*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ trước đến nay Tiêu Ngôn Phong luôn xử lý phê duyệt tấu chương vô cùng nhanh chóng, hơn nữa từ ngày hắn ngồi lên ngai vàng này cũng lại sửa lại tật xấu viết tấu chương thao thao bất tuyệt, vòng vo lan man của các triều thần, vì thế còn tiết kiệm thời gian và nội dung của các bản tấu luôn trực tiếp đi vào đúng trọng điểm hơn nhiều lần so với lúc còn hỗ trợ Tiên Đế.
Bình thường trước thời gian dùng ngọ thiện, hắn đã có thể xem xét, xử lý xong phần việc của cả một ngày, mà cho dù có hôm nào không kịp hoàn thành trước giờ dùng bữa, hắn cũng nhất định phải dùng cơm trưa cùng Tiểu Hoàng Hậu của mình xong rồi mới xử lý tiếp, hiện tại khẩu vị của nàng rất hay thay đổi, có đôi khi còn không muốn ăn uống gì, vì vậy lần nào hắn cũng phải tận mắt nhìn nàng ăn uống mới có thể yên tâm được.
"Sao hôm nay lại không có cá chứ? Đột nhiên thật muốn ăn cá." Diệp Thiên nhìn một bàn bày đầy thức ăn, tiếc nuối than một câu.
"Có cá, ngự thiện phòng luôn chuẩn bị sẵn sàng." Dạo mới phát hiện có thai, nàng vừa ngửi thấy hương vị cá sẽ phun ói dữ dội, kể từ đó lại trên bàn cơm cũng không còn dám bày biện... các món cá nữa. Tiêu Ngôn Phong liếc mắt ra hiệu cho Khang công công đang đứng hầu bên cạnh, Khang công công lập tức đi ra ngoài phân phó một tiếng, một tiểu thái giám liền nhanh chân chạy đi như bay. Tiêu Ngôn Phong gắp một đũa gà xắt lát xào nấm Khẩu Bắc lên hỏi nàng, "Thiên Thiên muốn ăn món này không?"
Đợi Diệp Thiên gật đầu rồi Tiêu Ngôn Phong mới thả đũa gà mình gắp vào chén của nàng. Khẩu vị hiện tại của nàng hắn cũng không tính được chính xác, muốn gắp cho nàng miếng rau cũng phải đợi nàng gật đầu xác nhận có thể ăn thì mới gắp. Vốn dĩ ngày thường lúc hai người dùng bữa thì không cần có người khác hầu hạ bên cạnh, thời gian này Khang công công đều luôn canh giữ ở một bên, thấy nàng đột nhiên muốn ăn món gì, liền phái người đến ngự thiện phòng lấy về, cũng may cho tới bây giờ những món nàng đột nhiên muốn ăn đều là những món bình thường, dễ chế biến mà không phải hao tốn quá nhiều công phu và thời gian, nhự thiện phòng chỉ cần lo chuẩn bị sẵn sàng các nguyên liệu cơ bản, là đã có thể thỏa mãn được bụng nhỏ của nàng rồi.
Chẳng bao lâu sau, tiểu thái giám đã đưa vào một cặp lồng lớn, Khang công công đem những món ăn bên trong đặt lên bàn, tất cả đều là cá, chiên kho hấp... các loại đều có cả.
Tiêu Ngôn Phong thấy ánh mắt nàng dừng lại ở đĩa sóc quế ngư (*), gắp một miếng sang đĩa nhỏ, cẩn thận rút sạch xương cá, rồi mới thả vào chén của nàng. Làm xong hắn buông đũa, chỉ ngồi đó yên lặng nhìn chằm chằm nàng, tư thế sẵn sàng chuẩn bị nếu như nàng nôn mửa sẽ lập tức tiến lên hỗ trợ.
(*) Sóc quế ngư: Món cá chiên xù, được bài trí như một con sóc. Hơn nữa khi người ta rưới nước sốt nóng hổi lên món ăn thì sẽ tạo ra âm thanh như tiếng sóc kêu.
