–—
Tần Bảo kinh hãi thét:
- Ngưng tay!
Tiếng hét của chàng xé tét không gian, khiến cho lão nhân áo tía đã phải giật mình thu hồi năm ngọn quỉ trảo lại.
Lão quay mặt lại nhìn.
Vèo !
Một cơn gió lốc mạnh, Tần Bảo đã đứng sừng sững trước mặt lão nhân áo tía che chở nữ lang phía sau.
Nữ lang Thiếu giáo chủ đưa mắt nhìn gương mặt cực kỳ tuấn mỹ của Tần Bảo, khe khẽ sửng sốt.
Nàng bật thốt:
- Tần Bảo!
Tần Bảo nghe nữ lang gọi, quay mặt lại khẽ gật đầu bảo nàng:
- Tiểu thư hãy lui về phía sau ba bốn trượng, uống linh đan vận công chữa thương, phần lão quỷ này đã có tại hạ xử trí rồi.
Tần Bảo không gọi nữ lang bằng ngôn từ nương tử như lần trước, lại gọi là tiểu thư, bởi dù sao trước đây nàng cũng là vị ân nhân của chàng, đã hai phen dùng kế cứu thoát chàng thoát chết trong tay lão chấp pháp Cực hình đường của Đoạn Hồn giáo.
Chàng là một trang thiếu niên đầy đủ tiết khí, làm thế nào quên ơn nàng được, cho dù nàng đang đứng trong hàng ngũ kẻ tử thù.
Nữ lang vô cùng xúc động trước sự can thiệp của Tần Bảo giữa phút giây thập tử nhất sinh.
Nàng lắp bắp:
- Tần Bảo…ngươi…không…Tần ca ca chưa phải là đối thủ của lão quỷ đó đâu. Ca ca đừng can dự vào sẽ phải chết thảm.
Nữ lang cũng thay đổi cách xưng hô giống như Tần Bảo, bởi nàng đã hiểu tâm trạng của chàng.
Tần Bảo thản nhiên:
- Tiểu thư hãy an tâm. Tại hạ không chết đâu. Tại hạ đã tự lượng sức mình rồi. Trái lại tại hạ sẽ dạy cho lão quỷ một bài học thật đích đáng.
Quay lại nhìn lão nhân áo tía, giọng nói của Tần Bảo lạnh băng:
- Lão là ai? Từ đâu tới đây? Tại sao dám vô lễ gây thương tích cho vị tiểu thư kia?
Lão nhân áo tía cất giọng như ma hú:
- Bản lạt ma là Cáp Nhĩ lạt ma, đệ nhất cao thủ từ bên xứ Tây Vực sang đây.
Tần Bảo khinh giọng:
- Cáp Nhĩ lạt ma ư? Hừ, lão từ bên xứ Tây Vực tới đây, nguyên do nào lại gây thương tích cho vị tiểu thư kia?
Cáp Nhĩ lạt ma vẫn với giọng quỷ dị:
- Bản lạt ma vào miền Trung thổ tìm gái đẹp đem về xứ để hưởng thụ. Ả kia ương ngạnh không chịu tuân theo lời ta, nên ta phải động thủ bắt nàng về xứ.
Tần Bảo sôi giận:
- Hóa ra lão là một tên dâm tặc từ bên xứ Tây Vực sang Trung thổ này tìm bắt gái đẹp cưỡng hiếp đó sao?
Chàng trợn mắt:
- Bình sinh ta rất ghét các lão hòa thượng thối tha, đội lốt nhà Phật làm chuyện tồi bại, quỉ ma như lão.Ta sẽ dạy cho lão một bài học sám hối trọn đời.
Cáp Nhĩ lạt ma nổi cơn thịnh nộ, trợn cặp mắt tóe hung quang, nhìn Tần Bảo.
Lão gầm lên:
- Tiểu quỷ, ngươi tên gì, hãy khai ra cho mau. Ngươi không sợ bản lạt ma vò xác ngươi ra hay sao?
Tần Bảo dõng dạc:
- Ta là tiểu sát tinh Tần Bảo. Lão quỷ đà nghe rõ rồi chứ. Nghe tới tên ta, lão sắp chạy trốn rồi đó ư?
Tần Bảo trêu gan Cáp Nhĩ lạt ma.
Cáp Nhĩ lạt ma giận quá bỗng bật cười lên khặc khặc nghe như ma khóc.
