Đường Đa Lệnh tức giận, xoay người đối kẻ xen vào việc của người khác kia mắng: “Thụ thụ bất thân cái gì? Chẳng lẽ thánh nhân không dạy ngươi là nam là nữ một khi thiếu nợ đều phải trả tiền sao?”
Người nọ là một nam tử trẻ tuổi anh tuấn, anh mi tú mục, thần thái sáng ngời, so với Hoa Tương Dung và Ngọc Liên Hoàn, thì lại thêm một phần khí vũ hiên ngang, vừa nhìn đã biết thân phận bất phàm.
Đường Đa Lệnh thấy rõ tướng mạo của đối phương lại có chút ít nổi giận, nghĩ thầm: [Vì cái gì chỉ có mình ta không phải mỹ nam tử a?]
Nam tử kia thấy không thể chấn khai tay Đường Đa Lệnh vốn đã kinh hãi, lại bị y quát lớn làm cho hoảng sợ, may mà khí độ của hắn rất tốt, sửng sốt một chút liền cười nói: “Huynh đài xin yên tâm, Kim mỗ cam đoan vị cô nương này sẽ không nhân cơ hội chạy trốn.”
Thế nhưng chính bởi tướng mạo cùng khí độ dễ dàng làm người ta tin phục của hắn lại làm Đường Đa Lệnh càng thêm tức giận, thật ra là còn xen lẫn một tia ghen tỵ: “Ngươi cho mình là ai? Ngươi nói nàng không chạy, nàng sẽ không chạy sao? Nếu nàng chạy đi rồi, ta tìm ai đền đồ cho ta a?”
“Ngươi đúng là một tên ngu ngốc! Ngay cả Kim môn chủ của Thừa Thiên môn ngươi cũng không tin nổi, thì còn có thể tin ai?” Cô nương kia hung hăng trừng mắt nhìn Đường Đa Lệnh, sau đó lại ngượng ngùng đối nam tử anh tuấn nói: “Kim đại ca, ta đuổi theo…tên trộm….Hừ, đều tại người này!”
“Ha ha, không có việc gì, tiền mua thuốc của lão nhân đó ta đã trả giúp rồi.”
Thừa Thiên môn? Đường Đa Lệnh nhớ rõ mình hình như đã từng nghe qua ở đâu, xem ra vị thế không nhỏ. Bất quá, mặc kệ hắn là cái gì, vô số võ hiệp tiểu thuyết chẳng phải đều đã chứng minh một đạo lý ‘Càng là cao thủ danh môn đại phái thì càng dối trá’ đấy ư.
“Thì ra là các ngươi quen biết, trách không được muốn bênh vực nàng. Vậy cũng tốt, ngươi trả ta tiền ta sẽ thả người.” Đường Đa Lệnh duỗi tay hướng nam tử kia. “Năm trăm lượng.”
Kim Đao Thác ôn hòa cười, “Vị huynh đài này, Kim mỗ hôm nay là xuất môn làm việc, trên người không mang nhiều bạc như vậy, không bằng ta cho ngươi một tín vật, ngươi cầm nó đến Thừa Thiên môn đi, nhất định không thiếu ngươi một lượng. Ngươi yên tâm, Kim mỗ từ trước đến nay không hề gạt ai bao giờ.” Người này võ công không tệ, lại giống như chưa từng nghe qua danh hào của hắn, thật sự là kỳ lạ.
“Ngươi không gạt ai thì thế nào? Ta mà có thời gian la mã đó thì còn cần phải tới đây sao?”
(“你不打诳语又怎么样?我要有那罗马时间还用得着来这里吗?” nguyên văn cả câu là thế này, ta không hiểu lắm về cái ‘thời gian la mã’ ấy, ai biết thì chỉ ta nhé, ta cám ơn trước *dập đầu*^^)
Thời gian la mã mà Đường Đa Lệnh nói, Kim Đao Thác không hiểu, nhưng ngón tay Đường Đa Lệnh chỉ thì hắn lại hiểu. Hiệu cầm đồ, thì ra là y cần tiền gấp, cho nên mới phải kiên quyết không chịu như vậy. Có điều trên người hắn quả thực không có nhiều ngân lượng đến thế, gần đây lại không có phân đàn của Thừa Thiên môn, bảo hắn phải đi đâu tìm bạc đây?
