–—
Tần Bảo bối rối:
- Chẳng lẽ...
Chàng lại im đi chẳng biết phải nói thế nào cho Vu Sơn Ma Nữ nghe theo.
Vu Sơn Ma Nữ nhìn Tần Bảo:
- Ngươi đã không trả lời được phải không. Ta sẽ trả lời thay thế cho ngươi.
Tần Bảo băn khoăn:
- Cô nương trả lời thay ta thế nào?
- Ta vừa nghĩ ra rồi, có bốn điều cho ngươi phải chọn lấy một điều..
Tần Bảo thăm dò:
- Bốn điều thế nào?
Giọng nói của Vu Sơn Ma Nữ lạnh băng:
- Điều thứ nhất: Kể từ nay ngươi không được yêu thương bất cứ ả con gái nào cả. Nếu ta bắt gặp ả nào đi theo ngươi, hoặc dính dấp tình yêu với ngươi ta sẽ giết hết. Ngươi có bao nhiêu tình nhân ta sẽ giết hết bấy nhiêu, nghĩa là ta cấm ngươi trọn đời không được lấy vợ, cũng không được yêu thương ai, ngươi nghe rõ rồi chứ?
Tần Bảo lạnh cả xương sống:
- Còn điều thứ hai?
Vu Sơn Ma Nữ đáp:
- Điều thứ hai, kể từ giờ phút này ngươi đi đâu ta theo đó để xem xét hành vi của ngươi xem ngươi có dính dấp với đứa con gái nào hay không, nếu có ta giết ngay lập tức.
Tần Bảo tái xanh cả mặt:
- Còn điều thứ ba thì sao?
Giọng nói của Vu Sơn Ma Nữ càng lạnh hơn:
- Điều thứ ba: Ta sẽ cạo đầu ngươi cho ngươi làm thầy chùa. Ngươi thành tên hòa thượng hết khoe khoang mình đẹp trai như lần trước ngươi đã khoe với ta. Tất nhiên các ả con gái, các mỹ nhân thấy ngươi trọc đầu sẽ xa lánh ngươi.
Tần Bảo kinh hoàng mở to hai mắt:
- Còn điều thứ tư?
- Điều thứ tư, ta sẽ phế thải võ công của ngươi, đưa ngươi về núi Vu Sơn ta và ngươi làm lễ thành hôn, ngươi sống nơi đó với ta trọn đời không được ra chốn giang hồ nữa.
Vu Sơn Ma Nữ hỏi:
- Bốn điều ta đã nói bây giờ ngươi chọn điều nào hãy cho ta biết rõ.
Tần Bảo rùng mình nhưng không cử động được:
- Chẳng lẽ cô nương giết hết tất cả mỹ nhân trên cõi đời này hay sao?
Vu Sơn Ma Nữ lắc đầu:
- Ta không giết hết tất cả mỹ nhân, ta chỉ giết đứa con gái nào dám cả gan gần gũi ngươi thôi.
Tần Bảo cố duy trì câu chuyện để tìm phương kế thoát thân:
- Cô nương nghĩ rằng cô nương có đủ khả năng giết bất cứ người nào cũng được hay sao?
Vu Sơn Ma Nữ cả quyết:
- Tất nhiên ta đủ khả năng giết những đứa con gái đó, bằng không ta nói với ngươi làm chi. Ngươi hãy xem đây.
Vu Sơn Ma Nữ thò tay vào lưng lấy ra một cái bọc bằng da thú bóng lộn, nàng trút ra ba mũi ám khí chìa ngay trước mặt Tần Bảo:
- Ngươi có biết đây là cái gì không?
Tần Bảo nhìn ba mũi ám khí, giật mình thốt:
- Đoạn Trường châm.
Vu Sơn Ma Nữ khẽ gật đầu:
- Đúng rồi!
Tần Bảo hỏi:
- Tại sao cô nương lại có ám khí Đoạn Trường châm của Đoạn Hồn giáo?
Vu Sơn Ma Nữ thong thả:
- Lúc trước ta giết hai tên sát thủ bịt mặt, lấy từ trong mình hắn được hai mươi bốn mũi ám khí Đoạn Trường châm, vừa rồi ta giết hai tên quái quỉ nằm kia, lại lấy thêm được hai mươi bốn mũi ám khí nữa.
