–—
Tần Bảo vừa vào toà đại sảnh. Dương quản gia từ trong nội thất bước ra.
Lão đi nhanh tới đứng trước mặt Tần Bảo, khom mình:
- Xin thiếu chủ tha thứ cho tội ngu xuẩn của lão nô đã lầm tên quỷ quyệt.
Tần Bảo vẫy tay tạo luồng tiềm lực đỡ Dương quản gia đứng thẳng người lên.
Chàng cất giọng nhẹ nhàng:
- Dưởng quản gia chớ nên đa lễ, hãy đứng dậy nghe ta hỏi mấy lời.
Dương quản gia đứng thẳng người lên, hai tay chắp trước ngực tỏ sự cung kính đối với vị tiểu chủ.
Tần Bảo nhìn Dương quản gia:
- Từ lúc ta đi đến nay chuyện Tần gia bảo xảy ra như thế nào? Dương quản gia hãy kể cho ta nghe.
Dương quản gia chậm rãi kể:
- Thưa tiểu chủ, sau khi tiểu chủ ra đi rồi, lão nô đóng chặt cửa cổng, luôn cả các cánh cửa trong Tần gia bảo không hề tiếp xúc với bất cứ một ai. Nhưng chẳng bao lâu, một hôm Nhạc tiểu thư trao lá thư và viên ngọc tín vật của tiểu chủ rồi kể lại chuyện gặp tiểu chủ, luôn cả chuyện kết làm tình nghĩa muội huynh của tiểu chủ, đã có tín vật, lão nô dọn một căn phòng cho tiểu thư nghỉ ngơi và cho một ả nữ tì hầu hạ. Chờ tới Tết Nguyên Đán tiểu chủ sẽ trở về thăm viếng.
Cách đây gần hai tháng, tên tặc tử kia hoá trang tiểu chủ tới đây, từ dung mạo đến giọng nói giống hệt như tiểu chủ không sai một chút nào. Tưởng lầm hắn là tiểu chủ thật, lão nô cho hắn vào gia bảo. Chỉ mấy ngày sau hắn giết tất cả những người trong gia bảo trừ lão nô và Nhạc tiểu thư. Giết xong, hắn đưa gần bảy mươi tên thuộc hạ vào đây, mặc tình làm mưa làm gió, hành hạ khắc nghiệt với lão nô. Lão nô kinh ngạc không hiểu tại sao tiểu chủ bỗng nhiên lại thay đổi tánh tình hung hăng như vậy, nhưng sợ mang tội bất kính và nghĩ đó là tiểu chủ nên cắn răng chịu đựng qua tháng ngày. Vừa rồi hắn bắt buộc lão nô phải đứng ra làm chủ hôn cho hắn thành thân với Nhạc tiểu thư, nếu lão nô trái lời hắn sẽ giết ngay lập tức. Lão đâu dám cãi vì đinh ninh đó là tiểu chủ. Nào ngờ đêm nay tiểu chủ trở về lột mặt nạ hắn, chừng đó lão nô mới biết ra hắn chỉ là một tên giả mạo tiểu chủ. Xin tiểu chủ dung thứ cho cái tội bất cẩn của lão nô.
Tần Bảo căm giận nghiến răng:
- Quả thật là một tên đại gian đại ác, trước sau gì ta cũng phải giết hắn để báo thù cho bọn gia nhân.
Chàng hỏi:
- Dương quản gia, Nhạc Phụng Giao không biết hắn giả mạo ta hay sao?
Dương quản gia gật đầu:
- Tên tặc tử đó hoá trang ra tiểu chủ rất khéo léo, từ khuôn mặt đến giọng nói y chang, đi đứng giống hệt tiểu chủ chẳng có một chút nào sơ hở, nên tiểu thư cũng lầm như lão nô, vì vậy nàng mới thuận tình làm tân nương trong buổi lễ đại hỉ vừa rồi.
Dương quản gia lại cúi mình:
- Một lần nữa xin tiểu chủ tha thứ cho cái tội ngu xuẩn bất trí của lão nô.
Tần Bảo khoát tay:
- Dương quản gia không có tội gì cả chỉ như ta vừa lúc trông thấy hắn cũng phải hoảng hốt, bởi không ngờ có kẻ giả mạo giống hệt như hai giọt nước đến thế, nếu ta là lão quản gia, chắc chắn ta cũng phải lầm.
Ngưng lại suy nghĩ một lúc lâu. Tần Bảo buông tiếng thở dài vì cảnh hoang tàn của Tần gia bảo.
Chàng nói:
- Ta ở lại gia bảo để chu tất mọi việc trong bảo rồi sẽ ra đi. Sau khi ta đi rồi Dương quản gia hãy đóng chặt bản bảo, kể từ nay không tiếp bất cứ một ai nữa cả.
Dương quản gia khom lưng:
- Lão nô xin tuân lệnh tiểu chủ.
- Lão quản gia hãy đề phòng bọn sát thủ Đoạn Hồn giáo, nếu bọn chúng tới lão hãy tìm phương ẩn mình, đừng giao đấu với bọn chúng sẽ mất mạng.
- Tuân lệnh tiểu chủ.
***