Phương Trữ thấy Kim đại ca mình sùng bái nhất bị tiểu tử tầm thường tới cực điểm này làm cho xấu hổ, tức giận vô cùng, liền nói: “Được rồi! Không phải là năm trăm lượng bạc sao, ngươi thả tay ta ra, ta cầm vòng tay đền cho ngươi!”
Trên tay nàng đeo một vòng ngọc phỉ thúy, thúy ngọc trong suốt, giống như một vòng xuân thủy cong cong, tùy thời có thể chảy xuống. Dù Đường Đa Lệnh không hiểu lắm về ngọc thạch, cũng biết vòng tay này không phải hạng thường, nhưng y vẫn cẩn cẩn thận thận hỏi: “Cái vòng này của ngươi trị giá năm trăm lượng?”
“Phi! Đồ của Phương gia Tần Xuyên ta còn có thể là giả?” (Tần Xuyên – tên gọi khác của tỉnh Thiểm Tây, Cam Túc)
Phương gia Tần Xuyên không phải gia tộc có võ công mạnh nhất trong chốn võ lâm, nhưng chắc chắn là gia tộc giàu có nhất, chỉ là lời này đối Đường Đa Lệnh cũng không có một chút tác dụng.
Y kéo Phương Trữ nói, “Ta làm sao biết lời ngươi là thật hay giả, chúng ta vào trong nói, người của tiệm cầm đồ tất sẽ biết rõ cái vòng này giá trị bao nhiêu.”
Phương Trữ tức đến dậm chân, mà lại thực sự không có cách nào, đành phải để Đường Đa Lệnh kéo vào hiệu cầm đồ. Kim Đao Thác vừa bất đắc dĩ, vừa cảm thấy thú vị, liền cũng đi theo.
Trải qua lão phó của hiệu cầm đồ kiểm nghiệm, vòng ngọc phỉ thúy đó ít nhất có thể cầm tám trăm lượng bạc. Phương Trữ lập tức đắc ý, “Hừ, nghe thấy chưa? Tám trăm lượng! Đúng là đồ nhà quê không biết nhìn, còn không mau thả ta ra.”
Đường Đa Lệnh buông, cũng không tỏ vẻ phẫn nộ đối với sự miệt thị của Phương Trữ. Y nhận thấy Phương Trữ mặc dù có chút ngạo khí, nhưng lại không phải loại người ngang ngược, còn mang một phần hiệp nghĩa chi tâm muốn trừ bạo giúp kẻ yếu, nếu không vì bạc rất quan trọng với y, y cũng không muốn giả trang ác nhân trước mặt một cô nương.
Hơn nữa, ai mới là đồ nhà quê?
“Được rồi, làm phiền chưởng quầy cho ta năm trăm lượng.” Đường Đa Lệnh hướng chưởng quầy hiệu cầm đồ nói.
“A, lỗ tai ngươi điếc sao? Vòng tay của ta trị giá tám trăm lượng!” Phương Trữ kêu lên.
“Ta không có điếc, mà là ngươi chỉ thiếu ta năm trăm lượng thôi, ta muốn tám trăm lượng làm gì?”
“Ách….” Phương Trữ nghẹn họng, người này rốt cục là ngốc hay không ngốc?
Kim Đao Thác hứng thú nhìn Đường Đa Lệnh đem ngân phiếu bốn trăm lượng cùng một trăm lượng hiện ngân gói kỹ, lại kinh ngạc nhìn y đưa biên lai cầm đồ tới trước mặt mình, “Ngươi trở lại Thừa Thiên môn đừng quên cầm bạc đến chuộc đồ cho vị cô nương này.”
“Ai, ngươi sao lại đưa cho hắn chứ?” Phương Trữ cả kinh kêu lên.
Đường Đa Lệnh liếc nàng một cái. “Bởi vì hắn là nam nhân.” Ngay cả một tên tiểu tặc còn phải để một nữ hài tử ra tay, còn giả bộ đại hiệp cái gì? Không bắt hắn tiêu pha sao được?
Kim Đao Thác sờ sờ mũi, cười nói: “Đúng vậy, tiền này nên là ta ra.”
“Kim đại ca….” Phương Trữ biết mình nếu khăng khăng thêm nữa sẽ chỉ làm mất mặt Kim Đao Thác, càng cảm thấy là mình làm phiền hắn.
Đường Đa Lệnh không quan tâm đến mấy thứ đó, kiểm tra lại tài vật trên người, sải bước đi ra hiệu cầm đồ, y muốn đi làm một việc, việc đầu tiên y chính thức tự chủ từ sau khi xuyên qua đến đây.