Tần Bảo cau mày:
- Cô nương lấy ám khí Đoạn Trường châm để làm chi?
- Ngươi chưa hiểu ư?
- Ta chưa hiểu.
- Ta sẽ sử dụng tất cả ám khí Đoạn Trường châm này để giết tình nhân của ngươi. Chẳng lẽ ngươi có bốn mươi tám ả liễu đầu.
Tần Bảo rên thầm:
- Chết rồi! Chỉ vì ta quá ngu ngốc hôn ả hai nụ nên giờ đây gánh lấy cái hậu quả thảm khổ như thế này.
Chàng không ngờ Vu Sơn Ma Nữ ghen đến độ khủng khiếp như thế. Đúng là một nữ ma đầu chẳng sai.
Nhưng tội làm dạ chịu, đã lỡ hôn ả rồi bây giờ biết kêu oan với ai.
Tần Bảo nghẹn cứng cả cổ không nói được một lời nào nữa.
Nhìn sắc diện Tần Bảo, giọng nói của Vu Sơn Ma Nữ có phần dịu lại:
- Ngươi không chọn được phải không?
Tần Bảo nhăn nhó:
- Phải!
- Nếu ngươi không chọn được ta sẽ chọn cho ngươi một điều trong bốn điều đó.
Tần Bảo hỏi:
- Cô nương chọn điều nào?
Vu Sơn Ma Nữ ngẫm nghĩ rồi đáp:
- Ta chọn cho ngươi điều thứ hai được không?
Tần Bảo chớp mắt:
- Không được, điều thứ hai độc ác quá.
- Vậy ta chọn điều thứ ba chắc vừa ý ngươi.
Tần Bảo khiếp thầm ấp úng mãi không trả lời được, chỉ vì bốn điều Vu Sơn Ma Nữ đề ra điều nào cũng tai hại cả.
Điều thứ nhất Vu Sơn Ma Nữ cấm chàng không được cưới vợ trong khi chàng đã có vị hôn thê Mộ Anh, nếu ả gặp nàng chắc chắn ả sẽ giết nàng.
Điều thứ hai ả đòi đi theo sát bên chàng để kiểm soát hành vi, chàng làm sao lo tròn sứ mạng trong việc tìm thù rửa hận cho phụ thân và lão đại kỳ nhân Nhạc Vô Xa.
Điều thứ ba ả đòi cạo trọc đầu chàng làm hòa thượng, chàng còn sĩ diện gì đối với giang hồ.
Điều thứ tư ả đòi phế thải võ công chàng, đưa chàng về núi Vu Sơn sống với ả trọn đời không ra chốn giang hồ nữa thà rằng chàng chết sướng hơn.
Bây giờ Vu Sơn Ma Nữ đòi cạo đầu chàng, có la hét cũng vô ích.
Nói là làm, Vu Sơn Ma Nữ rút trủy thủ bên lưng ra chìa ngay trước mặt Tần Bảo:
Nàng trấn an chàng:
- Ngọn trủy thủ này rất bén, ta cạo đầu ngươi rất ngọt không có đau đớn gì đâu. Ngươi hãy an tâm.
Vu Sơn Ma Nữ kề lưỡi trủy thủ bén ngót lên mái tóc phía trước của Tần Bảo.
Tần Bảo hốt hoảng thét:
- Nàng đừng làm vậy, nàng cạo đầu ta ta đâu còn dám ngó mặt ai.
Vu Sơn Ma Nữ lạnh lùng:
- Ta cạo đầu ngươi xong sẽ đưa ngươi về núi Vu Sơn ở trọn đời với ta, còn đi đâu nữa mà ngó mặt ai làm chi chứ.
Vu Sơn Ma Nữ ngắm mái tóc Tần Bảo, định rọc một đường dài từ trước tới sau.
Tần Bảo thét:
- Dừng lại.
Vu Sơn Ma Nữ ngưng tay:
- Ngươi còn muốn nói gì nữa, nói đi.
Tần Bảo trợn mắt:
- Nàng tàn nhẫn quá. Ta chỉ hôn nàng có hai nụ, nàng có thể cạo đầu ta được sao?
