Tôi thấy mà cả kinh, buột miệng hét lên một tiếng, nhưng hình như chẳng ai
để ý đến tiểu nhân vật như tôi. Mọi người kinh hoảng bởi Hoắc Đô đang
cầm thiết quạt giáng lên đầu Dương Quá, Quách Tĩnh thấy thế định phi
thân tới đỡ, nhưng thân hình Dương Quá linh hoạt né được, liền lưu loát
dùng nữa cây thiết tương trong tay đánh ra mấy chiêu, khiến Hoắc Đô đứng không vững lảo đảo suýt ngã, lùi về sau.
Quách Tĩnh nói: “Quá Nhi, con có sao không?”
Dương Quá cười nói: “Không sao đâu ạ, tên này dám khinh thường Đả Cẩu Bổng
Pháp của Hồng lão bang chủ. Điệt Nhi muốn dùng Đả Cẩu Bổng Pháp cho hắn
nếm mùi, tiếc rằng hắn đỡ được.”
Hoàng Dung nghi hoặc hỏi: “Sao ngươi biết Đả Cẩu Bổng Pháp?”
Dương Quá: “Ban nãy Lỗ bang chủ động thủ với hắn, điệt nhi xem rồi học được vài chiêu.”
Tôi thầm cảm khái, Dương Quá quả nhiên quá tinh ranh rồi, vậy tiếp theo đây có phải là một màn mỹ nam đấu mỹ nam không? Tôi không biết hiện giờ nên ủng hộ cho ai đây, quả thật rất khó chọn lựa, nhưng mà hình như việc
tôi băng khuân hơi thừa bởi lý kết cuộc trận đấu đương nhiên là Dương
Quá thắng rồi. Còn mọi người hỏi tại sao tôi lại biết kết cuộc trận đấu
thì mọi người hỏi cũng hơi thừa, nếu tính đến thời điểm hiện tại tôi đã
đọc quyển tiểu thuyết “Thần Điều Hiệp Lữ” của Kim Dung lão gia tử hết
thảy hai lần, coi phiên bản phim truyền hình và phim điện ảnh hết thảy 8 lần, mọi người nói xem tôi có biết rõ hay không.
À, đừng ngạc
nhiên, bởi lẽ tôi không phải người cổ đại, nói đúng hơn linh hồn tôi vốn dĩ không phải thuộc thế giới này, tôi là một thanh niên ưu tú của thế
kỷ 21, một mầm cây vinh quang chưa kịp đâm chồi của tổ quốc (thời gian ủ mầm là 24 năm). Không biết gặp cái vận may gì, tôi rốt cuộc xuyên qua,
mà còn xuyên qua thế giới Thần Điêu của Kim Dung lão gia tử. Tôi lúc đầu cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên, có chút khó thích ứng, nhưng xuyên thì
cũng xuyên rồi, vậy thì hãy hảo hảo ở lại đây mà khoái hoạt, vui vẻ sống qua ngày, cho nên suốt 10 năm xuyên qua đến giờ tôi sống vô cùng vui
vẻ, nếu không bị sư phụ của tôi chèn ép, tôi lại càng sống vui vẻ hơn.
Chặc, chặc, lại lạc đề rồi, chúng ta tiếp tục theo dõi diễn biến của Anh Hùng Yến thôi.
Lúc này Hoắc Đô đã rượt Dương Quá chạy vòng tròn chung quanh đại sảnh, với
tốc độ cực nhanh, còn Dương Quá cầm thiết tương muốn đánh vào mông Hoắc
Đô nhưng chẳng ai đánh được đối phương.
Bỗng Hoắc Đô đưa tay chụp vào cây thiết tương trên tay Dương Quá, định dùng thiết quạt đánh vào
đùi hắn nhưng Dương Quá né được, dùng thiết tương quật ngang cây quạt
trong tay Hoắc Đô, nói: “Cha mi phải đét mông mi này! Một ngày không
đánh đòn quá ba lần, đánh hai lần rồi, còn một lần nữa này!”
Nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của Dương Quá trêu trọc Hoắc Đô khiến tôi nhịn không được phì cười một tiếng.
Hoàng Dung hô to: “Quá Nhi, hãy đấu thử với hắn một phen, ta nghĩ hắn không phải đối thủ của ngươi đâu.”
Dương Quá thè lưỡi chỉ thẳng vào mặt Hoắc Đô nói: “Ngươi có dám hay không nào?”
Hoắc Đô mặc dù giận tái mặt, nhưng lại không đáp ứng, mà chuyển đề tài nói:
“Tên ********, hỗn hào, đáng lý ta phải dạy cho ngươi một bài học, nhưng vẫn chưa vội. Chuyện quan trọng bây giờ là mời tân võ lâm minh chủ Kim
Luân pháp vương nói vài lời với mọi người.”
Quần hùng phản đối ầm ĩ, náo loạn cả lên. Hoắc Đô lại quát to: “Chúng ta đã nói rõ từ đầu, ba trận chỉ cần thắng hai. Các vị gây ồn ào như thế là có ý gì?”
Dương Quá: “Cái lão hòa thượng kia vừa cao vừa gầy, cổ quái như thế, làm minh chủ võ lâm sao được? Ta thấy chỉ có sư phụ của ta mới xứng.”
Tôi nhìn theo ánh mắt của Dương Quá, lúc này mới nhìn thấy một lão hòa
thượng đầu trọc, giống y như lời Dương Quá nói vừa cao vừa gầy, giống
như chỉ có da bọc xương thôi, còn tệ hơn cả Đạt Nhĩ Ba, nhìn thấy mà gợn người, thầm nghĩ cái miền đất Tây Tạng quả nhiên không dưỡng người,
cũng may Hoắc Đô là người Mông Cổ chứ không phải người Tây Tạng.
Hoắc Đô tức giận, gằng giọng nói: “Sư phụ ngươi là vị nào, mau mời ra đây.”
Dương Quá: “Hôm nay tranh chức minh chũ võ lâm, đều là đệ tử giao đấu thay sư phụ, phải vậy không?”
Hoắc Đô: “Đúng vậy, bọn ta đã thắng hai trong ba trận, do đó sư phụ của ta là minh chủ.”
Dương Quá: “Ừ thì vừa rồi coi như các ngươi đã thắng bọn họ đi, nhưng ngươi chưa thắng đồ đệ của sư phụ ta kia mà.”
Hoắc Đô: “Đệ tử của sư phụ ngươi là ai nào?”
Dương Quá cười hết sức gian: “Đồ ngu! Đệ tử của sư phụ ta tất nhiên là ta chứ ai.” Quần hùng nghe được thì lại cười rộ lên, Dương Quá lại nói tiếp:
“Chúng ta cũng đấu ba trận, các ngươi phải thắng hai trận, thì ta mới
chịu nhận lão hòa thượng kia làm minh chủ. Nếu ta thắng hai trận, thì
xin lỗi nhé, minh chủ võ lâm phải do sư phụ ta đảm nhiệm.”
Quần hùng nghe xong đều phụ họa: “Đúng đúng, trừ phi người Mông Cổ thắng hai trận nữa.”
“Vị tiểu ca này nói chí phải.”
“Trung Nguyên thiếu gì cao thủ, các ngươi may mắn chiếm tiện nghi hai trận chưa là gì cả.”
“…………..”
Hoắc Đô thấy thế vội nói: “Tôn sư muốn tranh chức minh chủ võ lâm, kể cũng
có lý, nhưng anh hùng thiên hạ đâu ít, cứ đấu hết trận này lại đấu trận
khác, thì biết bao giờ mới xong?”
Dương Quá: “Người bên ngoài đến đây đòi làm minh chủ võ lâm, sư phụ ta cũng chẳng muốn dính, nhưng nhìn thấy sư phụ của ngươi ta không thể ưa nổi.”
Hoắc Đô: “Tôn sư là ai? Lão nhân gia người ngồi đâu?”
