Bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng sáo du dương hòa tấu.
Tiếng hát dừng lại, tôi quay đầu nhìn.
Giữa trời mưa phùn lất phất, Kì Nhiên buông tay mỉm cười với tôi. Nơi ngón tay trắng nõn còn giữ một cây tiêu ngọc xanh biếc, giọt nước mưa chảy xuống thân tiêu lấp lánh như một ngôi sao nhỏ.
Không mang mặt nạ, dung mạo tuyệt thế của hắn dưới làn sương mờ như ẩn như hiện giữa trời mây non nước, đẹp như vậy nhưng lại không giống cảnh vật nhân gian.
Tôi nheo mắt lại, trong lòng âm thầm nhớ đến bốn chữ: phảng phất như mộng.
"Vì sao không hát nữa?" Kì Nhiên giơ giơ cây tiêu ngọc trong tay lên, "Không xem thử kĩ năng thổi tiêu của ta à?"
Ánh mắt tôi xuyên qua cơ thể Bộ Sát nhìn hắn, chăm chú, đôi môi đỏ như son khẽ hé.
“Chúng ta nào thấu hiểu được sự tàn nhẫn sẽ trở nên yếu đuối
Mỗi khi gồng mình chống chọi với cuộc sống cô quạnh
Vì yêu một người mà lưu luyến không rời
Thường hay duyên phận không dễ có trên đời
Ai thực sự muốn độc chiếm ai
Ai lại vì ai mà đau lòng
Ai là người duy nhất của ai
Lòng đau xót với những nỗi buồn thoáng qua
Ta gặp được người bước đến rồi đi
Trông thấy nụ cười mờ nhạt đó từ xa thì tốt hơn
Cỏ vong ưu đã bỏ quên kỉ niệm như một giấc mơ
Tận chân trời góc biển
Nơi hòn đảo nhỏ tít tắp mù khơi
Biết đến ngày nào mới được ôm lấy người và nắm lấy cỏ xanh sông Hà”
Tôi không biết Kì Nhiên làm thế nào lại có thể thổi kịp nhịp điệu bài hát của mình, mà cũng vì hắn luôn kì lạ như thế, hắn vẫn luôn toàn tài như thế, đi theo Kì Nhiên từ sớm, tôi không ngừng khiếp sợ, nhưng rồi sau đó lại trở thành thói quen.
Y thuật của hắn quá cao minh, hắn có thể nhìn rồi lấy "Huyết cổ" ra dễ dàng như vậy.
Võ công của hắn so với Bộ Sát còn tinh thông hơn, nếu không có...... nếu...
Tiếng tiêu của hắn chỉ có thể lấy âm thanh của tạo hóa mà hình dung, khiến tôi trong phút chốc quên đi vạn vật, hòa mình vào trời đất mênh mang, chỉ còn tôi với người.
Hắn là người chỉ cần gặp qua thì sẽ không bao giờ quên được, những sách lược kinh người, học thức rộng lớn, mỗi thứ tôi đều chỉ có thể dùng vị trí thứ nhất mà ca ngợi, đồng thời cũng biết được ông trời ưu ái hắn chừng nào.
Nhưng mà, một người hoàn mỹ như thiên tiên vậy lại không nắm được vận mệnh trong bàn tay mình, lại có thể chết bất đắc kì tử.
Kì Nhiên buông cây tiêu bên môi, thở dài, rèm mi đen tuyền khẽ run lên, giọng nhẹ nhàng:"Băng Y, khúc hát thật khiến ta tò mò. Ca từ.... Là do muội viết sao?"
Tôi lặng yên một lúc lâu, rồi lại bật cười lắc đầu:"Không phải, đây là bài ca được lưu truyền nơi quê nhà của muội."
Lần đầu tiên nghe Tiểu Vũ hát bài "Cỏ vong ưu" (Cỏ quên sầu) của Emil Wachou, tôi lập tức cảm động.
“Chúng ta nào thấu hiểu được sự tàn nhẫn sẽ trở nên yếu đuối
Mỗi khi gồng mình chống chọi với cuộc sống cô quạnh.”
Cũng từ đó về sau, tôi bắt đầu chịu ảnh hưởng từ Tiểu Vũ, thích những bài ca như thế này thay vì những khúc nhạc trẻ thịnh hành.
Bởi vì tôi chợt thấy được, sau mỗi câu hát đều như cất giấu một bí mật nào đó không muốn bị lột trần ra ánh sáng.
Tôi ngẩng đầu nhìn bóng dáng Bộ Sát vẫn còn nhập nhòe, lẳng lặng phía xa, mỉm cười:"Bộ Sát, huynh thấy thế nào, nghe êm tai không?"
Mặt hắn chẳng chút thay đổi nhìn tôi không đáp, nhưng lại duỗi một bàn tay đến trước mặt tôi.
