Tỷ Diệm Thần Ma thấy trong ba người không có ông gia họ Ngụy nên không thèm nhìn đến.
Tuy ba ông già ăn mày không biết hai người là ai, nhưng chúng thấy Thần Ma tỏ vẻ oai vệ chúng không dám khinh thường. Một người lớn tuổi nhất trong bọn, tiến lên hỏi Thần Ma rằng:
“Xin hỏi tiên sinh có trong thấy Ngụy bang chủ của tệ bang đi qua đây không?”
Thần Ma chỉ dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng chứ không trả lời:
Tích Tố nghe thấy có người nhắc đến Ngụy bang chủ liền mở mắt ra và lên tiếng hỏi:
“Ba vị có phải thuộc hạ của bang chủ không?”
Ba ông già ăn mày nghiêm nghị đáp:
“Tại hạ chính là đệ tự của Cái Bang không biết tiểu cô nương có trông thấy bang chủ của chúng tôi không?”
Tích Tố đang định trả lời thì Thần Ma sợ nàng nói có nhiều ảnh hưởng đến vết thương nên y vội đỡ lời:
“Ba lão ăn mày này không biết khinh trọng gì hết, tại sao lại hỏi căn hỏi vặn một người đang bị thương như thế này.”
Một người ăn mày già tỏ vẻ thắc mắc hỏi ngay:
“Các người đã làm gì bang chủ của chúng tôi rồi.”
Thần Ma trợn ngược đôi lông mày lên giận dữ quát tháo:
“Giỏi thật! Lão ăn mày trốn tránh không ra mặt lại sai hai ngươi đến đây quấy rối, nếu lão phu không khiến ba người đi thì lão phu không phải là Tỷ Diệm Thần Ma nữa.”
Thần Ma tự báo danh xong, ba ông già ăn mày mới biết đối phương là một lão ma đầu giết người không biết chớp mắt, nên ba người vòng cùng về một phía sau hơn trượng, người nào người nấy vội rút khí giới ra đề phòng Thần Ma tấn công và hình như đã quyết tâm liều chết với Thần Ma vậy.
Tích Tố khẽ can:
“Lão tiền bối nên để cho họ nói rõ đã, chưa chi đã giận dữ rồi.”
Thần Ma vừa cười vừa đáp:
“Lão phu thấy chúng quấy nhiễu quá nên mới nổi giận.”
Nói xong, y lại dịu giọng nói với ba lão ăn mày:
“Lão ăn mày này, họ Ngụy đã hẹn với La tiểu thư gặp gỡ ở đây. Các ngươi có chuyện gì cứ nói đi.”
Ba ông già ăn mày đưa mắt nhìn, rồi một người lớn tuổi hơn hết đáp:
“Ngụy bang chủ tối hôm qua bị người ta ám hại…”
Thần Ma nghe nói không sao nhịn được, vội hỏi:
“Nói bậy nào, tối hôm qua y còn ở đây và hẹn ngày hôm nay sẽ gặp lại.”
Ông già lớn tuổi nói tiếp:
“Sáng sớm hôm nay anh em tiểu bối còn phát hiện dấu hiệu của Bang chủ lâm nguy để lại nên nhận ra có người bắt cóc ông đi rồi, vì thế mới theo dõi tới đây và đường đột hỏi hai vị như thế này!”
Tích Tố nghe nói thất vọng nhắm nghiền mắt lại.
Thần Ma bỗng lên tiếng nói bâng quơ:
“Xem như vậy lại không giống bị thằng nhỏ họ Thẩm đả thương đây.”
Tích Tố nói:
“Tiểu bối có nói là Thẩm thiếu hiệp đả thương đâu.”
Sau dó cả năm người tụ họp vào một nơi bàn tán cả nửa ngày.
Rồi Tỵ Trần Đạo nhân mời được Tĩnh Nguyên đạo trưởng chữa thương cho Tích Tố và sau đem nàng ta ra khỏi đó.
Nguyên Thông nghe chuyện không sao cầm lòng được vội lên tiếng hỏi:
“Có phải vết thương của La tiểu thư nặng lắm không?”
Đàm Anh tức tối đáp:
“Họ đều đi cả, làm sao biết!”
Nguyên Thông khẽ thở dài một tiếng không nói nữa. Đàm Anh có vẻ bực tức, hừ một tiếng.
Ba người ra khỏi khách điếm. Nguyên Thông lại hỏi:
“Đại ca có thuê phòng đây không?”