Chỉ thấy Diệp Thiên cười vui vẻ ăn từng chút từng chút một, lại còn hài lòng gật gật đầu, hắn vừa mới tạm yên tâm một chút bỗng nhiên hai mắt của nàng mở to, kêu lên một tiếng.
"Sao vậy?" Tiêu Ngôn Phong lập tức lo lắng, khẩn trương hỏi, "Muốn ói hay ăn trúng xương cá?" Chẳng lẽ là do vừa rồi hắn không nhặt kỹ xương sao, vừa nghĩ đến đó hắn thầm cảm thấy ảo não.
Tiêu Ngôn Phong lập tức đẩy ghế, đứng dậy đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh nàng,đôi mắt phượng tối đen như mực cẩn thận nhìn chăm chú vào phần bụng của nàng, quả nhiên, nơi đó đang nhẹ run một chút."Động!" Tiêu Ngôn Phong kích động mà đem bàn tay to của mình áp vào vị trí vừa động trên bụng nàng, nhẹ giọng dỗ: "Nhóc con, lại đá một cái xem nào."
Hắn nín thở tập trung tinh thần thật lâu, chỉ lo sơ suất sẽ bỏ lỡ mất cơ hội, nhưng mà bụng của Diệp Thiên lại không có động tĩnh gì nữa. Nàng không đành lòng nhìn biểu tình thất vọng trên gương mặt hắn cho nên nhỏ giọng an ủi, "Đứa nhỏ này cũng thật là nghịch ngợm, phụ thân còn đang chờ kia kìa, thế mà lại lười nhúc nhích, chờ đến lúc sinh ra phải đánh một trận mới được."
Nàng vừa nói xong, bụng đã bị đá một cái, vừa vặn đá vào ngay trong lòng bàn tay của Tiêu Ngôn Phong.
"Thiên Thiên!" Tiêu Ngôn Phong kích động gọi nàng, hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng, trong lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, hai đời, con của bọn họ rốt cục cũng đã bắt đầu động đậy rồi đây là giọt máu của hắn, là con yêu của hắn và Thiên Thiên.
Diệp Thiên phát hiện hốc mắt của hắn đều đã hơi ửng đỏ lên, vội vươn tay xoa xoa khuôn mặt hắn, "Ngôn ca ca, Lộc thái y nói về sau đứa nhỏ sẽ càng ngày càng nghịch ngợm, thường xuyên vung tay đá chân..."
"Nghịch ngợm một chút mới tốt." Tiêu Ngôn Phong âu yếm nhìn bụng nàng, "Tên nhóc kia con đừng sợ, muốn đá thì cứ việc đá, muốn lười thì lười, lúc ra đời ta sẽ không đánh con đâu."
Diệp Thiên tươi cười, "Ngôn ca ca, về sau chỉ sợ chàng sẽ không đảm đương nổi vị trí nghiêm phụ rồi." Nhìn dáng vẻ này của hắn xem, cứ tiếp tục như vậy, chỉ e sẽ cưng chiều đứa nhỏ không màng nguyên tắc thôi.
Tiêu Ngôn Phong còn thật sự nói: "Bảo bối của ta và Thiên Thiên, không cần phải đối xử nghiêm khắc, bẩm sinh đã rất tốt đẹp rồi."
...
Sau khi lên triều buổi sáng, Tiêu Ngôn Phong theo thường lệ phê duyệt tấu chương ở Dưỡng Tâm Điện, lúc này vừa đúng vào khoảng thời gian oi bức nóng nực nhất trong năm, mặc dù bốn góc điện đều đã đặt bốn nồi băng lớn, hắn vẫn cảm giác có chút oi bức, khó chịu, nhưng mà hắn cũng hạ lệnh không được đặt thêm quá nhiều băng ở nơi này, bởi vì Tiểu Hoàng Hậu của hắn thường xuyên đến đây,không thể để nàng bị cảm lạnh được.
Thời tiết oi bức đến mức phần trán của hắn đã dần thấm ướt một tầng mồ hôi mỏng, hắn vừa định lau đi, từ bên cạnh lại có một cánh tay mảnh khảnh vươn đến, trên tay cầm một chiếc khăn lụa thêu hoa mẫu đơn, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán hắn, chiếc khăn tỏa ra mùi hương thơm ngào ngạt.
