, cũng không nghĩ tới việc nạp thiếp sinh con trai gì kia?" Chẳng lẽ chân chính yêu sâu đậm là như thế?

"Hắn nha." Tế Bình hậu hừ lạnh một tiếng, kề sát vào tai Mạnh thị thấp giọng nói vài câu.

Mạnh thị kinh hãi, "Thật sao?! Cái này, này cũng thật quá..."

"Trong lòng nàng hiểu là được rồi, cũng đừng lỡ miệng nói với tam đệ muội cái gì, nhà chúng ta không nên nhúng tay vào chuyện giữa phu thê bọn họ." Tế Bình hậu dặn dò. Dù sao cũng là dòng giống của lão thái thái, một khi lỡ lộ ra ảnh hưởng đến lợi ích của hắn ta đến lúc đó khó mà nói được sẽ không thẹn quá hóa giận mà âm thầm trả thù...

Mạnh thị không yên lòng gật gật đầu, "Chàng yên tâm, ta cũng không phải người hay lắm miệng, chính là tam đệ này, bình thường nhìn không ra, ta còn tưởng rằng hắn cùng tam đệ muội phu thê ân ái đến cỡ nào chứ."

"Đây chẳng qua là ngoài mặt thôi." Tế Bình hậu nói: "Biết người biết mặt không biết lòng, lão thái thái sinh hai đứa con trai này, đều là danh lợi che mờ mắt, tam đệ cưới Mai thị, còn không phải là nhìn trúng thế lực nhà Mai gia sao, hừ, ánh mắt thiển cận, phụ thân của Mai thị leo lên Thụy vương, đáng tiếc vị Thụy vương kia lại không phải là người có hùng tài đại lược (*)."

(*) Hùng tài đại lược: tài trí mưu lược kiệt xuất, lại am hiểu thâm tường đạo dụng nhân

Mặt ngoài nhìn qua thấy thế lực của Thụy vương có thể chống đỡ lại thái tử, kỳ thật chẳng qua tất cả đều nằm trong kế hoạch, tính toán của hoàng thượng mà thôi, vị trí thái tử khi vẫn đang ngồi rất vững vàng, hoàng thượng không hi vọng thay đổi trữ quân gây ra rung chuyển ảnh hưởng cục diện triều chính, nhưng cũng không hi vọng thế lực của thái tử phát triển quá lớn mạnh, uy hiếp đến chính hắn, cho nên mới có ý định bồi dưỡng Thụy vương cùng thái tử đối nghịch, chỉ sợ chính Thụy vương đều không có ý thức được điểm này, còn tưởng rằng năng lực của mình thật sự trác tuyệt, được hoàng thượng coi trọng. Nói đến đây mới thấy, trong số bốn vị hoàng tử, chỉ có con rể nhà mình là xuất sắc nhất, tâm cơ thâm trầm, mưu tính sâu xa, đây mới là người có thể làm nên đại sự.

Đến cuối tháng tư, Dự vương phái người đưa tới cho Diệp Thiên hai hộp gỗ tử đàn chạm khắc rất tinh mỹ đẹp đẽ, mở ra xem, một hộp là các loại trân châu, từng viên đều mượt mà căng bóng, một hộp là các loại ngọc thạch, phỉ thúy, mã não, bích tỉ loại nào cũng có, nhưng đều rất nhỏ, ước chừng chỉ to bằng móng tay, có rất nhiều hình dạng, mười hai con giáp, đao thương kiếm kích, hoa cỏ trái cây...

Diệp Thiên đem hộp gỗ bày ở trên bàn, chăm chú nhìn nửa ngày, cũng không minh bạch Ngôn ca ca đây là có ý gì. Lục Phỉ bước vào đổi nước cho nàng, nhìn thấy hai hộp đầy vật quý, kinh ngạc thở dài: "Ai nha, trân châu cùng ngọc thạch đều đủ ngũ sắc, dùng để bện trường mệnh kết không gì tốt hơn, cô nương năm nay có muốn bện thêm mấy sợi hay không?"

Diệp Thiên bỗng chốc giống như hiểu ra ý tứ của Ngôn ca ca rồi. Qua mấy ngày nữa chính là tết Đoan Ngọ rồi, năm trước nàng đã tự tay bện cho mẫu thân, ca ca và Ngôn ca ca mỗi người một sợi, tết Đoan Ngọ năm ngoái tiết thì phụ thân đã trở về, mẫu thân cũng có thai, ca ca còn thi đậu võ trạng nguyên nữa, chuyện tốt quá nhiều, nàng đã đem chuyện trường mệnh kết này quên mất tiêu luôn. Ngôn ca ca đây là đang nhắc nhở nàng đó, đừng quên bện cho mình trường mệnh kết.

