Tiểu Quy Mô Chiến Tranh

Chương 4

Trầm Hàn hít một hơi thật sâu, rót ly cà phê bưng qua cho Thạch Qua, vẻ mặt thập phần ôn hòa nói: “Làm ấm tay đi, ngoài trời rất lạnh.”

Thạch Qua thoải mái tiếp nhận, lại cười nói tiếng cảm ơn.

Trầm Hàn hỏi: “Sao cậu lại muốn đến công ty này làm việc?”

Thạch Qua trả lời rất chuyên nghiệp: “Không phải nói công ty này phúc lợi rất tốt sao? Vậy nên tôi muốn tới thử.”

Trầm Hàn chà xát tay: “Ý tôi không phải như vậy, tôi là đang nghĩ tới gia đình cậu. . . . .”

“Ba mẹ tôi cũng muốn tôi rèn luyện thêm.”

“Rèn luyện rất tốt, người trẻ tuổi phải chăm chỉ rèn luyện.” Trầm Hàn gật gật đầu.

Thạch Qua tiếp tục nói: “Quan trọng nhất là nhìn thấy tên người phỏng vấn là anh. Lúc đầu tôi không biết có phải là trùng tên hay không, chỉ ôm vận may đến nhìn thử xem, thật không nghĩ tới đúng là anh thật.”

Trong lòng Trầm Hàn lộp bộp một tiếng, thầm kêu xong rồi, quả nhiên! Hắn nói: “Thạch Qua a, chuyện của chúng ta đã qua lâu lắm rồi.”

Thạch Qua nhìn hắn, sau đó gật gật đầu.

Trầm Hàn cố gắng giảng giải hàm súc: “Kỳ thật cậu cũng biết tôi là người thế nào, cậu không cần đối với tôi. . . . . . có ý kia. Cậu hiểu không?”

Thạch Qua vui vẻ nói: “Anh không cần phải lo lắng, tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn nhìn một chút người cuối cùng đứng bên cạnh anh là người như thế nào? So với tôi có tốt hơn hay không, ít nhất để tôi cảm thấy cam tâm tình nguyện bị vứt bỏ.”

“Nhưng chuyện đã qua lâu như vậy. . . . .”

“Nhưng tôi vẫn không cam lòng.”

Một câu đánh gãy lời Trầm Hàn…

Trầm Hàn thầm mắng mình đây là tạo nghiệt gì! Hắn thở dài đứng dậy nói: “Tôi phải đi chuẩn bị chút chuyện, lúc phỏng vấn cậu nhớ cố lên, tôi sẽ không qua loa đâu.”

“Tôi sẽ.” Thạch Qua cười, hung hữu thành trúc*

*Trong lòng đã có dự tính trước.

Trầm Hàn trở về văn phòng liền bắt đầu lo lắng, hắn biết Thạch Qua là người rất kiên nhẫn.

Thạch Qua thấp hơn Trầm Hàn. Trầm Hàn hồi đó chơi cũng thật điên, ngay lập tức theo đuổi theo hắn. Thạch Qua không thể gọi là đẹp, nhiều lắm là thanh tú thôi, nhưng khí chất cao ngạo trên người hắn hấp dẫn Trầm Hàn. Nữ nhân đều nói nam nhân đê tiện, Trầm Hàn cũng không phải không thừa nhận, càng áp chế thì càng đuổi càng hăng, tốn không ít thời gian công sức mới đuổi tới được. Đến khi ở cùng một chỗ mới phát giác Thạch Qua kì thật rất trẻ con, tính tình lại bướng bỉnh cố chấp giống như trâu. Sau đó ba mẹ của hắn đưa hắn xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, Thạch Qua muốn Trầm Hàn chờ hắn học thành trở về. Trầm Hàn ở trước mặt vui vẻ gật đầu đồng ý, xoay lưng liền tìm tình nhân khác, không tới một tuần sau đã gọi điện thoại đường dài nói lời chia tay. Thạch Qua không nói hai lời liền bay trở về, tình huống thật sự ngoài tầm kiểm soát, đó là lần chia tay nghiêm trọng nhất và cũng uất ức nhất trong cuộc đời Trầm Hàn.

