Tiếu Ngạo Thần Điêu

Chương 33: Chủ nhân của chủ nhân

“Tiểu Trình!”

“Gì?” Tôi bực bội lên tiếng

“Ta… ta chỉ muốn hỏi, có thể không ăn cái này nữa không?” Mỹ nam bước đến, đưa cái thứ xanh xanh tím tím vừa tanh vừa hôi đến trước mặt tôi e dè hỏi.

“Ngươi nói thử xem!” Sau khi ném 1 ánh mắt mang đầy cừu hận về phía mỹ nam, tôi lại bực dộc quay lại nhóm lửa, cái đám củi này cũng có thù với tôi sao, tại sao nhóm mãi mà không chịu cháy chỉ bốc toàn khói thế này.

“Ta nghĩ… ta vẫn nên ăn thì hơn.” Mỹ nam cười gượng 1 cái, khó nhọc nhìn cái thứ tanh hôi xanh tím trên tay, nuốt “ực” 1 ngụm nước miếng xuống, nhắm mắt há to miệng, bỏ thứ trên tay vào miệng, nuốt nhanh xuống.

“Nước… nước… Tiểu Trình… cho ta 1 miếng nước.”

Tôi cũng không keo kiệt, đưa chén nước về phía mỹ nam, mỹ nam lập tức đón lấy chén nước, uống 1 hơi hết sạch, lại đưa cái chén về, đòi thêm 1 chén nữa. Mặc dù bực bội nhưng tôi vẫn rót cho hắn 1 chén nữa. Mỹ nam lại chớp ngay lấy chén nước, uống sạch, lúc này mới cảm thấy khá hơn, nhìn tôi cười nói.

“Đa tạ!”

“Không cần, chỉ cần ngươi kêu “Điêu huynh” của ngươi đừng có đánh ta nữa là được.”

“Quác! Phạch!”

“A…”

“Điêu huynh!”

“Điêu chết tiệc, ta sẽ nhổ sạch lông trên người ngươi.” Tôi lòm còm bò lên từ trên mặt đất, nhìn cái con chim xấu xí đang dùng cái đầu trọc lông, có cái mào đỏ choét của mình cọ cọ vào người mỹ nam mà phát điên. Con bà nó, con điêu chết tiệc này chắc chắn là chim mái, nếu không tại sao lại phân biệt đối xử như thế?

Ba ngày trước đây, tôi và quái điêu trong khi đi tìm “bữa sáng” cho nó, thì vô tình bắt gặp 1 mỹ nam trên người đầy máu, còn bị mất tay phải, nằm bất tỉnh trên đất. Bên cạnh còn có hai con rết lớn nằm chết còng quèo. Mỹ nam này không ai khác là Dương Quá. Hắn bị Quách Phù chém mất 1 cánh tay, chạy khỏi thành Tương Dương, đến sơn cốc này.

Tôi nổi lòng trắc ẩn, tạm thời bỏ qua cho việc hắn đã bỏ rơi tôi ở đáy vực Lệ Phong Quỷ mà tha hắn về hang động, băng bó vết thương, còn chạy chữa thuốc thang. Dương Quá hiện tại bị thương khá nặng, trong người còn trúng độc hoa tình và “băng phách ngân châm”, hai loại độc đều là kịch độc, cũng may chúng lại kị nhau, nên chưa làm ảnh hưởng đến tính mạng của hắn. Tôi mặc dù muốn giải độc cho hắn, nhưng lại không có sẵn “đoạn trường thảo”, nếu đơn phương giải “Băng phách ngân châm” thì độc hoa Tình sẽ bộc phát, Dương Quá sẽ ngay lập tức mất mạng. Chỉ có thể dùng thuốc kéo dài thời gian phát độc cho hắn mà thôi.

Nhờ sự tận tâm chạy chữa của tôi nên Dương Quá chỉ hôn mê 1 ngày 1 đêm thì tỉnh lại. Cứ tưởng câu đầu tiên Dương Quá sau khi tỉnh lại nói sẽ là cảm ơn, còn quyết tâm dùng tấm thân của mình báo đáp ân tình của tôi. Nào ngờ…

“Điêu huynh, là huynh đã cứu ta sao?” Dương Quá gượng đau ngồi dậy, mở mắt nhìn con điêu xấu xí trước mặt, hai mắt đỏ lên, yếu ớt nói.

Quái điêu nghe Dương Quá dùng giọng điệu lễ độ, nhẹ nhàng nói với mình thì vô cùng thích ý, kêu khẽ 1 tiếng, dùng cái đầu trọc lông của mình đụng vào đầu Dương Quá. Dương Quá thấy thế cũng bất chấp vết thương, choàng tay trái còn lại của mình qua cổ quái điêu, cười nhạt nói: “Ta thật không ngờ, người cứu ta, lại là 1 con chim điêu. Điêu huynh, cám ơn huynh đã cứu ta.”

“Phịch” Tôi vừa bước vào hang động, nhìn thấy màn này thì kinh ngạc đến nỗi, bó củi và con gà vừa mới bắt được rớt luôn xuống đất. Tại sao, tại sao, tại sao…. (lập lại 3000 lần) lúc Dương Quá tỉnh lại, tôi lại đi ra ngoài. Và tại sao, tại sao, tại sao… (lập lại 3000 lần) con quái điêu xấu xí khinh người, khó ưa đó lại đối xử dịu dàng, ngoan ngoãn với Dương Quá như thế? AAAAAAAA… Tôi điên mất.