Tăng Bật đáp:
“Có, tôi đang ở khách sạn Trường Xuân tại phố Đông Hải.”
Nguyên Thông đưa mắt nhìn Đàm Anh hỏi:
“Đàm muội ở đâu?”
“Tôi không khiến đại ca hỏi.”
Nguyên Thông lại nói với Tăng Bật:
“Đại ca về mướn thêm hai căn phòng tôi với Anh muội sẽ về sau.”
Nguyên Thông dẫn Đàm Anh ra ngoài thành. Dọc đường chàng dùng chiến thuật tâm lý, mắt nhìn thẳng vào trước ngực nàng không chớp. Đàm Anh hiểu lầm nói:
“Đại ca tệ lắm!”
Nguyên Thông cười hỏi tiếp:
“Tại sao ngực của hiền muội lại gò cao thế?”
Đàm Anh mặt đỏ bừng, hờn giận đáp:
“Uổng đại ca là dòng dõi danh môn!”
Nguyên Thông cười khì một tiếng và nói tiếp:
“Tôi muốn nói trước ngực hiền muội đeo vật gì mà không cho huynh xem.”
Đàm Anh lại tưởng chàng ta chọc mình, không ngờ chàng có thâm ý khác, cho nên nàng dậm chân mấy cái và mắng yêu:
“Vô ý thức thật!”
Nàng vừa nói vừa móc ra cái túi lụa màu bạc trong cổ ném cho Nguyên Thông và nói tiếp:
“Đấy xem đi!”
Nguyên Thông trong thấy cái túi lụa biết ngay ông già trong ao trên Huyết Thạch không nói dối mình, nhưng chàng lại thắc mắc, không biết tại sao Đàm Anh có thể nhận lầm ông mình?
Chàng mở cái túi lụa lấy miếng ngọc m ra phối hợp với miếng ngọc Dương. Quả nhiên hai miếng ngọc cùng màu sắc và to nhỏ bằng nhau, chỉ phân biệt ở nơi một viên khắc hoa lõm và một viên khắc hoa lồi, có lẽ vì thế mà viên ngọc khác hoa lõm là m và hoa lồi là Dương. Xem xong, chàng làm ra vẻ tiếc rẻ mà nói:
“Tiếc thay, chỉ có một chiếc!”
“Ai bảo chỉ có một chiếc nào, còn một chiếc nữa, ông em đang đeo ở trong người.”
Nguyên Thông nghe nói biến sắc mặt, bụng bảo dạ rằng:
“m Dương ngọc bối có ba chiếc sao? Nếu vậy lời của ông ông giả ở trong ao là thực hay hư?”
Chàng bỗng nghĩ ra một kế, lên tiếng rằng:
“Tôi cũng có một miếng.”
“Có gì là lạ, chắc ông đã cho đại ca phải không?”
“m Dương ngọc bối là kỳ báu của thiên ha, công lực của nó có thể tăng trưởng nội lực, khi nào ông của hiền muội lại có thể đem tặng cho nhu huynh một cách dễ dàng như thế!”
Đàm Anh nói giọng rất huyền bí trả lời Nguyên Thông rằng:
“Trước sau, ông tôi thế nào chả tặng cho đại ca kia chứ.”
Nguyên Thông nghe nói nhảy bắn lên hỏi lại:
“Anh muội nói gì thế?”
Đàm Anh nũng nịu đáp:
“Sư phụ nói m Dương ngọc bối này, nguyên là một đôi, lúc sư phụ thâu tiểu muội làm đồ đệ, ông của tiểu muội có đưa cho sư phụ một miếng ngọc m và dặn khi nào dặn xuống núi thì đưa cho tiểu muội làm tín vật và còn nói rằng: ‘Người già nào cầm miếng ngọc Dương là ông, còn người nào trẻ thì là…’”
Nói tới đó nàng ngắt lời nín lặng. Nguyên Thông hỏi:
“Còn người trẻ cầm ngọc thì làm sao?”
Đàm Anh hổ thẹn, mặt đỏ hồng hồng đáp:
“Đại ca không hiểu thật hay vờ thế?”
Nguyên Thông mới tỉnh ngộ, ngượng ngùng kêu lên:
“Ủa!”
Chàng nghĩ ngợi giây lát lại hỏi:
“Chẳng hay Anh muội có trong thấy miếng ngọc Dương của ông chưa?”