Dương Quá nghe Hoắc Đô nói thế thì cười ha ha: “Lão nhân gia người ngồi ngay
trước mặt ngươi đó. Cô cô, hắn vấn an lão nhân gia đấy.”
Tiểu Long Nữ bước lên bên cạnh Dương Quá “Ừm” một tiếng. Quần hùng sửng sốt, rồi cười ha hả.
Hoắc Đô bị chọc giận, quát: “Xin anh hùng thiên hạ làm chứng cho, tiểu vương sẽ giết tên nhãi ranh hỗn hào này, cũng là do hắn tự chuốc lấy họa,
đừng trách tiểu vương.”
Dương Quá cũng ưởn ngực nói: “Xin anh
hùng thiên hạ làm chứng cho, tên nhãi ranh hỗn hào sẽ giết gã vương tử
này, cũng là do hắn tự chuốc lấy họa, đừng trách tên nhãi ranh.”
Quần hùng lại cười rộ lên, Hoắc Đô càng bị chọc tức lao vào đánh nhau với
Dương Quá. Hai người qua lại mấy chiêu, Dương Quá dùng Đả Cẩu Bổng đánh
lui Hoắc Đô, Hoắc Đô dị nghị Đả Cẩu Bổng Pháp là võ công của Hồng Thất
Công không phải võ công của sư phụ Dương Quá, Dương Quá liền bỏ thiết
tương trong tay mượn kiếm của một vị huynh đệ ở gần đó, lại lao vào
triền đấu với Hoắc Đô nhưng đấu được mấy chục chiêu thì Dương Quá có vẻ
đuối sức liền hô lên: “Cẩn thận! Ám Khí!”
Hoắc Đô nghe thế thì cả kinh liền phi thân né tránh, nhưng vốn nào đâu có ám khí, nên tức giận
lại phi thân đánh về phía Dương Quá. Dương Quá lại hô lên có ám khí,
Hoắc Đô lại né tránh, qua mấy lần bị Dương Quá lừa nên Hoắc Đô thả lỏng
đề phòng phi thân đến định dùng thiết quạt đánh vào đầu Dương Quá, nào
ngờ cảm thấy dưới chân đau xót, nhìn lại thì trên đùi bị 3 cây ngân châm cấm vào, lập tức té ngã trên sàn. Toàn thân không thể cử động. Đạt Nhĩ
Ba thấy thế liền phi thân lên đài ôm lấy Hoắc Đô mang đến chỗ cho Kim
Luân pháp vương, rồi nhảy ra đòi đánh nhau với Dương Quá.
Tôi
thấy thế thì thầm kêu không ổn, liền lách thân mình đến chỗ Hoắc Đô.
Quần Hùng lúc này đang bận rộn theo dõi diễn biến trên đài, còn Kim Luân pháp vương thì vội xem xét vết thương của đệ tử nên chẳng ai để ý đến
tôi.
Tôi luồn lách một hồi, liền đến ngay sau lưng Kim Luân pháp
vương, nhìn thấy khuôn mặt mỹ lệ của Hoắc Đô do bị trúng độc mà trở nên
trắng bệch, mày nhíu chặt, ẩn ẩn một tầng mồ hôi. Bộ dáng “Tây Thi chau
mày” này, Hoắc Đô diễn cũng quá đạt đi. Khiến lòng tôi nhũn ra, vội ngồi xuống, nắm lấy tay Hoắc Đô, bắt mạch xem xét.
Lúc này Kim Luân
pháp vương mới biết đến sự hiện diện của tôi, liền chụp lấy tay tôi, ông ta dùng sức khiến cổ tay tôi đau nhức, cơ hồ muốn vỡ cả xương. Khiến
tôi đau đến chảy cả nước mắt.
Kim Luân: “Ngươi là ai?”
Cũng may ông không dùng cái thứ tiếng xí xô xí xào tôi nghe không hiểu được, tôi vội nói: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cứu hắn ta
trước đã.”
