Kỳ nghỉ cuối tháng tư, đêm đó trên trấn có chiếu phim ngoài trời. Buổi chiều, Chu Lạc chơi rối trong tiệm sườn xám, hỏi tối Nam Nhã có đi xem phim không?
Nam Nhã đang thêu hoa, dừng một chút, ngẩng đầu lên nói:"Có lẽ sẽ dẫn Uyển Loan đi." Nói xong, cô nhìn thẳng vào mắt Chu Lạc.
Chu Lạc thoáng cái liền hiểu, hỏi:"Chị muốn dẫn Uyển Loan đi, nhưng nếu em đi, chị sẽ không đi nữa phải không?"
Nam Nhã cười:"Thông minh."
Chu Lạc tức muốn chết:"Tại sao chị lại như vậy?"
Nam Nhã nhíu mày.
Chu Lạc sụt sịt mũi:"Bộ phim đó được chiếu miễn phí, em cũng muốn xem."
Nam Nhã tỏ vẻ thất vọng, nhún vai:"Vậy chị không đi nữa."
Chu Lạc:"Em sẽ đứng xa chị, cũng không nhìn chị, không nói chuyện với chị, chị đừng tưởng bở nữa."
Nam Nhã tủm tỉm cười, tiếp tục thêu hoa, không để ý đến cậu.
Chu Lạc cũng tiếp tục chơi rối, rốt cuộc chịu thua, lại mở miệng:"Chị biết mỗi lần đến tìm chị, trước leo tường, sau leo cây, em phải tốn bao lâu không? Nào là quan sát địa hình, nào là điều tra hoàn cảnh, mới dám nhảy xuống, em có thể thi vào trường cảnh sát rồi đấy!"
Nam Nhã cười, cố ý không đáp lời cậu. Kỳ thật cô cũng muốn đi với cậu, dù chỉ có thể đứng ở xa, dù phải giả bộ như không quen biết. Nhưng lúc này cô muốn trêu chọc cậu một tí.
"Đi nhé?" Chu Lạc cầm con rối đưa lên trước mặt cô, cậu còn đưa tay ôm trái tim tan nát, quỳ một chân xuống trước mặt cô:"Được không?"
"..." Nam Nhã không kìm lòng được với dáng vẻ này của cậu, tay cầm kim thêu cũng khựng lại, liếc mắt nhìn cậu, tức giận lườm một cái, hằn học nói:"Mấy chuyện phiền phức này để sau nói đi!"
Nói như vậy, tức là đồng ý rồi sao?
Chu Lạc vui vẻ ra mặt, hớn hở đi đến bên cạnh cô, vừa định lên tiếng, khóe mắt lại trông thấy ánh sáng phía dưới cửa cuốn thay đổi, Chu Lạc lập tức đứng dậy, chạy vào gian phòng bên cạnh.
Sau vài giây, quả nhiên có người tới gần, gõ nhẹ lên cửa cuốn.
Nam Nhã đi tới, kéo cửa lên, là Lâm Phương Lộ.
"Vẫn chưa xong việc à?"
"Ừ, đang dọn đồ, có chuyện gì thế?"
"Vẫn là vụ án của Từ Nghị, có vài chuyện cần em giúp đỡ."
"Chẳng phải vụ án đã kết thúc rồi sao?"
"Đúng vậy, anh đang viết báo cáo chợt nhớ đến một việc liền chạy đến hỏi em."
"Hỏi đi."
"Quần áo ở đây, mỗi kiểu chỉ bán một bộ?"
"Ừ."
"Hình như trước đây không phải vậy." Lâm Phương Lộ cười nói:"Nghe chị của anh nói, chị ấy cùng bạn bè đã mua vài bộ giống nhau ở đây."
"Chắc là từ lâu lắm rồi." Nam Nhã nói:"Kể từ mùa hè năm ngoái, quần áo trong tiệm chỉ có một bộ duy nhất mà thôi. Cư dân trên trấn này không nhiều lắm, mặc đồ giống nhau rồi bị mang ra so sánh xấu đẹp thì không hay lắm."
"Vậy bộ đồ này được bán lúc nào?" Lâm Phương Lộ lấy ra một bộ váy xuân hè màu đỏ từ trong bọc túi nilon.
Nam Nhã nhìn một hồi rồi lắc đầu:"Không nhớ nữa, phải xem hóa đơn mới biết được."
"Hiện tại có thể tìm không?"
"Có thể." Nam Nhã đi tới sau quầy, lôi một quyển sổ dày từ trong ngăn bàn ra:"Hồi đó chưa có máy tính, phải ghi chép bằng tay, tìm lại có thể mất thời gian."
