Dù cho tôi tốn rất
nhiều nơ-ron, đủ để não tôi bị mài nhẵn, cũng không cách nào hiểu nỗi
thứ được Vô Trần sư phụ gọi là bản đồ, thì làm sao mà dẫn mọi người đi
tìm người được. Nên dưới ánh mắt sắc lạnh của sư phụ, tôi chỉ có thể
cười trừ nói khoác: “Sắp rồi, rất nhanh ta có thể giải mã được tấm “mật
đồ” này.” Nhưng cứ hẹn lần hẹn lựa mãi cũng không phải là cách.
Ở trên núi Vô Danh đến ngày thứ 5, tôi đã khiêu chiến gần tới cực hạn
nhẫn nại của sư phụ. Nếu 1, 2 ngày nữa, mà tôi còn chưa giải mã được cái tấm bản đồ chết tiệc kia, thì không biết người sẽ dùng thủ đoạn gì đối
phó với tôi. Cho nên, trước khi sư phụ nổi trận lôi đình, tôi phải biết
được nơi Vô Trần sư phụ tới, tìm cho được người… A khoan! Nếu không tìm
được người, thì để người đi tìm tôi. Vấn đề đơn giản như vậy tại sao tôi lại không nghĩ ra sớm kia chứ? Chẳng lẽ chỉ “trong cái khó, mới ló được cái khôn” sao?
Giang hồ dạo gần đây thật sự rất náo nhiệt, có vô số tin tức giật gân, khiến giang hồ dậy sóng mãnh liệt. Nếu bạn không
biết đó là những tin giật gân gì, thì đừng lo, chỉ cần tạt vào bất cứ 1
tửu quán nào, ngồi nghe 1 chút, người ta bàn tán chuyện giang hồ, là sẽ
rõ mồn một.
Chuyện là như thế này, cách đây không lâu, khi 1 nữ
tử họ Phùng tên Hành tự tin nói là mình biết nơi cất giấu “Cửu Âm chân
kinh”, giang hồ đã 1 phen dậy sóng, nhưng đó thì đã là gì, mới đây nhất, còn có chuyện kinh thiên địa, quỷ khóc thần sầu hơn, là cuộc tỷ thí võ
nghệ mang tên “Hoa Sơn luận kiếm” trên đỉnh Hoa Sơn. Có thể nói, cuộc
“luận kiếm” này được tuyên truyền rất tốt, không ai là không biết, ngay
đến đứa trẻ 3 tuổi, hay bà già 80, chỉ cần bạn hỏi, cũng có thể kể rõ
rành mạch đường đi đến Hoa Sơn và thể lệ tham gia cuộc đấu, phần thưởng
chung cuộc vân vân và mây mây.
Chẳng những thế, khi bạn lội suối
trèo đèo, đến được chân núi Hoa Sơn, khát nước, bước vào quán trà nhỏ
ven đường nghĩ ngơi đôi chút, thứ đập vào mắt bạn đầu tiên không phải là ấm trà và bánh bao, mà là hai dòng chữ to, được treo trước cửa quán.
“Hoa Sơn luận kiếm, tìm kiếm người tài.
Vinh danh đệ nhất, chân kinh về tay.”
(Vô Trần đại sư)
Thử hỏi, danh hiệu đệ nhất cao thủ thiên hạ có sức hút cở nào, tuyệt thế võ công “Cửu Âm chân kinh” có sức hút cở nào. Cho nên đa phần các nhân vật được gọi là “cao thủ” của chúng ta, khi đọc được hai dòng chữ này
thường quên mất cái khát, chẳng thèm uống trà mà đề khí chạy thẳng lên
đỉnh Hoa Sơn, chỉ sợ chậm trễ 1 chút là không kịp đăng ký tham gia thi
đấu, dù cho có khi khổng khi không phải bỏ ra 50 lượng lệ phí thi, cũng
xứng đáng.
“Vô Trần đại sư sẽ tới đây?”