Tần Bảo quắc mắt:
- Lão quỷ cười cái gì đó? Lão có câm mồm lại chưa hay chờ ta khóa mõm.
Cáp Nhĩ lạt ma thôi cười, nhìn Tần Bảo bằng ánh mắt tóe rực ma quang.
Lão nói:
- Bản lạt ma cười ngươi, đến nay trông qua tuổi tác chỉ là một tên oắt con, mà lại nói chuyện bẻ nang chống trời, tát cạn biển đông.
Cáp Nhĩ lạt ma gầm to:
- Được rồi, ta sẽ tế độ cho ngươi thành quỷ.
Lão vỗ ra một chưởng.
Kình lực nặng vạn cân ào tới Tần Bảo như từng lớp sóng biển tràn bờ.
Tần Bảo giật mình kinh hãi, không ngờ nội lực của Cáp Nhĩ lạt ma hùng hậu đến thế.
Nội lực của lão hơn cả nội lực của Đông Tà, chàng đã đấu ba chiêu với lão nhân trong cánh rừng Mê Lâm kỳ trận dạo nọ và chàng đã thắng nhờ chiêu Vô Cực Thần Công của Vô Cực Dị Nhân ở phút cuối cùng.
Không chút chậm trễ, Tần Bảo cất ngọn hữu chưởng lên, vận mười thành xuất ngay chiêu thức Càn Khôn m Dương Nhị Cực chống đỡ.
Bộp một tiếng vang dội.
Tần Bảo lui lại một bước, ngọn hữu chưởng tê chồn, thân hình lắc lư vài cái mới đứng yên.
Cáp Nhĩ lạt ma lui về sau một bước, khí huyết trong cơ thể nhộn nhạo, vạt áo bay phần phật.
Hai bên đều kinh ngạc trước nội lực khiếp người của đối phương mình.
Nhất là Cáp Nhĩ lạt ma đâu có thể nào ngờ nỗi Tần Bảo tuổi chỉ trạc 18,19 mà nội lực lại thâm hậu đến thế. Nội lực so sánh với đệ nhất cao thủ bên xứ Tây Vực.
Tần Bảo nhủ thầm:
- Công lực lão quỷ này thật là ghê gớm, thảo nào nàng bị mang nội thương trầm trọng. Có lẽ vừa rồi nàng đấu nội lực với lão nên phải thua. Ta cần hết sức cẩn trọng, nếu cần hãy xuất chiêu Vô Cực Thần Công mới mong hạ nổi lão.
Cáp Nhĩ lạt ma gật gù:
- Tiểu tử, nội lực của ngươi không vừa gì đâu, bây giờ ngươi hãy nhận một chiêu nữa của bản lạt ma!
Lão vỗ một đạo kình, gia tăng thêm hai thành công lực cho chiêu thứ nhì.
Kình lực ào ào như biển đông cuồn cuộn áp tới Tần Bảo bề thế khó tránh nổi.
Cáp Nhĩ lạt ma đã xuất toàn công lực cho chiêu này nhất quyết đánh ngã cho bằng được Tần Bảo trước mặt mỹ nhân để nàng khiếp sợ mà khuất phục, đi theo lão về xứ Tây Vực hưởng thụ lạc thú thần tiên.
Qua chiêu đầu đã biết rõ nội lực của Cáp Nhĩ lạt ma, Tần Bảo không dám coi thường, thân hình trụ vững như trái núi, cất ngọn hữu chưởng vận đủ mười thành, xuất chiêu Càn Khôn m Dương Nhị Cực tiếp nghênh.
Bộp!
Một tiếng chưởng ầm nổ tuy nhỏ, nhưng chấn động đấu trường, áp khí tạt qua bốn phía nghe ù ù, cành lá chung quanh lao xao, cát bụi tung mù.
Tần Bảo lùi hai bước, ngọn hữu chưởng như bị luồng sét giật nhằm nghe tê dại.
Đổi lại, bên kia Cáp Nhĩ lạt ma cũng lùi về phía sau hai bước, hai chân cài xuống mặt đất, thân hình to lớn dềnh dàng rung động mấy cái.
Cáp Nhĩ lạt ma trở lại đứng yên vị trí, trố cặp mắt tức ánh ma quang nhìn Tần Bảo.