"Không sao."
Chu Lạc nhìn xuyên qua tấm rèm, len lén liếc chiếc váy trên tay Lâm Phương Lộ, chỉ liếc sơ đã nhận ra là đồ của Trần Linh.
Chắc là cuối mùa thu năm ngoái, khi cậu và Nam Nhã xảy ra chiến tranh lạnh, cậu ưu tư suốt một thời gian dài, luôn vùi đầu vào tiệm băng đĩa, từng thấy Trần Linh mặc bộ đồ này. Trên trấn có ít người mặc đồ áo đỏ như vậy, cho nên hình ảnh đó đã khắc sâu vào ý thức của Chu Lạc.
Nam Nhã lật giở một hồi, ngẩng đầu lên:"Bộ này nhập vào 15/10 năm ngoái, bán đi vào ngày 20/10... A em nhớ ra rồi, người mua nó là Trần Linh."
"Có chắc là cô ấy không? Chỉ có một bộ duy nhất thôi sao?" Lâm Phương Lộ cười cười:"Cho anh xem sổ ghi chép của em một chút."
Nam Nhã gấp quyển sổ lại hỏi:"Xảy ra chuyện gì?"
"Em cũng biết rõ vài người đã nhìn thấy Trần Linh xuất hiện ở gần nhà Từ Nghị vào đêm mưa hôm đó, là vào khoảng thời gian từ năm rưỡi đến sáu giờ chiều. Qua lời kể của các nhân chứng này, bọn anh xác nhận được Từ Nghị sống với nhân tình, vụ án này mới lần ra chút manh mối. Nhưng Trần Linh nói trong chuyện này có âm mưu khác, còn nói những lời khai của nhân chứng là sai sự thật, muốn đối chất với họ. Thân phận của nhân chứng vốn được bảo mật, không thể nói ra, nên cô ta nói bọn anh bịa đặt vu khống."
Nam Nhã không nói gì, vẻ mặt lạnh nhạt, người chồng đã chết của cô gian díu với người phụ nữ khác, đây chẳng phải chuyện vui vẻ gì. Lâm Phương Lộ cũng nhìn ra, thanh âm ôn hòa, uyển chuyển nói:"Chuyện đều là quá khứ rồi, đừng nghĩ thêm nữa."
Nam Nhã cụp mắt xuống:"Em biết." Một giây sau lại nói:"Chuyện ai nhìn thấy cô ta quan trọng lắm sao? Theo em thấy quan trọng là ai đã cho Từ Nghị uống rượu và uống thuốc an thần kìa. Ngày đó cô ta vẫn luôn ở cùng Từ Nghị phải không?"
"Phải. Trong khoảng thời gian về nhà rồi lái xe đi, Từ Nghị và cô ta vẫn luôn ở cạnh nhau."
"Không còn ai đến nhà Từ Nghị và gặp mặt anh ta nữa sao?"
Lâm Phương Lộ nhíu mày:"Phải."
"Như vậy chứng tỏ chẳng còn ai đáng nghi nữa rồi."
"..."
"Cô ta muốn làm rối loạn lên để dời sự chú ý thôi, các anh cũng bị đánh lạc hướng sao?"
Lâm Phương Lộ cúi đầu nói:"Nam Nhã tuy rằng mọi thứ đều chỉ về phía Trần Linh, nhưng chúng ta không có bằng chứng xác thực. Vụ án này, có lẽ... Anh không ngờ vừa nhận chức ở đây liền gặp phải một vụ như vậy."
Nam Nhã khẽ nhếch môi:"Nói thật, em chẳng quan tâm."
Lâm Phương Lộ cũng biết, lại lảng sang chuyện khác:"Hôm Từ Nghị chết là ngày kỉ niệm cưới của hai người sao?"
Nam Nhã nói:"Đúng vậy, sao thế?"
"Trần Linh nói em muốn cứu vãn cuộc hôn nhân nên gọi Từ Nghị từ trên thành phố trở về nhà, còn hẹn sáu giờ gặp mặt. Trần Linh muốn phá đám liền chuẩn bị thức ăn và rượu để Từ Nghị say khướt lại bất hòa với em. Cô ta để một mình Từ Nghị lái xe quay về chỗ em."
Nam Nhã nhăn mày, không thể tin được nói:"Em níu kéo Từ Nghị? Lời như vậy mà cô ta cũng nói được sao?"
Lâm Phương Lộ thở dài:"Lời khai của cô ta quả thực lộn xộn."
Nam Nhã nói:"Nếu em muốn chuẩn bị cho ngày kỉ niệm cưới này đã không ở lại tiệm may chờ sửa xong máy tính rồi, phải vội vàng về nhà chuẩn bị cơm nước thịnh soạn chứ?"