Sau đó, ngày ngày quái điêu ngoan ngoãn bên cạnh Dương Quá, còn đặc biệt để dành mật độc xà, món mà nó thích ăn nhất cho Dương Quá ăn để trị thương, và giúp hắn gia tăng công lực. Điều này thì tôi không ganh tỵ chút nào, cho dù ăn mấy cái mật xà độc đó tăng 100 năm công lực, tôi cũng không nguyện ý ăn cái thứ kinh tởm vừa tanh vừa hôi đó. Chỉ có điều, quái điêu đối sử với Dương Quá tốt bao nhiêu, thì ngược đãi tôi bấy nhiêu, chẳng những xem tôi là người hầu của nó, muốn đánh thì đánh, muốn “mắng” thì mắng, mà nó còn bắt tôi phục vụ cho Dương Quá. AAAAAAAA… Tôi lại muốn phát điên, bởi vì Dương Quá là nhân vật chính, nên ai cũng xoay quanh hắn hết sao? Kim lão gia tử, người thật quá đáng.

“Quác quác!”

“Kêu cái gì, biết rồi, ta đang nướng gà cho “Dương hiền đệ” của ngươi đây!”

“Quác!”

“Tiểu Trình, ta…”

“Ngươi im miệng.” Chết tiệc, thật ra cái đám củi này có chịu cháy không đây?

Tôi vì được “Điêu huynh” của Dương Quá phó thác nhiệm vụ trọng đại là chăm sóc hắn, nên hàng ngày không cần cùng quái điêu đi đánh độc xà. Vết thương Dương Quá ngày 1 khá hơn, hắn dạo gần đây do suốt ngày ở trong hang động, nên cảm thấy buồn chán, nên hôm nay hắn lại muốn ra ngoài đi dạo. Tôi đương nhiên không muốn đi, nhưng cũng phải đi theo hộ tống. Nếu không “Điêu huynh” của hắn sẽ ném tôi từ vách đá xuống mất.

Chúng tôi, 1 người hăng hái vui vẻ đi trước, 1 người thất tha thất thểu theo sau, đi hơn 1 dặm, chân tôi đã muốn rụng ra rồi nhưng Dương Quá lại không hề thấy mệt, hắn vừa đi vừa ngắm cảnh tâm tình tốt vô cùng. Tên nhóc này mặc dù trong người trúng kịch độc, đến máu cũng có thể giết chết 1 con voi, còn chia cách với tình nhân, nhưng lại có thể lạc quan như thế, quả thật ý chí sinh tồn lớn vô cùng. Đổi lại là tôi…

“Tiểu Trình, mau đến đây xem, ta nhìn thấy cái gì này.” Dương Quá đột nhiên reo lên, tôi ngẩng đầu nhìn về phía tay Dương Quá chỉ.

Trên vách núi, cách mặt đất hơn hai chục trượng, có 1 phiến đá vuông rộng ba, bốn trượng, chìa ra như 1 cái sân, trên đó hình như có khắc chữ. Tôi căng mắt nhìn, khó khăn lắm mới độc được hai chữ “Kiếm mộ” rất lớn.

“Tiểu Trình, cô nương có thấy lạ không, kiếm mà cũng có mộ, có khi nào là do vị Độc Cô lão tiền bối bẻ gãy ái kiếm, rồi đem chôn trên đó không?”

“Có thể, muốn biết thì lên đó xem thử đi.” Không phải “có khi” mà là thật sự Độc Cô Cầu Bại đã đem kiếm chôn trên đó, chờ người có duyên tìm đến sử dụng, hiện tại người có duyên đó đã đến, tôi chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.

Vách núi tuy không cao lắm, nhưng lại bằng phẳng, không có cỏ cây, không 1 chỗ đặt chân, nếu chỉ dùng khinh công thì khó mà leo lên được.

“Làm sao mà có thể lên được kia chứ?” Dương Quá có vẻ hơi thất vọng nhìn vách núi dựng đứng trước mặt. Tôi cũng choáng váng vì cứ phải ngửa cổ nhìn lên như thế, mắt cũng hoa lên rồi.

“Cái kia kìa.” Tôi chỉ tay vào đám rêu xanh mọc thẳng hàng trên vách đá, cứ vài thước lại có 1 đám rêu mọc lên.

Dương Quá liền tung mình nhảy lên, túm thử 1 đám rêu xanh thấp nhất, lôi ra được 1 vốc bùn đen, lộ ra 1 cái lỗ nho nhỏ. Hắn cả mình reo lên: “Tiểu Trình, quả thật có thể leo lên được. Độc Cô lão tiền bối quả nhiên là kỳ tài.” Nói rồi, hít một hơi dài, vọt lên vài thước, chân trái đạp vào lỗ thấp nhấp, chân phải nhắm đám rêu xanh thứ hai mà đạp vào, cứ thế mà leo lên trên.

“Tiểu Trình, cô nương mau lên đây xem.” Dương Quá đứng từ trên vách núi nói vọng xuống.

Tôi mặc dù chẳng muốn lên đó chút nào, nhưng vẫn đề khí, phi thân lên trên.