Tiểu Quý Phi Khờ Khạo

Chương 29: 29 “vậy Tuệ Tuệ Thương Ta Hơn Được Không” 1


Trong đại điện nhất thời trở nên trầm mặc, mấy chủ tử quan trọng đều không vui, tựa hồ đã quên bọn họ tới thăm bệnh Hoàng Thượng.

Trong lòng Trang Thư Di nói thầm, nhưng không dám lên tiếng, trong lòng cảm thấy Hoàng Thượng có phần đáng thương.
Ăn ít, ngủ không tốt, cũng không ai thương, Thái Hậu tới lâu như vậy, cũng chưa hỏi Hoàng Thượng rốt cuộc ăn được cái gì, ngủ được mấy canh giờ…… Đâu có nương nào hành xử như vậy…
“Ọt ọt…” Một tiếng réo bụng của Trang Thư Di đột nhiên cất lên, đánh tan bầu không khí an tĩnh trong điện.
Trang Thư Di nhất thời không biết nên quỳ xuống nhận sai hay là nên che bụng, cả người kinh hoảng.
Cách đó không xa ba chủ tử đồng thời sửng sốt một chút, thu hồi suy nghĩ của từng người, nhìn về phía Trang Thư Di.
Đừng nhìn ta nha! Trang Thư Di thầm kêu, vì sợ mà sắp khóc rồi.
Đầu tiên Thái Hậu cười nhẹ một tiếng, tiếp theo hiền từ nói: “Hoàng nhi còn chưa dùng bữa nhỉ.”
“Vâng.” Tiêu Thừa Dập lạnh nhạt nói, thu hồi tầm mắt nhìn về phía Trang Thư Di.
“Vậy mẫu hậu về cung trước, con dùng bữa đi.” Thái Hậu nói.

“Cung tiễn mẫu hậu.” Tiêu Thừa Dập đứng lên, giọng nói vẫn nhàn nhạt, còn lạnh nhạt hơn cả lúc Thái Hậu vừa tới.
Thái Hậu nhìn Tiêu Thừa Dập, tiếp tục nói với Trang Thư Di đang hoảng sợ không thôi: “Trang tiệp dư, hầu hạ Hoàng Thượng dùng bữa cho tốt.”
“Vâng.” Trang Thư Di vội uốn gối đáp lời.
Thái Hậu lại liếc nhìn Hoàng Hậu, mang theo cung nữ và thái giám rời đi, để lại Khúc Như Tĩnh.
Sau khi tiễn Thái Hậu đi, Hoàng Hậu nói với Khúc Như Tĩnh: “Nếu vào cung làm cung nữ, phải tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, đừng làm Khúc gia mất mặt.”
Khúc Như Tĩnh thấy Hoàng Hậu không cho mình thể diện, tức khắc mặt ửng đỏ, cúi đầu đáp: “Cẩn tuân lời Hoàng Hậu nương nương dạy bảo.”
Hoàng Hậu nhìn bộ dạng Khúc Như Tĩnh có ba phần giống với trưởng tỷ của mình, không nhiều nhiều lời nữa, xoay người liền đi, ngay cả lễ nghĩa cũng chẳng cần.
Thái Hậu ra khỏi An Thái Điện, sau khi lên phượng liễn liền thở dài một hơi, thân thể cũng theo tiếng thở này mà co rút một chút, nhưng không lâu sau, bà lại đứng thẳng lưng, ánh mắt khôi phục thần thái.
Hoàng Hậu theo sát ra, phượng liễn của Thái Hậu mới đi ra ngoài không xa, Hoàng Hậu nhìn phương hướng mà Thái Hậu rời đi, cổ họng nghẹn lại, đôi mắt nhòa đi…
Sau khi Thái Hậu cùng Hoàng Hậu đều rời đi, Trang Thư Di mới đánh bạo nhìn về phía Hoàng Thượng.
Tiêu Thừa Dập thở dài: “Tuệ Tuệ tới đây.”
Trang Thư Di xiết chặt hai tay vào nhau, dịch chân bước tới trước mặt Tiêu Thừa Dập.
Tiêu Thừa Dập kéo tay phải Trang Thư Di, kéo nàng đến bên chân mình nói: “Đói bụng chưa?”
Trang Thư Di biết lúc này không được hoảng sợ, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nàng cảm giác không chỗ dung thân, hốc mắt đỏ lên, miệng mím chặt.
Tiêu Thừa Dập thấy bộ dáng nhát gan đáng thương kia của nàng, thầm nghĩ, nếu thật sự ngày đêm hầu hạ ở bên cạnh mình, sớm muộn gì nàng ấy cũng sợ đến mắc lỗi cho mà xem
“Tiệp dư đói bụng, mang thức ăn lên đi.” Tiêu Thừa Dập nói.
Trang Thư Di giương mắt nhìn Tiêu Thừa Dập, ánh mắt chạm nhau, lại cụp mắt xuống.
Tiêu Thừa Dập xoa bóp bàn tay mềm mại không xương của Trang Thư Di nói: “Sợ hãi sao?”
“Thần thiếp…… thần thiếp quá thất lễ.” Trang Thư Di ngập ngừng nói.
“Là ta không tốt, để Tuệ Tuệ chúng ta bị đói, chờ lát nữa sẽ có rất nhiều món ngon, ăn nhiều một chút.” Tiêu Thừa Dập dịu dàng nói.
Trang Thư Di liếc nhìn Tiêu Thừa Dập, bản thân Hoàng Thượng đều khổ sở như vậy, lại còn dỗ dành nàng, nước mắt liền lã chã rơi xuống.