Lâm Phương Lộ gật đầu tỏ ý đồng tình.
Nam Nhã hỏi:"Anh muốn đưa mấy chuyện này vào bản báo cáo?"
Lâm Phương Lộ lúng túng gật đầu.
"Tuy rằng đã được kết án là chuyện ngoài ý muốn nhưng Trần Linh yêu cầu bọn anh rửa sạch oan ức cho cô ta, dạo này người trên trấn đều..." Lâm Phương Lộ khó tiếp tục nói được nữa.
Nam Nhã chẳng buồn đoái hoài, Lâm Phương Lộ đoán rằng cô chẳng ưa gì Trần Linh nên cũng không hỏi thêm gì nữa, ngược lại hỏi han mấy chuyện gần đây của nhà Nam Nhã, quan tâm các kiểu mới chịu rời đi.
Nam Nhã kéo cửa cuốn xuống, quay trở lại ngồi trước quầy thu dọn đồ đạc. Ngay sau đó, con rối nhỏ mặc sườn xám xuất hiện trước mắt cô, nhảy chân sáo trên bàn:"Nam Nhã không vui sao? Để tôi nhảy một điệu cho cô xem nhé!"
Dứt lời, con rối liền nhảy múa trên bàn, đôi chân búng loạn, chẳng còn dáng vẻ yểu điệu thướt tha gì nữa, múa may quay cuồng.
Nam Nhã bật cười, trừng mắt nhìn Chu Lạc.
"Oa, cười rồi kìa!"
Nam Nhã nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, không biết tại sao trước mặt cậu, cô lại đặc biệt dễ dàng bị an ủi. Con gái động cái gì cũng được, nhưng tốt nhất là đừng động lòng, chỉ cần giao trái tim ra, liền gặp phải đối thủ.
Chu Lạc thu hồi con rối, ngồi xuống quầy, nghiêng người nhìn cô cười, cậu cũng cười, giơ tay lên vén vài sợi tóc mai trên trán cô, ánh mắt sâu thẳm, chậm rãi nhìn thẳng vào mắt cô:"Mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi, Nhã Nhã."
"Chị biết." Nam Nhã nói, mỉm cười.
Cô thu dọn mọi thứ xong xuôi, đứng lên:"Được rồi, chị đi đón Uyển Loan, cậu cũng đi về đi."
Mới vừa quay lưng lại, Chu Lạc đã bước lên, ôm lấy cô từ phía sau, cái ôm rất nhẹ.
Nam Nhã sững sờ ngây ngẩn.
Chu Lạc cúi đầu, cằm tựa trên vai cô, tìm một vị trí thoải mái, lại vô cùng thân thiết, dán chặt vào gò má cô.
Trong phòng mờ tối, cậu ôm cô, dùng gương mặt vuốt ve an ủi cô, cô không cự tuyệt.
Trái tim cậu mềm nhũn, cả người đều mềm nhũn.
Cậu khẽ nói bên tai cô:"Từ từ hãy đi, cho em ba mươi giây thôi, em đọc một bài thơ cho chị nghe nhé?"
Nam Nhã khẽ cười, nói:"Ừ, đọc đi."
"Bao người yêu nhất thời, vui vẻ đẹp
Họ si mê giả dối hoặc chân tình
Riêng có kẻ, yêu hồn em lãng đãng
Khuôn mặt buồn biến đổi nét hoa xinh."
Trên bàn, chiếc chong chóng rực rỡ sắc màu nhẹ nhàng quay quay, ánh sáng ôn hòa tỏa ra từ chiếc đèn bàn chiếu lên đôi mắt của hai người, toàn bộ thế giới đều trở nên dịu dàng.
Nam Nhã cười:"Ghen thì nói là ghen, còn bày đặt vòng vo tam quốc, thơ văn lai láng!"
Chu Lạc im lặng, khẽ hừ một tiếng.
"Còn kéo chị vào, không thích chị già hơn cậu sao?"
"Không, ý em muốn nói, chờ chị già rồi, người yêu chị sẽ càng ngày càng ít đi, nhưng em không giống họ, em sẽ luôn ở bên cạnh chị."
Nam Nhã từ từ nở nụ cười, càng lúc càng rạng rỡ.
"Chị đợi em một chút thôi." Chu Lạc nhẹ giọng nói bên tai cô:"Chỉ còn ba tháng nữa, chỉ cần chờ thêm một xíu, bước sang tháng chín, em sẽ dẫn chị đi."
Trái tim Nam Nhã run lên, cảm động, dịu dàng nhưng cũng thấp thỏm, không yên.