"Phỉ này, mau thả ấm trà xuống, đem sợi ngũ sắc tới đây, chúng ta còn phải đem cách bện dây ngũ sắc này ôn luyện lại một lần." Hai năm rồi không có bện, nàng đã không nhớ rõ phải làm như thế nào, cũng may còn có Lục Phỉ ở đây, may vá nữ công gì đó không làm khó được nàng.

"Vâng, cô nương chờ một lát." Lục Phỉ nhanh nhẹn thay nước, đi lấy sợi ngũ sắc, tay nắm tay lại dạy Diệp Thiên làm lại một lần, dù sao cũng là học qua rồi, Diệp Thiên quan sát một lát liền nhớ lại, rất nhanh bắt tay vào vào việc.

Năm nay số người muốn đưa lại gia tăng rồi, Diệp Thiên bận rộn một hồi. Cho phụ thân, mẫu thân đều là trân châu ngũ sắc, cho ca ca chính là ngọc thạch ngũ sắc hình đao thương kiếm kích, cho đệ đệ chính là ngọc thạch có hình những bông hoa, cho Dự vương thì là các loại trái cây, táo, đào, cam...

...

Tết Đoan Ngọ năm nay không có bốn vị hoàng tử tham dự thi đấu thuyền rồng, thé nhưng hai bên bờ hồ Lâm Bình vẫn vô cùng náo nhiệt. Kỳ thật không có hoàng tử tham dự, các đội nhóm dân gian tham gia thi đấu thuyền rồng không cần cố kỵ mặt mũi hoàng tử mà đè ép trình độ của mình, tất cả đều đem hết bản lĩnh của mình xuất ra, ngươi tranh ta đoạt không ai nhường ai, có như vậy cuộc thi đấu mới càng thêm kịch tích, thú vị chứ.

"Ngôn ca ca!" Tầng một của thuyền hoa không có thân ảnh Dự vương, Diệp Thiên dọc theo thang lầu đạp đạp bước chạy lên lầu hai, trông thấy Dự vương đang dựa cả người vào cái gối thật to và mềm mại, trong tay đang nâng một chén rượu nhỏ, hai chân thon dài khoác lên tấm thảm lông tuyết trắng, một chân duỗi thẳng, một chân hơi gập gối lại, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ phủ lên gò má hắn, lông mi thật dài giống như được phủ thêm một tầng kim phấn, gương mặt tựa như một khối bạch ngọc hoàn mỹ không tỳ vết, trơn bóng oánh nhuận.

Bước chân của Diệp Thiên không tự giác đã dừng một chút, ngây người, Ngôn ca ca thật sự là quá đẹp!

Dự vương hướng về nàng vẫy tay, "Thiên Thiên, tới đây, thất thần cái gì đó."

Diệp Thiên lấy lại tinh thần, chạy đến đối diện hắn, ngồi xuống, khuỷu tay chống trên bàn nhỏ, nâng cằm lên lại nhìn thêm vài lần, "Ngôn ca ca, "Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song" (**), câu thơ này huynh đã nghe qua sao?"

(**)Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song 陌上人如玉, 公子世无双: dùng để khen một người con trai vô cùng khôi ngô tuấn tú,đẹp như ngọc thạch, có một không hai trên đời này.

"Nghe qua, làm sao vậy, Thiên Thiên gặp được ai sao?" Dự vương cảnh giác, là ai để tiểu nha đầu phát ra cảm khái như vậy? Nếu như đã dám can đảm câu dẫn tiểu vương phi của mình, hắn tất nhiên sẽ giúp hắn ta trở thành "Nhân như toái ngọc, thế vô xấu song"! (***)

(***)Nhân như toái ngọc, thế vô xấu song: tất nhiên là nghĩa trái ngược với câu trên rồi, người như ngọc vỡ, xấu nhất trên đời không ai sánh bằng =))

Đôi mắt to tròn đen lay láy của Diệp Thiên ở trên người Dự vương quét qua quét lại mấy lần, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt hắn, nhìn xem cái trán cao trơn bóng kia, sống mũi thẳng tắp, mắt phượng hẹp dài, đôi môi thật mỏng, khảo sát xong cuối cùng gật gật đầu, "Ta cảm thấy câu thơ này dùng trên người Ngôn ca ca không thể thích hợp hơn, Ngôn ca ca tựa như một khối mỹ ngọc, ân, vô song mỹ ngọc."

"Ba." Chén rượu trong tay Dự vương, nát.