Từ sau khi tôi nói lên ý định “dụ rắn ra hang của mình”, đến khi thực hiện, đám mỹ nam
chung quanh tôi không tỏ vẻ gì là đồng ý, cũng không tỏ thái độ phản
đối, vẫn trầm mặc không nói, cho nên tôi tự biện giải cho thái độ trầm
mặc đó là ngầm đồng ý. Nhưng không hiểu sao, đến tận hôm nay, ngày cuối
cùng đăng ký thi đấu, sư phụ lại mở miệng hỏi tôi về vấn đề này.
“Tất nhiên, sư phụ của ta rất ghét bị người khác mạo danh, hiện giờ ta dùng
thân phận của lão tổ chức cuộc tỷ thí này, còn đem “Cửu Âm chân kinh” ra làm phần thưởng, đảm bảo lão sẽ chạy vèo tới đây ngay thôi.” Tôi cười
đầy tự tin nói.
“Nếu lão không nghe được tin tức này thì sao?” Sư phụ vẫn nghi ngờ.
“Sao có thể không nghe được, đám đệ tử Cái Bang của Tiểu Thất làm việc rất
hiệu quả, Hoàng công tử yên tâm đi.” Tôi lại cười càng thêm tự tin,
nhưng trong lòng cũng có 6 phần lo lắng, ai biết được lão sư phụ già của tôi có đến hay không? Nếu lão không đến sư phụ có đem tôi ném vào giữa
võ đài thi đấu, cho đám “cao thủ” lang hổ đó chém chết không? Có trời
mới biết!
Sư phụ sau khi nghe tôi khẳng định chắc chắn như thế
nên đôi mày đẹp vốn hơi nhíu lại được thả lỏng ra, không nói gì nữa xoay người rời đi. Tôi nhìn theo cái bóng xanh của người mà thở dài. Suốt
mấy tháng qua đồng hành cùng sư phụ đi tìm “Cửu Âm chân kinh”, có thể
nói là “cùng ăn, cùng ngủ”, “sinh tử có nhau”, nhưng thái độ của người
đối với tôi thật sự… không biết dùng từ gì để hình dung đây. Lạnh nhạt
thì không đúng! Ân cần cũng không phải! Người cứ như ở rất xa… Phải! Rất xa, như trăng dưới nước, tôi không cách nào chạm vào được. Dù tôi có cố gắng tiếp cận thế, gợi ý là tôi vô cùng vô cùng hâm mộ người như thế
nào, nguyện dùng thân báo đáp ân cứu mạng của người bao nhiêu lần, người cũng dững dưng bỏ ngoài tai. Có lẽ lúc này đây, chấp niệm của người với quyển chân kinh đã lấy đi tính mạng phụ mẫu người quá lớn. Hazzzz… Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng!
“Thối nữ nhân! Đứng
đấy làm gì, mau đến phụ ta mang bạc đi cất.” Trần Huyền Phong vừa chốt
sổ danh sách người tham gia tỷ thí, đang đau đầu vì mớ bạc, cùng ngân
phiếu chất cao như núi xung quanh, vừa vặn thấy tôi đứng ngơ ngác 1 góc, thế là không cần để ý đến mặt mũi “đệ tử chân truyền của Vô Trần đại
sư”, mà hét toáng lên giữa quần hùng. Khiến không ít nhân sỹ giang hồ,
quay đầu nhìn tôi, với ánh mắt thương cảm, như đang nói: “Mỹ nhân mà lại bị thối!”
“Haha… Được, được rồi!” Mặc dù tức giận, nhưng ở chỗ
đông người, mà lại đa số là nam nhân này, tôi đành phải kiềm nén cảm xúc muốn xông đến bóp chết Trần Huyền Phong, cười gượng hai cái, tạo dáng
“phi yến đùa xuân” bước tới chỗ hắn. Mong là bộ dạng mỹ nhân tuyệt thế
này của tôi sẽ gở gạt được chút danh dự.
Hôm sau, ngày “Hoa Sơn luận kiếm” chính thức khai mạc.
Nhảy lên đài tỷ thí đầu tiên là hai tên giang hồ tép rêu, mà tên lại dài
thòn lòn tôi không nhớ nổi, sau đó, cũng chỉ là mấy cặp tốt thí thân.