Đi một đoạn, Đường Đa Lệnh phát hiện sau lưng có người theo dõi, biết mục đích là năm trăm lượng bạc, trong lòng cười lạnh nói: [Mụ nội nó, không biết lão tử là võ lâm cao thủ ư?]
Y đi vào ngõ tắt nhỏ, thừa dịp quẹo vào thì nấp ở góc rẽ, cầm lấy chủy thủ chưa kịp trả lại cho Hoa Tương Dung, chuẩn bị hung hăng cho người tới một kích.
Nhưng mà quái lạ, y đứng đợi thật lâu, cũng không thấy người phía sau ló mặt ra. Chẳng lẽ là y đoán nhầm rồi? Không thể nào! Tuy y không thể xem như võ lâm cao thủ chân chính, nhưng vẫn còn có thể phân biệt được người theo sau mình là theo dõi hay xảo ngộ.
Đường Đa Lệnh muốn thò đầu ra xem xét thực hư, lại lo lắng sẽ trúng bẫy của địch nhân, đang lúc do dự, chợt nghe góc bên có người cười nói: “Đường huynh, hai ta còn phải đứng như vầy bao lâu nữa a?”
“Là ngươi! Ngươi đi theo ta làm cái gì?” Đường Đa Lệnh cầm chủy thủ nhảy ra, người đứng ở góc bên không ai khác chính là ngụy quân tử họ Kim kia?
“Đường huynh đừng hiểu lầm, ta chỉ là lo lắng sẽ có người muốn cướp bạc của ngươi, cho nên mới đi theo sau. Dù sao vừa rồi cũng là thế muội của ta làm vỡ đồ của Đường huynh, mới hại ngươi lộ tài vật.” Chính bởi có hắn đi theo, mới tránh khỏi một ít phiền phức không cần thiết, có điều người trước mắt tựa hồ cũng không cảm kích.
“Thật sự? Ngươi thực không phải có ý muốn cướp bạc của ta?” Đường Đa Lệnh có chút không tin.
Kim Đao Thác ngơ ngác vài giây, dở khóc dở cười. Trên giang hồ có người nào không biết hắn là môn chủ của Thừa Thiên môn, còn hoài nghi hắn muốn cướp năm trăm lượng bạc!?
Đường Đa Lệnh cẩn thận đánh giá gương mặt y cho là dối trá, lại chỉ thấy một đôi mắt chân thành, ngẫm nghĩ, người này có thể cùng con gái phú gia đeo tám trăm lượng bạc trên người xưng huynh gọi muội, hẳn là không đến mức thèm muốn năm trăm lượng bạc của y.
“Làm sao ngươi biết ta họ Đường?” Đường Đa Lệnh thu hồi chủy thủ, thuận thế sờ lên chỗ cất bạc.
“Trên biên lai cầm đồ không phải ghi danh tự của Đường huynh?”
Đường Đa Lệnh lập tức hối hận, y vì sao không dùng một cái tên giả a? Dù gì thời đại này cũng đâu có giấy căn cước để nghiệm chứng mà.
“Vậy bây giờ ngươi muốn thế nào?”
“Ha ha, Đường huynh, ta không nghĩ thế nào, chỉ muốn tiễn ngươi an toàn về khách ***. Đường huynh hẳn không phải là người ở đây đi?”
Đường Đa Lệnh nghĩ nghĩ, có một bảo tiêu cũng không tồi, nhưng hắn cũng không quên trong khách *** còn hai tên tiểu tử không thể để người khác nhận ra kia, liền nói dối tên một khách *** gần đấy.
Đến cửa khách *** nọ, Đường Đa Lệnh phi thường dứt khoát hướng Kim Đao Thác chắp tay hành lễ, “Kim đại hiệp, đa tạ ngươi tiễn ta một đoạn, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta ngày sau còn gặp lại.” Nói xong, cũng không đợi Kim Đao Thác mở miệng, đã một mạch đi vào khách ***.
Vào tới nội viện khách ***, quay đầu lại thấy Kim Đao Thác không theo sau, Đường Đa Lệnh lúc ấy mới yên tâm đi ra từ cửa sau, vòng trở về khách *** thực mình trọ.