Đàm Anh lắc đầu. Nguyên Thông lại bụng bảo dạ rằng:
“Ông già trong ao không dối ta.”
Nghĩ đoạn chàng hỏi tiếp:
“Thế Anh muội nhận người ông đó chẳng lẽ không bắt ông ta đưa viên ngọc Dương cho xem hay sao?”
Đàm Anh trả lời một cách ngây thơ:
“Ông không bắt tiểu muội đưa cho ông xem miếng ngọc m mà chỉ nhận tiểu muội là cháu thôi.”
“Anh muội thử nói cho ngu huynh biết khi Anh muội gặp gỡ ông như thế nào?”
Đàm Anh nghĩ ngợi hồi lâu mới đáp:
“Khi hạ sơn sư phụ có cho tiểu muội biết nhà ở đâu và mặt mũi ông như thế nào. Khi về nhà, tiểu muội đã trông thấy ông đang ở trong nhà như vậy, cần gì phải biểu ông đưa ngọc ra đối chứng nữa.”
“Thế ông của Anh muội có nhắc nhở đến chuyện viên ngọc không?”
“Sao ngày hôm nay đại ca lại hỏi lôi thôi như vậy? Có ai lại bỗng dưng nhận người ngoài làm cháu gái. Vả lại võ công của tiểu muội là do sư phụ dạy cho, ai mà chả biết.”
Nguyên Thông nghĩ thầm:
“Chắc y không biết trong người Đàm Anh có viên m Dương ngọc bối, y ám hại Võ lâm Nhất Quái có thể là vì phục thù huyết hận. Nhưng y giả mạo ông Đàm Anh để làm chi? Chẳng lẽ y không muốn buông tha Anh muội… không, Anh muội ngây thơ như vậy muốn giết hại nàng thực là dễ như trở bàn tay.”
Nghĩ mãi mà chàng không hiểu được, lại không muốn đem chuyện mình lên Huyết Thạch sơn kể cho Đàm Anh nghe, sợ nàng nóng nảy làm lỡ đại sự. Chàng cứ ngẩn người ra suy nghĩ.
Đàm Anh thấy vậy cũng không sao nhịn được cười.
Hai người đi vào trong thành tìm tới khách sạn Trường Xuân. Tăng Bật đã thuê sẵn phòng cho hai người. Đàm Anh trở về phòng mình tắm rữa còn Nguyên Thông thì ngồi nói chuyện phiếm.
Nhân lúc vắng mặt Đàm Anh, Nguyên Thông đem chuyện Huyết Thạch sơn kể cho Tăng Bật hay và nhờ Tăng Bật ngấm ngầm điều tra hộ, còn chàng thì cứ giữ nguyên thái độ như thường để xem sự thế biến hóa ra sao.
Tăng Bật thở dài nói:
“Sao trên thế gian này lại lắm kẻ ác như thế? Không ngờ Đàm tiểu thư lại có thân thế oái ăm như vậy”
“Tiểu đệ đã coi nàng như em gái, em thể nào cũng phải tìm ra manh mối chuyện này mới thôi.”
“Hiền đệ không sợ nàng đau lòng hay sao? Và hiền đệ vận còn yêu La tiểu thư ư?”
Nguyên Thông rầu rĩ đáp:
“Mối thù bất động đái thiên khi nào tiểu đệ lại chịu thỏa hiệp nhưng thiết nghĩ nàng là người vô tội. Sau khi quen biết rồi, cuộc đời của nàng ấy đã quyết định rồi, tất nhiên nàng không chịu lấy ai đâu. Nếu tôi bỏ rơi nàng có phải phụ lòng người ta không? Nhưng mối thù lớn chưa trả xong rồi không bao giờ lại nghĩ đến chuyện thành gia lập thất, thà cam chịu độc thân suốt đời. Nếu đại ca ở vào địa vị của đệ thì đại ca sẽ xử trí thế nào?”
Tăng Bật không biết trả lời ra sao cho phải.
Lúc ấy bên trong có tiếng một già hỏi người phổ cây:
“Có còn phòng rộng rãi sạch sẽ cho thuê không?”
Nguyên Thông nhận ra tiếng nói của người ông giả mại của Đàm Anh nên khẽ nói với Tăng Bật rằng:
“May mắn thay, y cũng vào trọ khách sạn này.”