Lão không hiểu do đâu một đấu thủ trẻ tuổi lại có nội lực khủng khiếp đến thế?
Có lẽ đây là lần đầu tiên vào miền Trung thổ, Cáp Nhĩ lạt ma gặp một đối thủ đáng sợ như chàng.
Lão đâu có thể ngờ nổi, Tần Bảo đã nuốt mười viên Bồi Nguyên Chân Dương của Đô Thiên Đô Dị Tẩu, tăng được hai mươi năm nội lực và sau đó ăn ba quả đào tiên của Công Tôn Dã Tiên lại gia tăng được ba mươi năm nội lực nữa, cộng tất cả là hơn một trăm năm thành lực, ngang hàng với các bậc đại kỳ nhân đương thời.
Tần Bảo nghĩ thầm:
- Ta đã sử dụng toàn lực không thắng nổi lão quỷ lạt ma này, giờ dù có đấu với lão một trăm chiêu kết quả chỉ lâm vào cái cảnh song phương thọ tử, chi bằng ta hãy dùng tuyệt chiêu Vô Cực Thần Công hạ lão là thượng sách.
Chàng chuẩn bị xuất chiêu Vô Cực Thần Công.
Cáp Nhĩ lạt ma bật khen:
- Khá lắm! Bản lạt ma không ngờ bên xứ Trung thổ này lại có một kỳ tài như ngươi. Bây giờ ngươi hãy nhận một chiêu nữa xem ngươi còn đứng đó hay không?
Tần Bảo ngạo nghễ:
- Cho dù lão có xuất một ngàn chiêu ta vẫn tiếp nghênh, hôm nay ta muốn biết màu sắc võ công của xứ Tây Vực như thế nào mà lão lại khoe khoang mồm mép, rốt cuộc cũng phải bỏ chạy.
Cáp Nhĩ lạt ma giận dữ:
- Tiểu tử đừng tự phụ tài cao. Hai chiêu vừa rồi bản lạt ma chỉ sử dụng chiêu bình thường, chiêu thứ ba này là tuyệt học Liên Hoa Bái Phật, đã từng vô địch võ lâm xứ Tây Vực. Ngươi sắp chết tới nơi rồi.
Cáp Nhĩ lạt ma chập song chưởng lại, rồi xòe rộng ra hướng tới trước mặt.
Lập tức chưởng kình giống như đóa hoa sen khổng lồ xuất hiện cất bổng lên cao hai trượng, lao tới Tần Bảo từ từ chụp xuống đầu chàng, nặng như núi Thái sơn.
Tần Bảo hãi thầm, khẩn cấp giở ngọn hữu chưởng, vận đủ mười thành, xuất chiêu Vô Cực Thần Công như đã dự tính từ trước.
Chưởng kình to lớn như vầng mây, hai màu một đỏ một xanh kì dị bay vút lên không đón lấy đóa hoa sen khổng lồ vừa ập xuống đầu chàng.
Một tiếng nổ tựa trời gầm.
Mặt đất rung chuyển, áp khí tạt sang bốn phía ào ào, cát bay, đá chạy.
Hàng trăm cành cây chung quanh gãy ngang đổ xuống rào rào, hàng chục cây cổ thụ to lớn rung chuyển như đứng trước một trận cuồng phong.
Cáp Nhĩ lạt ma bị kình lực Vô Cực Thần Công hất về phía sau ba bước, thân hình to lớn lắc động không ngừng, thần sắc biến đổi nhanh chóng.
Tần Bảo tháo lui liền liền về phía sau hai bước, khí huyết trong cơ thể trào sôi, sắc mặt tái xanh, hai mắt đổ hào quang, mồ hôi rịn ướt cả vầng trán rộng.
Tần Bảo vội vàng đứng trở lại ngầm vận chân khí chân nguyên điều hòa lại các huyệt đạo vừa bị bế tắc.
Nháy mắt Tần Bảo đã điều hòa lại các huyệt đạo, chuẩn bị chiêu thứ ba.
Chàng dấn lên ba bộ:
- Trả chiêu.
Song chưởng của Tần Bảo cất lên ngang ngực, vận đủ mười thành xuất chiêu Vô Cực Thần Công.
Hai vùng khí thể đỏ xanh cất lên cao chu vi hai trượng, chụp ngay xuống đầu Cáp Nhĩ lạt ma…
***