Hắn nghĩ đến chuyện cứ như vậy qua đi, chưa từng nghĩ Thạch Qua vẫn chưa bỏ xuống được. Muốn nói mình không áy náy là nói dối, lúc còn trẻ làm việc ngông cuồng chỉ để ý bản thân vui vẻ là được, đâu rảnh xem người khác cảm giác thế nào. Đến sau này nghĩ lại, nếu còn có lương tâm, hiển nhiên sẽ cảm thấy những chuyện mình đã làm thật đáng sợ. Làm thương tâm biết bao nhiêu người, phản bội lòng tin của biết bao nhiêu người, thay đổi cuộc sống của biết bao nhiêu người, tất cả đều là tội nghiệt.

Trầm Hàn nghĩ, vô luận như thế nào cũng không thể lưu lại Thạch Qua. Cái tên đó cứ sống trong quá khứ, sợ là càng lún càng sâu.

Lúc chiều tối hắn đi đến phòng phỏng vấn, vừa vào cửa liền nhìn thấy Trần Xuyên đã ngồi ngay ngắn ở đằng kia. Hắn nheo mắt lại, tức giận nói: “Anh làm gì ở đây?”

Trần Xuyên chỉ chỉ bảng tên trước mặt: “Công ty thông báo tuyển dụng nhân viên, anh làm sao mà không chú ý cho được.”

“Thôi miễn giùm, anh mau cút lên lầu hưởng máy sưởi của anh đi.”

Trần Xuyên nghiêm mặt, có chút nghiêm túc nói: “Em nghĩ anh đang giỡn chơi sao? Anh đây là đang làm việc, đứng đắn vô cùng. Trầm Hàn, em bao nhiêu tuổi rồi, có thể đừng đem chuyện cá nhân xen vào công việc hay không? Bộ thiết kế là một trong những bộ quan trọng nhất công ty, tuyển chọn nhân viên dĩ nhiên anh có quyền hỏi đến.”

Trầm Hàn bị hắn nói như thế, dáng vẻ kiêu ngạo liền sụp xuống, im lặng nuốt tức giận cầm văn kiện ngồi vào một bên, ý bảo Tiểu Trương bắt đầu phỏng vấn.

Mọi chuyện đều là do Trần Xuyên tiến hành, Trầm Hàn chỉ ở một bên nhìn tư liệu của người đến, thỉnh thoảng hỏi thăm kinh nghiệm công tác. Nếu vừa lòng hắn sẽ hướng Trần Xuyên gật đầu, bảo người ta đi lên trước chờ tin tức.

Sau đó đến lượt của Thạch Qua, Trầm Hàn sửa sang lại sắc mặt, lật xem sơ yếu lý lịch của hắn. Hình như mới từ nước ngoài trở về, này thời gian thực mẹ nó thật trùng hợp! Trầm Hàn thầm mắng mình, sớm biết thế tuyển tuyển cái mông a!

Trần Xuyên hỏi vài vấn đề đơn giản, Thạch Qua không có một chút luống cuống, thoải mái trả lời. Trong khi Trần Xuyên lộ ra nụ cười vừa lòng, Trầm Hàn trong lòng lại nóng nảy, nhanh chen vào hỏi: “Kinh nghiệm công tác vẫn chưa có gì. Thật xin lỗi, chúng tôi chỉ tuyển người ít nhất đã từng công tác hai năm.”

Thạch Qua nhìn về phía hắn trả lời: “Kinh nghiệm công tác không phải dựa vào tích lũy à? Hay là nói tôi tùy tiện điền vài năm kinh nghiệm thì mấy người sẽ tin? Công tác đơn giản là nhìn trúng năng lực của người đó, tôi không cho là năng lực của tôi thấp hơn so với mấy người đã từng công tác vài năm kia.”