Lặng đi một hồi, sau tôi mới từ từ đặt tay mình vào lòng bàn tay ấy. Tay hắn rất to, lại lạnh lẽo như tâm hắn vậy. Lòng bàn tay có nhiều vết chai do cầm kiếm lâu ngày, nhè nhẹ vuốt ve tay tôi, kéo một chút, tôi dựa vào hòn non bộ đứng lên.
"Thế gian này không có cỏ vong ưu. Cho dù là có, một số việc cũng không thể nào quên được." Giọng Bộ Sát trong nhưng lạnh lùng vang lên bên tai tôi.
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, chợt thấy từ trên nóc nhà có một bóng người màu tím lóe lên, nhẹ nhàng đáp xuống. Thân hình thật là tự nhiên, phóng khoáng quá! Tôi ngắm mà ngây cả người.
Mãi đến khi nàng đứng vững trên mặt đất, tôi mới nhìn rõ được dung mạo.
Đó là một nữ nhân, hơn nữa tuyệt đối là một đại mỹ nữ. Dáng người xinh đẹp, duyên dáng thấp thoáng dưới lớp vải tím mỏng, mái tóc đen tuyền, mềm mại, dưới cơn mưa như sáng lên, óng ánh như ráng mây chiều buông nhẹ bên hông. Sóng mũi cao thanh tú, trắng nõn, đôi môi anh đào nhỏ nhắn hơi nhếch lên, đôi mắt to tròn, linh động rạng rỡ nhìn Kì Nhiên.
Vừa đặt chân trên đất, nàng liền cúi đầu, quỳ một chân xuống, giọng nói thánh thót như tiếng chuông bạc ngân phấn khởi vang lên:"Nô tỳ Tử Tuyên tham kiến điện hạ."
Kì Nhiên thu lại ngọc tiêu, thản nhiên nói:"Đứng lên đi."
Ế.... Tôi nhìn tình huống phát sinh trước mắt mà chẳng thể hiểu nổi, ghé sát vào tai Bộ Sát nhỏ giọng:"Chuyện này là thế nào vậy? Kì Nhiên sao lại trở thành điện hạ rồi?"
Sắc mặt Bộ Sát không thay đổi, giọng vẫn lạnh như trước:"Hắn là Thiếu chủ của "Băng quốc", đồng thời là người thừa kế duy nhất."
"Băng quốc?" Tôi ngỡ ngàng thì thầm.
Tôi cảm thấy được cái cách Bộ Sát liếc mình thật giống với đang liếc một tên đần vậy. Tôi vội vàng cúi đầu, mặt đen lại. Chuyện này sao lại trách tôi được? Tôi vừa chỉ đến thế giới này có bao lâu đâu, có quỷ cũng chẳng biết các người bày trò bang phái, quốc gia nhiều như vậy.
Tử Tuyên không thèm chú ý đến khẩu khí lãnh đạm của Kì Nhiên, đứng bật dậy ôm lấy cánh tay hắn làm nũng:"Thiếu chủ, sao ngài lại nỡ bỏ chúng thần rồi bặt âm vô tín như vậy? Ngài cũng biết đó, Băng quốc tìm ngài mà muốn loạn cả rồi!" Nói xong, khóe môi đáng yêu lại hơi chu ra, hai mắt cũng đỏ ửng lên.
Kì Nhiên dịu dàng xoa xoa đầu nàng, mềm mỏng nói:"Nha đầu ngốc, không phải ta vẫn tốt đó sao?"
Tôi nhìn đáy mắt dịu dàng của Kì Nhiên mà không khỏi thở dài. Đã biết hắn từ lâu đối với người nào cũng đều như thế, nhưng sao trong lòng lại cảm thấy chua xót như vậy? Chẳng lẽ tôi lại ích kỉ, bỉ ổi đến mức muốn độc hưởng sự ấm áp đó ư?
Tôi sớm hay muộn..... Đều phải trở về cơ mà!
"Nàng ta là thị nữ thiếp thân bên cạnh Kì Nhiên." Bộ Sát nhàn nhạt nói.
Tính toán gì vậy, sao lại phải giải thích cho tôi? Tôi tức giận đáp:"Thật sao? Quan hệ gì đến muội?"
"Băng quốc rốt cuộc là bang phái gì vậy?"
"Băng quốc không phải là bang phái, mà là một quốc gia, quốc gia cường đại nhất trong thiên hạ."
Tôi ngẩn người:"Quốc gia mạnh nhất không phải là Kì quốc à? Sao lại trở thành Băng quốc rồi?"
"Tử Tuyên, ngươi làm thế nào tìm được ta?"
Tử Tuyên bĩu môi về phía chúng tôi, giọng căm ghét:"Lam Yên tỉ nói chẳng phải ngài lúc trước vì cứu tên sát thủ khó ưa kia nên mới ra ngoài mà? Sau đó lại mất tung tích. Vậy nên nửa năm qua chúng thần cứ luôn tìm hành tung của thiên hạ đệ nhất sát thủ, cũng chỉ mới biết vào hai ngày trước thôi."