Kim Đao Thác đứng ở cửa khách sạn cười lắc đầu, tự cho là thông minh của Đường Đa Lệnh ở trong mắt hắn bất quá là giấu đầu hở đuôi. Hắn chỉ là có chút buồn bực, vị Đường huynh này là vì thật sự không biết hắn nên mới cẩn thận, hay là bởi biết rõ hắn nên cố ý giấu diếm gì đó.
“Ha ha, thật là tên tiểu tử thú vị. Thôi, nếu ngươi thực sự có bí mật không muốn để ta biết, ta đây cần gì phải vạch trần ngươi? Hy vọng chúng ta thật có thể ‘núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, hẹn ngày tái ngộ’.”
Mở cửa phòng trọ của mình, Đường Đa Lệnh liền nghe được tiếng mắng của Hoa Tương Dung: “A Đường, ngươi đi đâu mua ngựa thế hả? Đi lâu như vậy, con ngựa đó chắc là già đến mức đi không nổi a!”
Ngọc Liên Hoàn thì cố ý cười nói: “A Đường, ngươi vì ta mà tốn công tốn sức như thế, thật khiến Liên Hoàn ta áy náy.”
“Ngọc Liên Hoàn, tiện nhân không biết xấu hổ! A Đường mua ngựa cho y, chứ không phải cho ngươi!”
“Hừ, đấy cũng là bởi vì y không muốn cưỡi cùng người nào đó!”
“Được rồi, các ngươi đừng cãi cọ nữa, ta sắp chết đói rồi.” Đường Đa Lệnh vô lực khoát tay, ngăn lại hai nam nhân càng ngày càng giống nữ nhân lúc nào cũng lải nhải cãi cọ, gọi tiểu nhị bưng lên một bàn đồ ăn phong phú, nói: “Đây là bữa cơm chia tay của chúng ta, mọi người ăn nhiều chút.”
Y vừa dứt lời, chiếc đũa trong tay Ngọc Liên Hoàn khựng lại, sắc mặt sa sầm, Hoa Tương Dung thì lại vui mừng, phi thường cao hứng gắp ăn. Đường Đa Lệnh không nói thêm nữa, ba người tâm tư khác nhau, lần đầu tiên yên tĩnh cùng ăn một bữa cơm.
Cơm nước xong, Đường Đa Lệnh gọi tiểu nhị dọn dẹp thức ăn thừa trên bàn, sau đó khóa chặt cửa, mời Hoa, Ngọc, hai người ngồi xuống, đem ngân phiếu, ngân lượng đặt lên bàn.
“Đây là ngọc phật chúng ta trộm được ở Phụng Thiên huyện, lúc ấy ta nhanh tay mang nó theo. Ha ha, tục ngữ nói người thấy có phần[1], cho nên năm trăm lượng bạc đổi được ta sẽ chia làm ba, ta cùng Ngọc huynh đệ mỗi người hai trăm, Các chủ ngươi có nhiều tiền nhất, nên chỉ chia một trăm.”
Đường Đa Lệnh cố gắng nở nụ cười đem ngân phiếu và bạc chia cho bọn hắn. Hoa Tương Dung thoáng nhíu mày, biết rõ hành động này của Đường Đa Lệnh là vì đáp trả lại việc mình không chịu phân bạc cho Ngọc Liên Hoàn, trong lòng đương nhiên không vui, nhưng nghĩ lại lại không nói gì nữa, yên lặng mà đem ngân phiếu phân đến cất kỹ.
“A Đường….Ngươi không cần phải tốt với ta như vậy, ngươi biết ta luôn luôn lừa gạt ngươi.” Nhìn ngân phiếu cùng bạc trước mắt, Ngọc Liên Hoàn không hề có lấy một tia mừng rỡ. Hoa Tương Dung còn muốn trở về tìm Đường Đa Lệnh, mà hắn thì chưa từng làm bất cứ việc gì cho y.
Đường Đa Lệnh khẽ gật đầu: “Ta biết, nhưng nếu ngươi không làm thế, ta có thể sẽ vĩnh viễn không có cách nào rời khỏi đại lao Triêu Thiên các, cho nên, vẫn phải cám ơn ngươi.”
Hoa Tương Dung liếc Ngọc Liên Hoàn một cái, bởi vì hắn nhớ tới Đường Đa Lệnh cũng từng nói với hắn như vậy. Khi đó hắn vừa tức giận vừa buồn cười, mà nay, lại làm hắn cảm thấy có chút mơ hồ không rõ.