Đây không phải là khăn tay của Thiên Thiên! Tiêu Ngôn Phong lập tức ngẩng đầu lên, Ngô Xảo hoảng sợ, lui về sau hai bước, hai gò má ửng hồng, nàng cắn môi ảo não thưa: "Nô tỳ đáng chết, chỉ nghĩ bệ hạ đang bận rộn, cho nên muốn thầm giúp bệ hạ lau mồ hôi, không nghĩ tới vẫn quấy nhiễu đến bệ hạ." Nàng thấm thỏm không yên nhìn Tiêu Ngôn Phong, trong ánh mắt rụt rè e lệ còn mang theo sự sùng bái cùng thần phục, nàng nghĩ tất cả các nam nhân nhất định đều yêu thích nữ nhân nhìn mình bằng ánh mắt như vậy.
"Ngươi đúng là đáng chết." trên gương mặt Tiêu Ngôn Phong không có chút ý cười, dù rằng cung nữ dâng trà rót nước này đã hầu hạ ở Dưỡng Tâm Điện hơn nửa năm rồi, nhưng đối với nàng ta hắn cũng không có chút ấn tượng gì, "Ngươi mau lập tức xuất cung, trở về nhà đi." Ở bên người hắn tuyệt đối sẽ không cho phép loại nữ tử có tâm tư tính toán ở lại.
Ngô Xảo không dám tin tưởng vào những gì mình vừa nghe được, nàng mở to mắt nhìn hắn, không, đây không phải là kết quả mà nàng đã dự đoán, cho dù Hoàng Thượng ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng hẳn là cũng rất ưa thích như vậy, sau đó hai người bọn họ dần dần ngươi tới ta đi, chậm rãi trở nên quen thuốc, hắn ưa thích ôn nhu săn sóc, mà Hoàng Hậu lại đang lớn bụng, rốt cục sẽ đến một ngày, hai người bọn họ vượt qua ranh giới, nàng sẽ trở thành phi tử, đây mới là hẳn là chuyện nên xảy ra chứ.
Sắc mặt của vị Hoàng Đế trẻ tuổi anh tuấn khôi ngô càng ngày càng âm trầm, Ngô Xảo biết hắn không có nói chơi, hai chân lập tức mềm nhũn, "Phù phù" quỳ xuống, "Cầu xin bệ hạ khai ân, tha cho nô tỳ lần này, nô tỳ không thể về nhà, trong nhà có kế mẫu hung hãn, sau khi nô tỳ trở về chắc chắn sẽ bị bà ta hành hạ, giày vò chết mất, cầu xin bệ hạ cứu lấy nô tỳ đi." Hai tròng mắt nàng rưng rưng, cực kỳ đáng thương bất lực mà nhìn hắn, giống như hắn chính là anh hung duy nhất của nàng.
"Đây là làm sao vậy, sao lại khóc thành như thế?" Diệp Thiên chậm rãi bước vào cửa điện.
Ngô Xảo giật mình hoảng hốt vội thưa, "Hoàng Hậu nương nương, ngài... ngài không nên trách bệ hạ, chúng ta...chúng ta không có chuyện gì, thật sự... chuyện gì cũng chưa xảy ra."
Gương mặt Tiêu Ngôn Phong như tăng thêm một tầng sương lạnh, đôi mắt phượng đầy sắc bén và lạnh lẽo nhìn nàng ta như nhìn một người chết, ả cung nữ to gan lớn mật này, cũng dám đặt điều, nói hưu nói vượn ngay trước mặt Thiên Thiên sao, lại còn cố ý nói những lời dễ dẫn dắt người khác hiểu lầm, hiện tại nếu hắn nói "Thiên Thiên đừng hiểu lầm, chúng ta không có chuyện gì cả", sợ rằng sẽ chỉ phản tác dụng mà thôi.
Diệp Thiên hừ một tiếng, "Nếu đã không có chuyện gì, vậy thì ngươi mau ra ngoài đi."
