Tiếu Ngạo Thần Điêu

Chương 8: Sư phụ đến (thượng)

Bên ngoài đống đất đứng sừng sững 1 đạo cô áo vàng, tay phải cầm ngang cây phất trần, gió lay động tay áo, chính là Lý Mạc Sầu. Lục Vô Song vừa thấy thì giật mình, đứng dậy rút kiếm ra. Nhưng Lý Mạc Sầu vẫn đứng im, không động. Như đang nghe tiếng tiêu của tôi. Rồi cất tiếng ca, âm điệu thê lương như nỗi lòng của bà:

“Hỏi thế gian,

Tình là vật gì.

Mà khiến sinh tử tương hứa.

Trời Nam đất Bắc đôi nơi,

Cánh chim rũ mỏi mấy hồi hàn ôn.

Vui ân ái, biệt ly buồn.

Si tình nhi nữ khởi nguồn bi hoan.

Tiếng xưa xa khuất mây ngàn dặm.

Về đâu bóng lẻ Thiên Sơn tuyết chiều.”

(Lưu ba)

Trong tiếng ca của Lý Mạc Sầu có kèm theo nội lực, khiến cho người nghe tai ù, đầu choáng. Lục Vô Song sắc mặt trắng bệch, ngồi bệch xuống đất, hai tay ôm đầu, có vẻ rất khổ sở. Dương Quá tuy nội lực thâm hậu nhưng cũng không thể chống chọi lại tiếng ca của Lý Mạc Sầu.

Đấu âm lực sao? Ta chơi với bà. Nói đến âm nhạc khiến người ta nghe mà phát điên, thì tôi giỏi nhất. Tiếng tiêu bài “Lưu Ba” lại vang lên, nhưng giai điệu bị tôi chế biến, nghe có chút hỗn loạn, còn có chút chói tai, nhưng mặc kệ miễn đối kháng được với tiếng ca thê lương của Lý Mạc Sầu là được rồi.

Tôi nội lực không thâm hậu bằng bà ta, nên trong chốc lát kiệt sức, có chút chật vật, Dương Quá thấy vậy cũng cao giọng ca theo để trợ thế.

Lý Mạc Sầu càng ca vút lên, kèm theo tiếng gào khóc của bà. Lý Mạc Sầu vừa ca vừa đi đến gần thổ trận, càng lúc càng gần, tôi nhìn càng lúc càng sốt ruột. Gần chút nữa, gần 1 chút nữa, chỉ chút nữa thôi.

Nào ngờ, Lý Mạc Sầu đột nhiên bay vút lên, đạp vào vách đất, định xông vào trận. Tôi thấy thế càng cảm thấy sợ, chẳng lẽ bà ta thấy mấy cây ngân châm, tôi cấm bên dưới lớp rơm xung quanh “thổ trận”. Quả thật, không thể xem thường nữ ma đầu này.

Lý Mạc Sầu cứ thế bay ra bay vào, đạp vào vách đất, hoàn toàn không chạm vào ngân châm bên dưới. Tôi thấy tình hình không ổn, bất chấp có thể bị sư phụ phát hiện liền thổi khúc “Đào yêu”:

“Đào chi yêu yêu.

Chước chước kỳ hoa.

Đào tơ mơn mởn xinh tươi,

Hoa hồng bát ngát, dưới trời xuân trong.”

Giai điệu của “Đào yêu” vui vẻ, réo rắt liền lấn át tiếng ca bi thương của Lý Mạc Sầu. Lý Mạc Sầu ngừng ca, nhưng đã phá được cột đất xông vào trận, hỏi Lục Vô Song: “Quyển sách ấy đâu? Rốt cuộc Cái Bang có lấy đi không?”

Dương Quá lúc này mới nhớ đến quyển sách nhưng lại không rõ tung tích, đành nói: “Hoàng bang chủ, Lỗ bang chủ của Cái Bang, đại nhân đại nghĩa, đời nào lấy cuốn tà thư đó?”

Lý Mạc Sầu nghe thấy thế thì tức giận thình lình cầm cây phất trần định giáng lên đầu Dương Quá, tôi thấy thì cả kinh, vội ép mạnh nội lực thổi vào tiêu, bức Lý Mạc Sầu lùi lại vài bước, sắc mặt bà xanh trắng, nhưng tôi cũng chẳng hơn được gì bà, do vận nội lực quá độ liền phun ngay 1 ngụm máu tươi. Thật con bà nó, lỗ vốn nặng mà.

Lý Mạc Sầu thấy thế lại dùng nội lực hát bài ca bi thương “Lưu ba”. Đột nhiên có tiếng cười ha hả, rồi một người vừa cười vừa vỗ tay vừa hát, đi vào trận. Tiếng ca vui nhộn lấn át tiếng ca bi thương của Lý Mạc Sầu.

“Cô dâu chú rể,

Đội rế lên đầu.

Đi qua đầu cầu,

Đánh rơi mất rế

…”

Cũng may người tới cứ 3 bước đi thì 1 bước nhảy, nên không đạp vào ngân châm. Người đi vào là một nữ nhân, đầu bù tóc rối, áo quần xộc xệch, hai mắt mở to, cười như một kẻ ngớ ngẩn, mặc dù tuổi không còn nhỏ nhưng hát bài đồng dao này lại hồn nhiên vui vẻ như trẻ nhỏ.

