–—
Chiếu ánh mắt sắc nhìn Tần Bảo một lúc, tân lang cất tiếng cười khanh khách.
Hắn ngạo mạn:
- Lão đại phú gia định lên đây bán châu báu ngọc ngà cho ta đó phải không?
Tần Bảo lạnh lùng:
- Nói nhảm! Ta lên đây để vạch bộ mặt giả hiệu của ngươi coi ngươi chính thật là ai, dám cả gan mạo nhận phỉnh gạt quần hùng và vị cô nương kia.
Ánh mắt tân lang chớp nhanh:
- Lão đại phú gia nói gì? Lão có nổi cơn điên lên chưa. Ta giả mạo ai?
Tần Bảo trợn mắt:
- Ngươi giả mạo Tần Bảo. Ta nói ngươi có nghe chưa?
Tân lang hơi giật mình:
- Ngươi nói sao? Giả mạo Tần Bảo?
Tần Bảo gật mạnh đầu:
- Đúng! Ngươi chính là một tên Tần Bảo giả mạo. Ngươi không lừa phỉnh nổi ai đâu.
Phía dưới lễ đàn quần hùng xôn xao lên, hướng tất cả cặp mắt về Tần Bảo và tân lang.
Tân nương Nhạc Phụng Giao biến hẳn sắc mặt, thân hình khe khẽ run run.
Nàng gắn chặt ánh mắt vào mặt Tần Bảo như muốn khám phá chân tướng của chàng.
Bởi nàng nghe giọng nói của Tần Bảo rất quen thuộc dù chàng đã hoá trang thành một vị đại phú gia.
Lão Dương quản gia cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Tần Bảo chẳng hề nháy mắt.
Tân lang quát:
- Ngươi là một tên điên cuồng. Ta là Tần Bảo, sao ngươi nói ta là kẻ giả mạo?
Tần Bảo hét trả:
- Ngươi không phải là Tần Bảo. Tần Bảo không phải là ngươi. Ngươi là một tên bại hoại nào, hãy mau lột bộ mặt giả trang Tần Bảo ra cho ta xem ngươi chính thật là ai?
Tân nương Nhạc Phụng Giao giật mình, tròn xoe đôi mắt nhìn tân lang.
Trong lòng nàng vô cùng nghi hoặc về sự chân giả của vị phu quân.
Quần hùng nín thở lắng nghe cuộc đối đáp cực kỳ quái gở giữa tân lang và Tần Bảo.
Trong lòng Mộ Anh hồi hộp, phấp phỏng, không biết kết quả sẽ ra sao. Tần Bảo có lột được bộ mặt giả hiệu của tân lang kia hay không?
Thoáng nghĩ ra một kế, tân lang không quát tháo, chỉ cười gằn:
- Tên điên cuồng kia. Ngươi nói ta giả mạo Tần Bảo, còn Tần Bảo thật ở đâu?
Hắn nghênh mặt hiu hiu tự đắc vì hắn nghĩ Tần Bảo sẽ phải cứng họng không trả lời được.
Hắn nghĩ có lẽ Tần Bảo cũng là một tên nào đó hoá trang ra đại phú gia.
Tần Bảo lạnh băng:
- Tần Bảo thật hiện nay đang có mặt tại Tần gia bảo. Gã sẽ xuất hiện ngay trước mặt ngươi.
Tân lang như giật mình, thầm nghĩ trong giây phút trầm tĩnh trở lại.
Hắn khỉnh giọng:
- Ngươi nói láo. Ta chính là Tần Bảo đích thực, ngoài ra, đều là kẻ giả mạo hoá trang ra ta để phỉnh gạt mọi người, âm mưu bất chánh.
Tân lang doạ tiếp:
- Nếu tên Tần Bảo giả mạo kia dám xuất hiện nơi đây sẽ chết ngay tức khắc.
Tần Bảo giận căm gan, nhưng vẫn nén xuống:
- Nếu Tần Bảo đích thực xuất hiện tại nơi đây, ngươi sẽ trả lời thế nào? Ngươi chạy trốn phải không?
Tân lang quát:
- Ngươi là một tên điên cuồng, bầy trò quỷ quyệt, phỉnh gạt quần hùng. Có đủ gan mật ngươi hãy gọi tên giả mạo kia tới đây nhận lấy ám khí m thần châm của bản giáo.
Tần Bảo cười gằn:
- Ngươi đã muốn thế, ta sẽ lột bộ mặt giả mạo của ngươi ngay trên lễ đài này.
Chàng hét:
- Hãy coi đây!
Bàn tay Tần Bảo đưa lên mặt phất nhẹ qua một cái.
Chiếc mặt nạ hoá trang ra đại phú gia liền rơi ngay xuống sàn đài.
Một gương mặt ngọc cực kỳ tuấn mỹ hiện ra trước mắt mọi người.
Nhiều tiếng la to trong đám quần hùng:
- Tần Bảo!
- Tiểu sát tinh Tần Bảo.
- Tần Bảo, con trai lão Thần Châu Kỳ Hiệp.
Khắp cả lễ đường náo loạn cả lên. Có nhiều cao thủ la hét cãi vã lẫn nhau.
Tân nương Nhạc Phụng Giao tròn xoe đôi mắt hết nhìn Tần Bảo đến nhìn tân lang.