Trần Xuyên nói: “Cậu có mang bản thảo thiết kế tới không?”

Thạch Qua trả lời: “Có.”

Trần Xuyên cảm thấy rất hứng thú, nói: “Có thể nhìn xem một chút không?”

Thạch Qua lấy ra bản thảo thiết kế trong túi giấy mà hắn mang theo, hai tay đưa tới trước mặt Trần Xuyên. Trần Xuyên lật mấy tờ, có vẻ rất hài lòng: “Nếu vào công ty của chúng tôi, phương diện tiền lương cậu có ý kiến gì không?”

Thạch Qua đáp: “Tôi hiện tại chỉ là nhân viên mới, tiền lương phúc lợi tùy công ty định đoạt.”

Xem tình hình có vẻ Trần Xuyên chắc chắn sẽ tuyển hắn, Trầm Hàn vô cùng nóng nảy, vội vàng đá vào chân Trần Xuyên dưới bàn, ý bảo đợi chút. Trần Xuyên đâu thèm để ý hắn, nói luôn: “Ngày mai cậu qua đây nhận thông báo đi.”

Thạch Qua giống như không ngạc nhiên mình đã trúng tuyển, đứng dậy hướng Trần Xuyên nói lời cảm tạ: “Tổng giám đốc, về sau xin chiếu cố nhiều.”

Trần Xuyên cười, chỉ chỉ Trầm Hàn nói: “Đây mới là thủ trưởng trực tiếp của cậu.”

Thạch Qua hướng Trầm Hàn đang ngốc lăng cười, nói: “Thủ trưởng, về sau xin chiếu cố nhiều.”

Trầm Hàn hoàn toàn ỉu xìu. Hắn thì muốn đem phiền toái đuổi ra ngoài, Trần Xuyên lại cố đem phiền toái mời tới nơi!

Sau khi Thạch Qua rời đi, Trần Xuyên cười híp mắt cầm bản thiết kế của hắn cho Trầm Hàn xem, cười nói: “Nhân tài hiếm có a. Em nhìn một cái đi, bản vẽ này ý tưởng rất tốt.”

Trầm Hàn không có tâm trạng cùng hắn thảo luận gì đó, mắng: “Con mẹ nó anh chọc đến phiền toái lớn cho tôi rồi!”

Trần Xuyên không cho là đúng, nói: “Em sợ hắn vào giành chức vị của em sao?”

Trầm Hàn hừ hừ, chỉ có cái chức vị đơn giản như vậy chắc! Phỏng chừng hắn là muốn đem cả người mình thu vào luôn. Một phen đối thoại ban nãy, Trầm Hàn có thể cảm giác được khí chất của Thạch Qua đều đã thay đổi, trở nên có điểm đáng sợ.

Trầm Hàn không còn tâm tình tiếp tục phỏng vấn, vẫy vẫy tay nói “Giao cho anh” xong liền đứng dậy ly khai.

Trần Xuyên lớn giọng nói: “Ê, tối nay em đi xem OK đi! Nó nhớ em đó.”

Trầm Hàn lạnh giọng đáp: “Lúc đang công tác vui lòng không nói chuyện tư.”

Trần Xuyên mắng: “Em cũng hẹp hòi vừa thôi!”

Trầm Hàn quay đầu liếc: “Trong lòng tôi đang rất phiền. Tôi cảnh cáo anh, đừng có chọc tôi!”

Trần Xuyên hứ một cái, nói thầm, tôi còn phiền hơn!

Lúc tối, Trầm Hàn cùng Phương Kỳ đi đánh bi-da. Phương Kỳ cứ luôn miệng cằn nhằn oán giận Trần Xuyên.

Trầm Hàn giữ bóng cho cân bằng không rảnh đếm xỉa hắn: “Anh ta làm cái gì không liên quan đến tôi, chúng tôi đã chia tay rồi.”

Phương Kỳ cười nhạo: “Tôi cá không đến một tháng hai người sẽ lập tức làm hòa.”