Lý Mạc Sầu nhìn thấy thì cả kinh, vội lùi về sau mấy bước. Tôi thấy người tới thì mừng như điên, vội hô: “Tiểu Hoa Nhi, người này muốn hại cô cô, mau giúp cô cô đánh bà ta.”

Người tới không ai khác chính là Khúc Hoa Hoa, con gái của Khúc Linh Phong sư huynh, mặc dù lớn tuổi hơn tôi, nhưng so vai vế, nàng ta phải gọi tôi một tiếng cô cô, thần trí nàng lại không được bình thường, chỉ dừng lại ở lúc 13 tuổi, nên tôi gọi nàng là “Tiểu Hoa Nhi”.

Tiểu Hoa Nhi thấy tôi, thì cười rộ lên, lại vỗ tay, hát càng cao hứng, có lúc nhớ lộn ca từ lại dùng câu từ bài hát khác đắp qua. Lý Mạc Sầu cũng cất tiếng ca đối kháng.

Lục Vô Song và Dương Quá bị hai kình âm đối kháng làm cho điên đảo, nằm lăn lộn trên đất, tôi vội phi tới, điểm nhanh huyệt đạo trên người hai người, giúp họ không bị kình âm tổn thương. Nội lực Tiểu Hoa Nhi thâm hậu, Lý Mạc Sầu thấy không ổn thì định giết chết Tiểu Hoa Nhi.

Lúc này Tiểu Hoa Nhi thấy cây phất trần của Lý Mạc Sầu đánh tới, không nghĩ gì liền quơ đại bất cứ thứ gì có sẵn ở đó lên đánh nhau với bà ta. Tiểu Hoa Nhi quơ được cái xẻng tôi đào đất bày trận lúc nãy, cứ thế đâm thẳng về phía Lý Mạc Sầu, Lý Mạc Sầu thấy thế thì cả kinh, phi thân né tránh.

Qua lại mấy chiêu, mặc dù Tiểu Hoa Nhi đánh đi đánh lại có 3 chiêu: đâm thẳng, gạt sang trái, gạt sang phải. Nhưng cũng đủ làm cho Lý Mạc Sầu thấy chật vật. Bà ta thấy tình hình không ổn, định bay ra khỏi trận pháp, rời đi, nào ngờ vừa xoay người liền thấy một thanh y nam tử ngồi trên trụ đất nhìn bà, thì cả kinh xém chút té ngã xuống đất.

Tôi nhìn theo hướng Lý Mạc Sầu. Người đến một thân thanh y, tóc đen bay bay trong gió, phong tư thanh nhã, diện mạo như thiên tiên hạ phàm.

Thanh y nam tử liếc mắt lạnh lùng nhìn tôi một cái, sau lại xoay đi nhìn về phía Lý Mạc Sầu, không nói lời nào lấy ngọc tiêu ra thỏi một khúc “lưu ba”, thanh âm biến ảo vô cùng. Lúc trầm lúc bổng, lúc như tiếng thì thầm của tiểu cô nương với tình lang, lúc lại như tiếng gào khóc thê lương của thiếu phụ chết chồng. Lý Mạc Sầu gần như là phát điên, sắp chịu không nỗi.

“Biểu tỷ, tỷ sao vậy, sao người lại run thế này, tỷ bị bệnh à?” Lục Vô Song và Dương Quá không biết đi đến bên cạnh tôi lúc nào, lo lắng hỏi.

Dương Quá chau mày nhìn tôi quan tâm: “Tiểu Trình, bị thương sao?”

Lúc này Tiểu Hoa Nhi đột nhiên kêu thất thanh, chạy đến núp sau lưng tôi: “Dương… Dương huynh đệ, huynh đệ đừng… hại ta… không phải ta sát hại huynh đệ, huynh đệ đừng … hại ta…”

Dương Quá nghe thế thì ngạc nhiên, mày nhíu chặt. Thanh y nam tử nghe tiếng hét của Tiểu Hoa Nhi thì giật mình, tiếng tiêu im bặt, Lý Mạc Sầu thừa cơ hội phi thân bỏ chạy.

Tiểu Hoa Nhi lại gào rú: “Ác quỉ đấy, gia gia, cô cô, đánh ma đi, đánh quỉ đi.”

Tôi chấn kinh, liền quay lại trấn an Tiểu Hoa Nhi, thanh y nam tử thấy Tiểu Hoa Nhi gào khóc để cho Lý Mạc Sầu bỏ trốn thì quát: “Câm miệng!”

Tiểu Hoa Nhi vội nín khóc, đứng cúi đầu đếm ngón chân, im thin thít. Tôi nghe tiếng thì cả người run lẩy bẩy, vội quỳ mọp xuống, không nói lên 1 lời.

Thanh y nam tử phi người xuống trước mặt tôi, giọng âm trầm nói: “Vào nhà!” Nói rồi xoay người tiêu soái đi vào nhà. Tiểu Hoa Nhi vội lon ton chạy theo, bỏ lại tôi, Dương Quá và Lục Vô Song còn đứng ngơ ngác ngoài trận pháp. Không đúng, chỉ có Dương Quá và Lục Vô Song đứng thôi, tôi đang quỳ trên đất.