Nàng quá kinh ngạc, thân hình run rẩy, gương mặt hoa tái xanh.
Bấy giờ có hai Tần Bảo.
Một Tần Bảo đứng trên lễ đài bên cạnh nàng.
Một Tần Bảo đứng dưới đất đối diện cùng vị phu quân nàng.
Ai thật? Ai giả?
Tân nương Nhạc Phụng Giao như muốn hôn mê vì tình trạng dị thường diễn ra trước mắt.
Tân lang đứng sững, trố to hai mắt nhìn Tần Bảo chưa có một lời nào.
Tần Bảo cười khỉnh:
- Thế nào? Hãy lột chiếc mặt nạ kia ra để ta xem ngươi là ai, dám cả gan giả mạo ta lừa mọi người, phỉnh gạt Nhạc Phụng Giao, và còn láo khoét dựng lên chiêu bài lợi dụng danh nghĩa của phụ thân ta đánh lừa anh hùng, hào kiệt gia nhập vào cái giáo phái quỷ quái của ngươi.
Tân lang sững sờ, tâm can rúng động, không ngờ Tần Bảo lại xuất hiện trong đêm đại hỷ này.
Có lẽ hắn đã sai lầm trong kế hoạch trù tính trước khi bày ra cuộc diện.
Tân lang nhìn Tần Bảo diên trì thời gian để nghĩ ra diệu kế hoá giải tình hình bế tắc hiện thời.
Nếu bộ mặt giả hiệu của hắn bị Tần Bảo bóc trần, mưu đồ đại sự của hắn sẽ tan thành mây khói.
Đột nhiên, tân lang trỏ tay vào mặt Tần Bảo quát to:
- Tên tiểu tặc! Hãy mau lột cái bộ mặt hoá trang của ngươi ra. Trò quỷ quái, xảo quyệt của ngươi đừng hòng qua mắt bản giáo vô ích.
Vừa im lặng chú tất cả ánh mắt nhìn hai gã Tần Bảo, quần hùng lại náo loạn lên vì lời nói của tân lang.
Quần hùng bàn tán ầm ĩ. Kẻ cho Tần Bảo đứng dưới đất là Tần Bảo thật.
Người lại bảo tân lang đứng trên lễ đàn mới đích thực là Tần Bảo, còn tên đứng dưới đất là kẻ giả mạo.
Bốn cao thủ tranh cãi dữ dội, nhưng chưa có một ai dám quyết đoán. Tần Bảo nào thật, Tần Bảo nào giả.
Một cao thủ lớn tiếng:
- Chúng ta hãy thỉnh mời lão chủ hôn nhận diện xem hai gã Tần Bảo kia ai đích thực, ai hoá trang là phương cách tuyệt diệu.
Một cao thủ bác bỏ:
- Đây là chuyện riêng tư của Tần gia bảo, để mặc họ xử trí với nhau, chúng ta chỉ là quan khách được mời đến dự, đừng can thiệp vào chuyện này.
Lại có một cao thủ khác cất giọng oang oang:
- Tại sao lại không được can dự, chúng ta là khách, nhưng chuyện này vẫn có ảnh hưởng tới giới võ lâm, về việc thành lập giáo phái m thần giáo, tiêu diệt ba vị đại kỳ nhân. Bây giờ, chúng ta hãy chọn một vị cao thủ thượng đẳng, liền đó bắt buộc hai gã Tần Bảo đứng yên để nhị vị đó sờ vào mặt hai người sẽ biết ai thật, ai giả.
Chợt một giọng nói của vị lão nhân trầm khàn nổi lên ngăn cản:
- Chư vị anh hùng, hào kiệt chớ nên vọng động rất nguy hiểm tới tính mạng. Chư vị không thấy vừa rồi gã Tần Bảo đứng trên lễ đài phóng ám khí m thần châm có tảm chất kịch độc giết gã Uy Vũ, đồ đệ của Nam Nhạc Lăng Di hay sao? Chư vị lên đó gặp ám kích là toi mạng. Tốt nhất chúng ta hãy đứng yên tại chỗ chờ xem, rốt cuộc sẽ biết Tần Bảo nào thật, Tần Bảo nào giả, can dự làm chi sẽ bị thiệt mạng.
Bàn bạc tới đây quần hùng yên lặng trở lại, dồn tất cả ánh mắt về hướng hai gã Tần Bảo.
Lúc bấy giờ Tần Bảo không còn có thể nhẫn nại nổi nữa, máu từ trong tim sôi lên sùng sục.
Chàng gầm to một tiếng, toan thi triển thân pháp Thần Long Thăng Thiên bay vọt lên lễ đài, xuất chưởng đánh ngã tân lang.
Nhưng một bàn tay dịu mềm đã nắm chặt cánh tay Tần Bảo giữ lại.
Bàn tay của Mộ Anh vừa phi thân tới đứng bên Tần Bảo.
Giọng oanh của nàng thỏ thẻ bên tai Tần Bảo:
- Tần ca ca đừng vọng động. Tên gian ác kia có ám khí m thần châm tẩm kịch độc Đoạn Trường thảo, dù ca ca có khinh pháp cao siêu tới đâu, trong khi ca ca phóng người lên lưng chừng không gian, hắn bắn từng loạt ám khí làm sao ca ca tránh khỏi…
***