Tiêu Thừa Dập ngẩn ra: “Sao còn khóc, không ai trách tội nàng mà.”
Trang Thư Di lắc đầu, muốn giải thích chính mình không phải khóc vì sợ, nhưng nàng khóc quá mãnh liệt, nức nở đến mức nói không nên lời.
Tiêu Thừa Dập thấy Trang Thư Di chỉ lắc đầu, khóc đến mức không nói nên lời, kéo nàng ngồi xuống đùi mình, lấy khăn lau nước mắt cho nàng.

Không ngờ, hắn càng lau, Trang Thư Di càng khóc nhiều hơn, không chỉ khóc, thỉnh thoảng nàng còn ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Tiêu Thừa Dập, khiến Tiêu Thừa Dập cũng hoang mang lo sợ.
Khúc Như Tĩnh đứng ở bên cạnh nhìn, trong lòng đã không phải dùng một từ giật mình để hình dung.

Hoàng Thượng yêu thương Trang tiệp dư như vậy, tựa như huynh trưởng trong nhà nàng đối xử với trưởng tẩu vậy.

Chuyện này khác xa lời đồn mà nàng nghe thấy trước đó.
Đây thật sự là Hoàng Thượng mỗi tháng sẽ xử trí một hai phi tần sao?
Các cung nữ lục tục dâng đồ ăn lên, Tiêu Thừa Dập dỗ dành nói: “Nàng cứ khóc tiếp, các món ngon đều nguội hết.”
Trang Thư Di nhìn về phía án kỷ, thấy trên đó đã bày đầy thức ăn, tạm dừng nức nở một nhịp thở.
Tiêu Thừa Dập bị nàng chọc cười, lôi kéo nàng đi về phía án kỉ, vừa đi vừa nói: “Ta cũng đói bụng, chờ Tuệ Tuệ chọn món ngon cho ta đó.”
Trang Thư Di vừa khóc vừa gật đầu.

Tới bên án kỷ dùng bữa, Tiêu Thừa Dập ấn Trang Thư Di ngồi xuống, còn mình ngồi ở bên cạnh nàng.
Các cung nữ bưng nước tới cho hai người rửa tay, Trang Thư Di thút tha thút thít, nức nở mà rửa tay, liếc mắt quét đồ ăn trên án kỉ một cái, những món nhiều dầu mỡ đã không thấy nữa, chủ yếu là các món tương đối thanh đạm, dễ ăn.
Trang Thư Di cầm đũa ngọc, trước hết nếm những món điểm tâm mà nàng chưa từng ăn.

Tiêu Thừa Dập nhìn nàng, sau khi cắn một ngụm, nghi ngờ mà nhìn về phía điểm tâm này, miệng phân biệt rõ, hình như ăn phải cái gì khó ăn.

Nàng lại ăn tiếp, dường như vẫn cảm thấy không thể ăn, nhăn đôi mày lại.
Tiêu Thừa Dập thấy thế bất đắc dĩ nói: “Nàng khóc, không nhận ra được mùi vị rồi.”
Lúc này Trang Thư Di mới sực tỉnh, không phải là điểm tâm không thể ăn, là vừa rồi nàng khóc, ảnh hưởng tới vị giác.

Trang Thư Di uống ngụm trà, qua một lát lại ăn, cảm giác điểm tâm lại trở nên mỹ vị, lúc này mới nhìn về phía Tiêu Thừa Dập cười: “Hoàng Thượng, cái này ăn ngon!”