Cao thủ thật sự đúng là làm cao, chỉ lựa lúc cuối mới lên đài mà thôi.
Đấu qua đấu lại hơn 10 trận, chẳng trận nào ra hồn, khiến cho người xem,
kiêm ban tổ chức, kiêm giám khảo, kiêm người phát phần thưởng như tôi
đây không khỏi đánh 1 cái ngáp. Đột nhiên…
“Vô Ưu! Con thật to gan!”
1 âm thanh cường độ 150 deciben vọng từ chân núi lên, khiến cho không ít
cao thủ ở đây nhíu mày. Nhưng tôi nghe được lại cười đến không khép nổi
miệng, la to: “Sư phụ, con nhớ người lắm a!”
Ngay sau tiếng la của tôi, 1 bóng đen, bay vèo 1 cái, đến trước mặt tôi, trên tay còn xách theo 1 người.
“Vô Ưu, tại sao con lại hư đốn như vậy, mới rời núi 1 thời gian đã học
người ta nói dối, dám mạo danh sư phụ mở cuộc tỷ thí gì gì đó, còn đem
cái gì gì đó chân kinh làm phần thưởng, con muốn lão già như ta đây tức
chết phải không? Con thật là….”
Vô Trần sư phụ vừa xuất hiện,
cũng không thèm để ý xung quanh đây còn có những ai, mà liên tục giáo
huấn tôi. Nhưng lúc này tôi nào có thời gian nghe vị “Đường Tăng tái
thế” trước mặt giáo huấn chứ, bởi vì tôi đang bận quan sát cái người Vô
Trần sư phụ đang xách như xách con gà trên tay kia kìa.
Đầu cổ
rối bời, quần áo kỳ dị, trên người mang túi da, khuôn mặt hồng hào thanh tú thì nhăn lại làm 1 cục, miệng môi liên tục mấp mái như đang nói hay
chửi rủa gì đó, nhưng tiếc là không thể phát ra tiếng nào. Người bị xem
như gà này không phải lão ngoan đồng Chu Bá Thông thì còn là ai?
Hoàng Dược Sư dù nôn nóng đến chỗ Vô Trần đại sư hỏi về tung tích “Cửu Âm
chân kinh”; Vương Trùng Dương nhìn thấy sư đệ bị tóm như tóm gà thì rất
lo lắng, Âu Dương Phong, Hồng Thất và 1 số người có mặt ở đây cũng rất
nôn nóng muốn tiến đến diện kiến vị Vô Trần đại sư này. Nhưng khi vừa
nhìn thấy bộ dạng chửi người vô cùng cường đại, và chất lượng âm thanh
cực tốt của lão. Sợ là, mình vừa bước chân qua đó, rủi đâu lão đang cao
hứng, chửi luôn cả mình thì sao, với mức độ lãi nhãi của lão cũng đủ làm cho 1 con voi phải té xủi, thì bước chân người nào người nấy đều trở
nên cứng đờ. Ra quyết định, dù cho Phùng Hành có bị lão hòa thượng già
kia lãi nhãi đến té xỉu, cũng nhất quyết phải đợi lão lãi nhãi xong mới
qua.
Cứ tưởng Vô Trần sư phụ sau khi giáo huấn tôi xong, sẽ ngay
lập tức dẹp loạn đám nhân sỹ giang hồ ở đây, kết thúc luôn “Hoa Sơn luận kiếm”, nào ngờ…
“Hazzz… Thôi được rồi, dù gì sư phụ cũng giữ
“Cửu Âm chân kinh” mấy chục năm rồi, cũng nên giao lại cho người có
duyên.” Vô Trần sư phụ thở ra 1 hơi ảo não, sau quăng Chu Bá Thông nãy
giờ vẫn cầm trên tay qua 1 bên, móc nhanh 1 cái hộp gỗ tử đàn trong ngực áo ra, giơ cao lên, hét lớn: “ “Cửu Âm chân kinh” ở đây, ai thắng, sẽ
là của người đó.”
Vương Trùng Dương ôm quyền hướng Vô Trần sư phụ cười nói: “Vãn bối cũng muốn thử sức!”