Vu Sơn Ma Nữ thản nhiên:
- Sao lại không được, ngươi hôn ta hai nụ, ta chỉ cạo ngươi có một cái đầu, ngươi còn kêu ca nỗi gì chứ.
Tần Bảo lại hét:
- Nàng đừng cạo đầu ta, nàng hãy đâm ta một nhát ngay trái tim đi.
Vu Sơn Ma Nữ lắc đầu:
- Ngươi quá đẹp trai, ta làm sao giết nổi ngươi. Ta chỉ cạo đầu ngươi thôi, đừng la lối om sòm. Hãy xem ta cạo đầu ngươi đây.
Tần Bảo dở khóc, dở cười, chỉ còn cách trợn mắt nhìn Vu Sơn Ma Nữ cạo đầu chứ chẳng biết làm sao hơn được.
Thình lình, trong lúc đó có tiếng chân người từ xa chạy tới, lại có nhiều tiếng vó ngựa khẩn cấp.
Vu Sơn Ma Nữ giật mình, dừng ngọn trủy thủ, đưa mắt nhìn ra ngoài rừng.
Tần Bảo cũng đưa mắt nhìn theo, trong lòng chàng lo sợ, vì nếu có bọn sát thủ Đoạn Hồn giáo xuất hiện trong trường hợp này, hậu quả không thể đo lường trước được.
Chàng bị nàng điểm huyệt bất động, một mình nàng không thể chống nổi bọn chúng.
Một gã đại hán vận bộ võ phục màu xanh xuất hiện chạy ngang qua chỗ Tần Bảo và Vu Sơn Ma Nữ nhanh như tên bắn.
Liền đó, từ phía sau cách vài trượng, năm thớt ngựa hồng chở trên lưng năm gã đại hán bịt mặt, lưng giắt đoản đao ào ào đuổi tới.
Nhận ra năm tên đại hán bịt mặt, Tần Bảo bật thốt:
- Sát thủ Đoạn Hồn giáo.
Vu Sơn Ma Nữ cũng kêu lên:
- Nguy rồi! Đại sư huynh đang bị bọn sát thủ đuổi theo sát hại.
Nghe Vu Sơn Ma Nữ gọi gã đại hán áo xanh bằng đại sư huynh, Tần Bảo mừng thầm hỏi:
- Vị đại huynh của cô nương là người đàn ông mặc áo xanh chạy trước đó phải không?
Vu Sơn Ma Nữ gật đầu:
- Phải!
Tần Bảo kêu lên:
- Nguy rồi!
Vu Sơn Ma Nữ day lại:
- Chuyện gì?
Tần Bảo thể hiện trên mặt vẻ khẩn trương:
- Năm tên sát thủ Đoạn Hồn giáo vừa đuổi theo vị đại sư huynh của cô nương có một tên công lực tuyệt luân, chỉ sợ e vị đại sư huynh của cô nương không thoát chết trong tay hắn.
- Tại sao ngươi biết tên sát thủ đó công lực tuyệt luân?
Tần Bảo đáp dối:
- Ta có đấu với hắn một trận tới chiêu thứ một trăm năm mươi mới thắng nổi hắn, nên biết võ công của hắn cao cường không thể tưởng tượng.
- Tên sát thủ đó giữ chức vụ gì trong Đoạn Hồn giáo?
- Tổng lãnh sát thủ Đoạn Hồn giáo là hắn.
Tần Bảo bịa chuyện dọa dẫm Vu Sơn Ma Nữ, chứ thực sự trong năm tên sát thủ kia chỉ có một tên sát thủ mà thôi.
Vu Sơn Ma Nữ biến sắc:
- Nguy mất, nếu thế chắc vị đại sư huynh của ta không đấu nổi với tên tổng lãnh sát thủ đó đâu.
Tần Bảo giục:
- Cô nương hãy đuổi theo hỗ trợ cho vị đại sư huynh kia nhanh lên, chậm trể sẽ chẳng còn kịp nữa.
Vu Sơn Ma Nữ lắc đầu:
- Ta không thể xuất hiện trong lúc này được, làm sao cứu được cho đại sư huynh...
***