“Tôi với hắn bây giờ không phải là vấn đề quan trọng! Mẹ nó vấn đề chính là Thạch Qua a!”

“Vậy thì có làm sao chớ? Dù sao cậu với Trần Xuyên đã chia tay rồi, cậu quay lại với Thạch Qua cũng không tồi đâu. Vả lại trong ấn tượng của tôi Thạch Qua không tệ nha.”

“Vậy à? Vậy sao cậu không ở chung với hắn đi? Cậu không biết hắn cố chấp bao nhiêu đâu, nói thẳng ra chính là cổ hủ. Hồi trước cả ngày tôi đều phải ở với hắn, ngẫu nhiên muốn đi ra ngoài mua thức ăn nếu để hắn phát hiện không chừng liền bị hắn ngũ mã phanh thây.”

Phương Kỳ đánh quả bóng đen rơi vào lỗ, sau đó vòng sang bên cạnh Trầm Hàn nói: “Xem ra hắn còn có chút nhân tính nha, biết tìm đầu sỏ gây chuyện xử lí trực tiếp. Không giống như ai đó lại đi kiếm chuyện với đối tượng cậu gặp ở ngoài!”

Phương Kỳ bày xong tư thế, sau đó nói: “Tôi thấy cậu với Trần Xuyên thật sự rất kì quái. Sao hai người lại có thể cho phép đối phương đi ra ngoài làm chuyện bậy bạ rồi tự nhiên lại nổi máu ghen?”

Trầm Hàn cười: “Cho nên mới nói chỉ có đàn ông mới hiểu được đàn ông. Không phải cậu từng nói đàn ông rất dễ xúc động sao? Tôi còn ngăn không được sinh lý của mình, lấy cái gì đi nghiêm khắc với người khác? Tình dục và tình yêu có thể tách ra, không lẽ cậu không biết? Ghen dị nhiên là khó tránh khỏi, bởi vì là tình nhân ở chung với nhau, trong tiềm thức sẽ nhận định đối phương là của mình, có ham muốn giữ lấy. Hắn ôm người khác trên giường mình không biết thì thôi, nếu để cho mình biết nội tâm chắc chắn sẽ không thoải mái rồi.”

Phương Kỳ lắc đầu: “Vẫn không thể hiểu nổi hai người.”

“Không có gì tốt như bây giờ. Chia tay, đại cát đại lợi.”

Trầm Hàn tiếp tục nói: “Nếu hỏi tại sao tôi cùng Trần Xuyên có thể ở chung nhiều năm như vậy, đơn giản chính là hai bên trên mặt cảm tình rất ăn ý. Bởi vì có điểm cân bằng như vậy, quan hệ hai bên mới có thể tiếp tục phát triển rồi nghĩ đến chuyện thần thoại thiên trường địa cửu.”

“Nói

cách khác hiện tại hai người đã phá vỡ thế cân bằng?”

Trầm Hàn cười khổ: “Cũng không thể nói như vậy. Tôi kì thực cũng không biết chúng tôi tại sao lại trở nên như vậy? Dù nói chán ghét đối phương nhưng vẫn còn có chút nhớ nhung. Tôi thì không sao cả, nhưng Trần Xuyên không muốn tiếp tục nữa, tôi cũng không có biện pháp.”

Phương Kỳ cười cười: “Hai người còn là em bé trong nhà trẻ à? Ăn no không có việc gì làm liền tìm chút chuyện đến ép buộc nhau.”

Trầm Hàn cười: “Cuộc sống phải có điểm thăng trầm thì mới thể thú vị chứ.”

Cùng Phương Kỳ đi ăn khuya, lúc lái xe hơi về thì trời đã gần sáng, thật là có chút muộn. Vung vẩy cái chìa khóa đi lên lầu, tâm tình Trầm Hàn đã không còn buồn bực như lúc trước. Hắn bắt đầu nghĩ thoáng hơn, dù sao phiền toái muốn tới cũng sẽ tới, đối mặt so với trốn tránh có vẻ tốt hơn. Hơn nữa, bây giờ hắn xem như là độc thân, có chuyện gì với Thạch Qua cũng đâu có gì đâu, tóm lại sẽ còn không bị gán hai chữ gian phu nữa.