Hồng Thất rút cây “Đã Cẩu Bỗng” giắt sau lưng ra gõ mạnh lên 1 tảng đá, hét to: “Đánh thì đánh!”
Âu Dương Phong giao Âu Dương Khắc lại cho Mai Nhược Hoa, tiếp nhận cây
trượng đầu xà từ chỗ mỹ nữ bạch cừu, cười nói: “Tại hạ đã sẵn sàng!”
“Sư phụ, đệ tử cũng muốn tham gia!” 1 nam tử mặc y phục cẩm bào sang trọng, trên đầu mang ngọc quan, không biết từ lúc nào đứng phía sau Vô Trần sư phụ lên tiếng.
“Được được, Trí Hưng con đừng làm mất mặt Đại Lý, đừng làm mất mặt ta!” Vô Trần sư phụ vừa cười vừa vỗ bịch bịch vào vai
cẩm y nam tử.
“…” Đại Lý? Trí Hưng? Tôi kinh ngạc nhìn cẩm y nam
tử. Đây là vị vua thứ 19 Tuyên Tông đế Đoàn Trí Hưng của Đại Lý, người
sẽ trở thành Nhất đăng đại sư đây sao? Đi tu thật đáng tiếc!
Cao
thủ chân chính đã ra tay, thì đám tép rêu hay cao thủ nữa vời đều bị lép vế, chẳng ai dám lên võ đài nữa, võ đài trở thành thiên hạ của 5 người
bọn họ. Bọn họ tỷ thí cũng có chút khác người, không phải 1 chọi 1, hai
người giao đấu với nhau như bình thường, mà là 5 người cùng lao vào quần đấu, 1 chọi 4. Đấu nhau ác liệt đến nỗi cái lôi đài nhỏ bé của tôi cũng bị đánh tanh bành.
Có điều, 5 người bọn họ võ công đều cao
cường, ngang tài ngang sức, đấu với nhau suốt 3 ngày 3 đêm cũng không
cách nào phân được thắng bại. Khiến cho những người từng chứng kiến trận đấu này, khi nhắc lại không khỏi trầm trồ khen ngợi, còn thêm thắc đủ
điều, khiến 5 người bọn họ trở thành truyền kỳ của võ lâm “Võ Lâm ngủ
tuyệt”, nhưng đó là những chuyện sau này. Còn hiện tại….
“Sư phụ, sư phụ, mau kêu bọn họ dừng tay, bọn họ mà đánh nhau 1 hồi nữa là đỉnh
núi Hoa Sơn cũng sụp mất.” Tôi nhìn cảnh tượng đất đá bị chưởng lực làm
bay tán loạn, mà không khỏi rùng mình, không thể tiếp tục ngồi bắt chéo
chân 1 bên, vừa quan chiến vừa ăn hạt dưa được nữa, đành cố sống cố chết kêu Vô Trần sư phụ bắt 5 “tên điên” đang phá hoại môi trường kia dừng
tay.
Vô Trần sư phụ bị tôi lôi kéo, thì nhíu mày, liếc ánh mắt
khinh thường nhìn tôi, đang định nói gì đó, sau tự nhiên ánh mắt lóe
sáng, quay sang phía 5 bóng người đang bay lên bay xuống giao đấu, hét
to: “Người nào thắng ta gã đệ tử yêu dấu của ta cho người đó.”
5
người bọn họ đang đấu quên trời đất để giành “Cửu Âm chân kinh”, đột
nhiên nghe 1 tiếng hét của Vô Trần sư phụ, chỉ thấy Hoàng Dược Sư, Âu
Dương Phong, Hồng Thất, Đoàn Trí Hưng động tác trở nên cứng đờ. Chỉ có
Vương Trùng Dương đang thi triển 1 chiêu “Tiên thiên công”, không cách
nào thu về, kiếm khí xẹt ngang qua vạt áo cả 4 người. Vì thế…
“Hay cho 1 chiêu “Tiên thiên công”. Ta tuyên bố Vương Trùng Dương là người thắng cuộc!”