Tăng Bật theo lời Nguyên Thông dặn nhảy qua cửa sổ đi luôn. Còn Nguyên Thông ở lại trong phòng, bỗng nghe thấy của phòng của Đàm Anh kêu kẹt một tiếng va giọng Đàm Anh thảnh thót vui vẻ nói:
“Sao ông biết chúng cháu ở đây? Nguyên đại ca đã về rồi đấy, có cả Tăng đại ca nữa.”
Nàng vừa nói dứt đã chạy sang phòng bên kêu gọi:
“Nguyên đại ca, ra xem ai tới đây?”
Nguyên Thông rất trấn tĩnh đứng dậy chào Đàm Ký Ngu và nói:
“Tăng đại ca có việc bận đã đi khỏi rồi, lão tiền bối khỏi phải lấy phòng nữa, cứ ở phòng Tăng đại ca cũng được.”
Đàm Anh nghe nói Tăng Bật đã đi khỏi liền nói:
“Tăng đại ca lạ thật, có việc phải đi mà không cho tiểu muội hay, lần sau bắt gặp thế nào tiểu muội cũng phải chỉnh cho anh ta một phen mới được.”
Đàm Ký Ngu tỏ vẻ rất thân ái, nói với Nguyên Thông rằng:
“Chuyến đi của lão rất may mắn, kiếm được mấy món thuốc hi hữu, khi lão trở về trong hang động ở dưới vực thẳm thấy tờ giấy Anh nhi để lại mới biết Anh nhỉ ở đó một mình buồn bực đã tới Tương Dương rồi. Không ngờ hiền điệt còn đến sớm hơn lão.”
Nguyên Thông vừa cười đáp:
“Tiểu bối mới tới không lâu!”
Đàm Anh ngồi cạnh Võ lâm Nhất Quái ngẩng mặt lên nũng nịu nói:
“Ông, nếu ông không còn tới đây thì thế nào cháu cũng bị Nguyên đại ca chọc tức chí chết.”
Nói xong, nàng liếc nhìn Nguyên Thông mỉm cười.
Nguyên Thông sợ rằng nói về viên ngọc m Dương quá sớm nên chàng cứ nháy mắt ra hiệu cho nàng đừng nói nữa.
Đàm Anh vui cười khanh khách. Ký Ngu không hiểu gì, thấy cháu gái cười cũng cười theo.
Vì có thành kiến sẵn, Nguyên Thông nhận thấy tiếng cười của ông này dù sao cũng có phần giả dối bên trong.
Ký Ngu vừa cười vừa đi về phòng tắm rửa và thay quần áo, Đàm Anh làm mặt xấu nũng nịu hỏi:
“Đại ca có sợ ông của tiểu muội không?”
Nghĩ đến lời dặn bảo của ông già trên núi Huyết Thạch, Nguyên Thông có ý làm ra vẻ khiếp sợ và trả lời Đàm Anh rằng:
“Sao lại không, nhưng ông của hiền muội đã truyền lệnh của ngu huynh dạy bảo hiền muội rồi. Nếu hiền muội còn bướng bỉnh ngu huynh sẽ không nể nang mà đánh đòn ngay.”
“Đại ca dám đánh tui ư, không sợ đau lòng hay sao?”
“Hì hì, không biết xấu hổ…”
Nhưng chàng sực nhớ đến lời của Tăng Bật, rùng mình đánh thụt một cái vội nghiêm nét mặt lại thở dài một tiếng và thúc giục. Đành định trở về phòng nghỉ ngơi. Đàm Anh hậm hực đi luôn.
Nguyên Thông ngồi ở trên giường vận công điều tức, nhưng không làm sao nhập định được, chàng đang cố tĩnh tâm xua đuổi những tạp niệm ra khỏi đầu óc thì bỗng nghe thấy trên mái nhà có tiếng động, tà áo phất phơ trước gió. Chàng vội xuyên qua cửa sổ, phi thân ra bên ngoài, Đàm Anh cũng nhảy ra ngoài xa. Cả hai cùng đuổi theo luôn, hình như người phía trước cố ý đi chậm lại cho hai người đuổi. Đàm Anh đã trông thấy rõ hình bóng của người đó lấy làm ngạc nhiên vội nói:
“Ông em đấy!”
Nguyên Thông xua tay bảo nàng đừng nói và rỉ tai dặn:
“Dùng mắt mà nhìn, hiền muội đừng nói năng gì hết.”