Trầm Hàn còn chưa mở cửa, cửa phòng bên cạnh đã mở ra. Trần Xuyên ló đầu ra hỏi: “Sao em về trễ vậy?”

Trầm Hàn liếc hắn một cái, nói: “Đi ăn khuya.”

“Đi với ai?”

Động tác mở cửa của Trầm Hàn dừng một chút, hắn quay đầu kì quái nhìn Trần Xuyên: “Tôi đi ăn với ai còn phải xin phép anh sao?”

Trần Xuyên đáp: “Vậy thì không cần. Bất quá thời sự nói gần đây cướp bóc rất nhiều, tôi chỉ sợ em về muộn gặp nạn thôi. Nói sao đi nữa em cũng là người quyền cao chức trọng, xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì công ty biết làm sao?”

“Mẹ nó!” Trầm Hàn bực mình mắng: “Không phải chuyện của anh! Thật sự là miệng chó không mọc được ngà voi! Tôi không rảnh nghe anh nói nữa, tâm tình lão tử đang tốt, nhìn cái bản mặt anh thiệt chẳng có gì hay ho!”

Trầm Hàn vào phòng, không khách khí đóng cửa cái rầm.

Trần Xuyên tự kiếm chuyện cho mình mất mặt, cũng rút đầu về khóa cửa lại.

Hắn quay về sô pha xem tivi, OK không có tinh thần cũng dựa vào trên sô pha, TV đang chiếu phim Hàn Quốc.

Đầu năm nay phòng ở không có cách âm, thanh âm cách vách đều có thể nghe rất rõ. Trần Xuyên đem tầm mắt chuyển qua vách tường, rất nhanh lén chỉnh tiếng TV nhỏ xuống, dựng thẳng lỗ tai đơn giản đi đến bên tường.

Căn cứ vào hiểu biết của hắn đối với Trầm Hàn, đầu tiên Trầm Hàn sẽ mở tủ lạnh lấy một lon nước có ga, uống một ngụm rồi đặt lên bàn. Bingo, quả nhiên bên kia truyền đến tiếng cửa tủ lạnh khép lại cùng tiếng lon nước ngọt va chạm với mặt bàn. Nội tâm Trần Xuyên bắt đầu không hiểu vì sao đột nhiên hưng phấn, OK cũng nhảy tới gần, ngồi chồm hổm ở bên cạnh hắn.

Hiện tại Trầm Hàn chắc là vào phòng ngủ, sau đó lấy áo ngủ xong đi tắm nước nóng. Trầm Hàn không thích dùng sữa tắm, chỉ thích bôi xà phòng, mỗi khi từ phòng tắm đi ra trên người luôn có mùi thơm tươi mát dễ chịu.

Trần Xuyên tuyệt không cảm thấy hành vi của mình vô cùng quái dị, hắn tắt TV luôn sau đó nhanh chóng rời phòng ngủ, nghe được tiếng nước chảy cùng tiếng hát của Trầm Hàn cách một vách tường thì vô cùng đắc ý, hắn lại đoán đúng chuyện Trầm Hàn làm. Đột nhiên nội tâm của hắn lại bắt đầu rối rắm, vừa tắm vừa hát cho thấy tâm tình của Trầm Hàn rất vui. Tâm tình Trầm Hàn tốt sở dĩ vì đi ăn khuya với người ta, đương nhiên trọng điểm nằm ở con người chứ không phải thức ăn.

Trầm Hàn cùng ai đi ăn khuya?

Hắn nghe được tiếng cửa mở bên kia, Trầm Hàn đi ra ngoài uống hết lon nước. Trần Xuyên thở dài, sớm đã nói với hắn hơn tám trăm lần, lúc trời lạnh không được phép uống nước lạnh, vẫn không nghe lời của mình.