“Ngươi có thể cứu hắn?”
“Đương nhiên, ông mau
bỏ tay tôi ra, nếu không sẽ không cứu được.” Kim Luân pháp vương mặc dù
không tin tưởng tôi mấy, nhưng thật sự bỏ tay tôi ra, mặc dù rất đau,
nhưng tôi nén đau vội vàng bắt mạch cho Hoắc Đô. Chặc, chặc, Ngọc Phong
châm quả nhiên lợi hại vô cùng cũng may tôi có chế sẵn mấy viên thuốc
giải, nếu không chỉ sợ chút xúi nữa cái mạng nhỏ của Hoắc Đô không giữ
nổi rồi.
Tôi định bóp miệng Hoắc Đô cho hắn uống thuốc giải, lại
bị lão khỉ già Kim Luân ngăn lại, bắt buộc tôi phải uống trước một viên
lão mới yên tâm, cướp lấy bình thuốc trong tay của tôi, cho Hoắc Đô
uống, Hoắc Đô uống thuốc xong thì sắc mặt cũng tốt hơn, tôi đang định
rời đi thì lại bị lão Kim Luân ngăn lại.
Tôi trừng mắt nhìn lão: “Muốn gì đây, ta đã cứu đệ tử của ông, giờ ông định lấy oán trả ơn à?”
Kim Luân: “Ngươi là ai?”
Tôi: “Bộ ông không thấy à, ta là ăn mày, là đệ tử Cái Bang.”
Kim Luân: “Ngươi không phải đệ tử Cái Bang, nếu là đệ tử Cái Bang sẽ không cứu hắn, cũng không có bản lĩnh cứu hắn.”
Tôi: “….”
Kim Luân: “Ngươi là nữ.”
Tôi ngớ ra, ánh mắt của tên khỉ già này cũng quá lợi hại đi, chỉ liếc nhìn
sơ qua một cái liền biết ngay thân phận nữ nhi của tôi.
Kim Luân
lại dùng thêm lực, siết lấy tay của tôi, đau đớn truyền khắp thân thể,
tôi mắt rưng rưng nhìn lão: “Đại pháp sư à, buông tay ra rồi nói có được không, đau chết ta rồi.”
Kim Luân pháp vương chẳng mảy may đến
lời tôi nói, tôi đành phải thú nhận thật: “Ta đúng là nữ, bởi vì yêu
thích vẻ đẹp của Hoắc Đô, không đành lòng nhìn thấy hắn chết, nên mới
cứu, còn vì sao ta có bản lĩnh cứu hắn, bởi sư phụ ta có dạy qua ta y
thuật.”
Kim Luân: “….”
“Ôi, ôi, đau chết ta, lão già chết
tiệt, ta đã nói thật, sao lão còn bóp mạnh tay hơn vậy?” Tôi đau quá rào khóc. Liền dẫn đến sự chú ý của đám người chung quanh, ai cũng quay đầu nhìn tôi. Ngay cả Dương Quá đang đánh nhau với Đạt Nhĩ Ba trên võ đài
cũng dừng lại, Đạt Nhĩ Ba thấy sư phụ của hắn đang ở cùng người lạ thì
vội phi thân đến.
Quách Tĩnh và Hoàng Dung cũng nhìn về phía tôi, ngay cả người không nên nhìn về phía tôi là vợ chồng Lục Quán Anh cũng
nhìn về. Vừa thấy tôi thì Lục Quán Anh đầu tiên là kinh ngạc, sau định
nói gì đó.
Tôi vừa nhìn thấy vợ chồng Lục Quán Anh nhìn, tôi vội la lên: “Không được nói, không được nhìn.”
Quần hùng khi nghe tôi hét lên như thế thì ngẩn ra, ngay cả Kim Luân pháp
vương cũng giật mình mà nới lỏng tay, tôi biết không thể ở lại đây được
nữa liền nhanh chóng thoát khỏi sự kiềm chế của Kim Luân pháp vương. Sử
dụng mười phần công lực, phi thân đi mất.