Đàm Anh không hiểu Nguyên Thông dặn như thế có dụng ý gì, nhưng nàng không dám lên tiếng nữa, cứ giở khinh công ra đuổi theo ông già. Thấy Kỳ Ngu đi tới khu nhà là chỗ người nghèo ở, Nguyên Thông bèn hỏi: “Mục đích của y tới đây làm chi?”
Chàng chưa nghĩ dứt, đã thấy Võ lâm Nhất Quái giơ hai tay lên ném ra hai luồng bạch quang vào hai cái nhà ở gần đấy.
Tiếp theo đó ông ta lại ném vào những nhà khác, chỉ trong nháy mắt ông ta ném những vật gì đó vào hơn trăm nhà như vậy.
Nguyên Thông với Đàm Anh núp gần đó, chờ khi tới Kỳ Ngu ném xong đi khỏi, chàng liền nhảy tới trước cửa một nhà nọ, mới hay những vật của Ký Ngu ném xuống là một nén bạc năm lượng. Chàng lại sang nhà khác xem xét thì nhà nào cũng thế, đều được y tặng cho một nén bạc như vậy. Chàng thắc mắc vô cùng, khẽ nói với Đàm Anh rằng:
“Không ngờ ông của hiền muội lại là một người đại từ thiện.”
Đàm Anh biết chuyện, đắc chí đáp:
“Mấy năm gần đây ông tôi chuyên làm việc thiện như vậy, nhưng người ta cứ gọi ông là Võ lâm Nhất Quái, không hiểu ông quái dị ở điểm nào.”
Nguyên Thông gượng cười để khỏi trả lời câu hỏi của Đàm Anh và cũng coi như là mình đã nghi ngờ đôi mắt của mình, Đàm Anh hờn giận nói tiếp:
“Sao gần đây đại ca lại có vẻ hoài nghi ông tôi thế.”
Nguyên Thông chỉ lườm nàng một cái chứ không dám nói rõ. Hai người lại quay về khách sạn, nhưng chàng không để ý tới Võ lâm Nhất Quái đã về tới của phòng y chưa.
Đàm Anh thấy ông mình làm việc thiện rất đắc chí nên không sang phòng Nguyên Thông phá khuấy nữa mà ngoan ngoãn trở về phòng ngủ luôn.
Sáng sớm ngày hôm sao ngoài phố tiếng người bàn tán xôn xao, Đàm Anh không dò hỏi cũng biết chuyện rồi. Nàng vui vẻ vào phòng Nguyên Thông cười nói:
“Việc làm của ông tôi hồi hôm đã đồn khắp thành này rồi. Chúng ta sang phòng ông xem ông đang làm gì?”
Nguyên Thông vừa đứng dậy đã nghe thấy tên phổ cây lớn tiếng nói với khách ở trọ rằng:
“Quý khách hãy về phòng để chờ đợi Mã lão gia hỏi chuyện.”
Sau đó có mấy người công sai vào từng phòng một xét hỏi, thấy Đàm Anh với Nguyên Thông là hai đứa trẻ mới lớn, cho nên bọn công sai không hỏi đến hai người. Còn Ký Ngu trông có vẻ già nua lẩm cẩm chúng cũng không hỏi nốt. Bọn lính xét hỏi một hồi không thấy người nào khả nghi hết liền đi luôn. Đàm Anh vội gọi phổ cây vào hỏi:
“Có việc gì mà lính tráng đếm khám xét thế?”
“Khiếp quá, tối hôm qua bổn thành xảy ra vụ án diệt môn thực là thảm khốc tuyệt trần, khiếp thực! Khiếp thực!”
Đàm Anh nghe nói vội hỏi:
“Việc gì thảm khốc đến như vậy?”
Tên phổ cây ấp úng mãi mới trả lời được:
“Tối hôm qua Huệ Thông tiêu cục cả nhà bốn năm chục người đều bị giết sạch.”
Đàm Anh bụng bảo dạ rằng:
“Người trong tiêu cục dễ gây hấn với người, chắc kẻ thù đến tìm cũng nên.”
Nguyên Thông lẳng lặng không nói năng gì cả.
Tên phổ cây lại nói tiếp:
“Việc giết người hãy còn là chuyện nhỏ, việc quan trọng nhất là hạt châu lớn của quan tri phủ nhờ tiêu cục ấy bảo tiêu hộ cũng bị bọn đó cướp mất.”