Khuôn mặt Ngô Xảo cứng đờ, vì sao phản ứng của Hoàng Hậu cũng không hề giống với những gì nàng đã dự đoán chứ? Không, nàng không thể cứ như vậy rời đi, Hoàng Thượng đã nói để nàng về nhà, nếu cứ rời đi như thế, nàng thật sự sẽ không còn duyên phận với vị trí phi tử nữa."Hoàng Hậu nương nương, xin ngài cứu nô tỳ đi." Nàng ta bắt đầu khóc lóc, nhào người về phía Diệp Thiên, nàng nghĩ Hoàng Hậu còn nhỏ như thế, chỉ cần mình giữ chặt mép váy của nàng khóc lóc kể lể một phen, nếu nghe nói sau khi mình về nhà sẽ bị hành hạ giày vò đến chết, mặc kệ là xuất phát từ sự đồng tình hay là vì thể diện, nàng nhất định cũng sẽ giữ mình lại.
"Cẩn thận!" Tiêu Ngôn Phong đứng phắt dậy, Bạch Trân đỡ lấy Diệp Thiên, cặp lồng đựng thức ăn trong tay Lục Phỉ cũng lập tức bị ném thẳng về phía Ngô Xảo, "Đứng lại!" Cặp lòng đập vào đầu nàng ta, một chén canh cá thơm nồng bên trong cứ thế đổ hết lên gương mặt nàng ta.
Tiêu Ngôn Phong nhanh chóng bước tới, lôi kéo tay Diệp Thiên nhìn nàng thật kỹ từ trên xuống dưới mấy lượt, thấy nàng không bị tổn hao xây xát gì, lúc này trái tim đang đập loạn xạ vì lo lắng mới dần an ổn lại, hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, phẫn nộ quát: "Người đâu mau tới đây, đem tiện tì này kéo ra ngoài, xử phạt hai mươi đại bản, đuổi ra khỏi cung!"
"Không, nô tỳ không muốn hại Hoàng Hậu nương nương! Hoàng Hậu nương nương cứu mạng, nô tỳ thật sự không muốn hại ngài!" Bị đập vào đầu ngơ ngác một lúc đến giờ Ngô Xảo mới kịp phản ứng lại, nhìn thấy một đội ngự tiền thị vệ đã muốn tiến vào, nàng sợ tới mức hồn bay phách lạc không ngừng hô hào, cầu khẩn, "Hoàng Hậu nương nương ngài không thể vô tình như vậy, xin ngài cứu lấy nô tỳ đi!"
Vừa rồi Diệp Thiên thật sự nghĩ đến nàng là muốn tông vào mình, trong lòng vẫn còn sợ tới mức tim đập loạn thình thịch, thấy nàng ta còn hô to gọi nhỏ kêu loạn, liền cười lạnh một tiếng, "Xử trí ngươi là mệnh lệnh của bệ hạ, mà nếu ta không chịu cãi lại thánh ý để cứu ngươi, lại biến thành kẻ không có tình người, ha, ngươi thật đúng là muốn chụp mũ lên đầu bản cung đây."
Tiêu Ngôn Phong không kiên nhẫn vung tay lên, hai thị vệ tức khắc tiến lên, một trái một phải giữ chặt hai cánh tay Ngô Xảo, kéo ra ngoài.
Lại lập tức có tiểu thái giám lại đây thu thập cặp lồng, bát đũa, chén canh... trên mặt đất, Tiêu Ngôn Phong thì ôm Diệp Thiên đi về phía sau đại điện, hắn rất lo nàng bị dọa sợ, muốn để Lộc thái y đến đây kiểm tra một lượt mới có thể an tâm.
======--======
Con đường hành y của Lộc thái y thật một lời khó nói hết, tài năng có thừa, say mê nghiên cứu thuốc mà trước thì suốt ngày chủ nhân không chịu bệnh để chữa, sau thì thành đại phu chuyên dụng, từ phải lo lắng chuyện hành kinh thiếu nữ nay sắp thăng cấp lên bác sĩ khoa sản luôn rồi =)))