Uống xong nước tắt hết đèn Trầm Hàn sẽ lên giường bật đèn bàn xem sách. Đây là thói quen nhiều năm của hắn, trước khi đi ngủ phải xem sách nửa giờ mới có thể nằm xuống, nếu không thì không ngủ được. Có một ngày Trần Xuyên “hiếu học”, tùy tiện với tay lấy quyển sách ở đầu giường của hắn xem vừa nhìn chính là —— “Cách đối phó với trứng thối”. . . . . .

Trần Xuyên gãi gãi đầu đột nhiên ý thức được hành vi của mình vô cùng biến thái, trong lòng kinh hách không ít. Hắn nhanh chóng lên giường, đắp chăn che kín mình.

Lăn qua lăn lại cũng không ngủ được, Trần Xuyên bắt đầu nôn nóng, bắt đầu tâm tình ngứa ngáy. Hắn bắt đầu nghĩ kì thật “dư tình chưa phai” chính là mình, nhưng lại nhanh chóng phủ định.

Xem xét trên mọi khía cạnh, cuộc chia tay này hắn so với Trầm Hàn vui vẻ hơn, cho nên không có chuyện mình sẽ đối với hắn “dư tình chưa phai”. Về phần hành vi biến thái hôm nay, Trần Xuyên xem như chưa từng xảy ra.

Nghĩ như vậy hắn mới thích thú nhắm lại mắt chuẩn bị đi ngủ. Chưa đầy ba giây sau mắt lại mở. . . Mẹ nó! Trầm Hàn rốt cuộc đi ăn khuya với ai!

Sáng sớm, Trần Xuyên đeo cái mắt gấu mèo 0.0 đi làm, thực vô cùng khéo ở thang máy đụng phải Phương Kỳ thần thanh khí sảng. Hắn buồn bực nheo mắt lại nói: “Tối hôm qua cậu không chơi game à?”

“Đừng có nhắc tới nữa, tôi bị người chém nên tức giận không them chơi nữa!” Phương Kỳ nghiến răng khanh khách: :Đừng để cho tôi biết tên đó là ai, mẹ nó, tôi sẽ làm cho hắn sống không được chết không xong!”

Trần Xuyên hỏi: “Tối hôm qua cậu có cùng Trầm Hàn ra ngoài không?”

Phương Kỳ vừa nghe giọng điệu này liền cảm thấy không đúng, trong lòng vô cùng cảnh giác, sau đó thật cẩn thận trợn mắt bịa đặt nói: “Không, tối hôm qua tôi ở nhà sắp xếp kế hoạch công tác.”

Trần Xuyên không lên tiếng nữa, cảm thấy càng nghi ngờ. Nếu không phải là Phương Kỳ vậy thì là ai, vẫn chưa thấy ai theo đuổi Trầm Hàn a?

Phương Kỳ vui mừng a. Chậc chậc, rõ ràng quan tâm tới người ta nha, bày đặt chia tay cái gì mà chia tay chớ, đúng là không có việc gì làm liền kiếm chuyện. Phương Kỳ nói: “Ngày hôm qua Thạch Qua đến phỏng vấn có đậu không?”

Trần Xuyên liếc hắn một cái: “Cậu ta là một nhân tài.”

Phương Kỳ “a” một tiếng, khóe miệng khẽ nhếch, nhìn thấy đèn báo đến tầng trệt liền nói: “Tôi đến rồi, đi trước.”

Phương Kỳ ra cửa thang máy, đem khóe miệng hơi nhếch lên kéo thẳng lại. Mẹ nó, sự tình thật sự thú vị! Tình nhân cũ cùng tình nhân mới tình cảm xung đột mãnh liệt, Trầm Hàn đây là tạo phải cái nghiệt gì a!

Trợ lý Tiểu Lý chạy tới nói: “Quản lí, chủ tịch tìm anh.”

Phương Kỳ “a” một tiếng, buồn bực. Mẹ nó! Quả nhiên không thể cười trên nỗi đau của người khác!