Lúc này Nguyên Thông mới hỏi:
“Tiêu đầu của Huệ Thông tiêu cục là ai? Lai lục của ông ra sao?”
Phổ cây đáp:
“Tổng tiêu đầu là Hồ Khuê biệt hiệu là Phát Thiên Thần Điêu, là đệ tử của Tinh Nhất đạo trưởng phái Võ Đang, võ công của ông ta cao siêu.”
Đàm Anh vừa cười vừa nói:
“Võ công của ông ta cao siêu sao lại bị người ta đến giết cả nhà như thế?”
Tên phổ cây hăng hái trả lời:
“Tất nhiên tên giặc tài ba hơn mới giết nổi ông ta.”
Nói xong, tên phổ cây bỏ đi.
Đàm Anh khẽ hỏi Nguyên Thông rằng:
“Vụ án này có phải Tăng đại ca gây nên không?”
Nguyên Thông đáp:
“Tôi dám chắc không phải.”
“Y ghét người của phái Võ Đang lắm.”
“Anh ấy có ghét người của phái Võ Đang thực nhưng không thể nào anh ấy lại giết người cướp của như thế.”
“Các người có biết hạt châu lớn ấy là gì không?”
Võ lâm Nhất Quái vừa bước chân vào trong phòng của Nguyên Thông vừa hỏi như vậy.
Nguyên Thông vội đứng dậy đón tiếp và hỏi lại:
“Xin lão tiền bối chỉ giáo cho.”
Ký Ngu ho một tiếng rồi nói:
“Việc hạt châu này nhớ Huệ Thông tiêu cục bảo tiêu đã đồn khắp giang hồ từ lâu nhưng nể mặt phái Võ Đang không ai dám gây hấn. Lần này không biết ai mà đang tâm đến thế, có lẽ hung thủ sợ người ta biết tung tích của y nên y mới giết sạch cả nhà tiêu đầu. Nhưng hiển nhiên công lực của người ấy cao siêu lăm mới một lúc giết chết được nhiều người như vậy.”
Đàm Anh vội hỏi:
“Ông nói mãi mà vẫn chưa nói rõ hạt châu như thế nào cho chúng cháu biết.”
Ký Ngu vừa cười vừa đáp:
“Các người có nghe thấy ai nói tới tên Lục Như Thần Châu không?”
Nguyên Thông cùng Đàm Anh nghe nói cả kinh hỏi lại:
“Hạt châu ấy là Lục Như Thần Châu ư?”
“Hiền điệt có biết tại sao lại gọi là Lục Như không?”
Nguyên Thông đáp:
“Hạt châu này ra đời đã gần nghìn năm, cái tên Lục Như không ai là không biết. Nếu bỏ hạt châu ấy trong mồm thì có sáu thứ công dụng như sau:
‘Một là không đói không khát, hai là bị thương trúng độc ngậm hạt châu ấy vào vết thương không nặng thêm và không làm độc thêm, ba là để cho xác chết ngậm ngọc ấy không bao giờ hôi thối, bốn là ngậm nó luyện võ thành công rất nhanh chóng, năm là chất độc hàn không sao xâm nhập vào trong người được, sáu là chất nóng cương dương cũng không làm gì nổi mình. Ngoài sáu công dụng trên ra lại còn nhiều công dụng khác, nên nhiều người thèm muốn.’”
Đàm Anh xen lời nói:
“Đại ca còn quên một điểm nữa, nếu nghiền vụn hạt châu ấy rồi uống một phần tư thì có trường xuân bất lão.”
Nguyên Thông vội cãi lại:
“Dù có trường xuân bất lão đi chăng nữa cũng không sao thoát khỏi chết; vì lòng ích kỷ cá nhân mà hủy mất vật báu hiếm có, những người quân tử chính trực không ai làm như vậy cho nên chỉ kể sáu công dụng trên thôi chứ không kể nốt công dụng thứ bảy này.”
Ký Ngu lại nói tiếp:
“Nguyên hiền điệt nói rất phải, từ giờ Anh nhi phải nên nghe Nguyên đại ca mà đi vào chính đạo.”
Đàm Anh nói sang chuyện khác:
“Không hiểu hai viên ngọc m Dương của nhà ta so sánh với châu Lục Như thì thứ nào quý hơn?”
Nguyên Thông thầm kêu khổ và liếc mắt nhìn trộm Ký Ngu, xem ông già ấy phản ứng ra sao?