Tiểu Minh, Tôi Bắt Em Về Làm Vợ !!!

Chương 9: Chương 9



Lãng Minh xin ông chủ ở đấy một công việc.
"Lãng Minh, cậu có muốn được nhiều tiền hơn không?"
"Tôi phải làm thế nào?"
Lãng Minh được cho mặc một bộ đồ vô cùng gọn gàng.

Lãng Minh sẽ vào vai "cậu bồi bàn may mắn".

"Hôm nay, chúng ta có khách quý.

Cậu sẽ có cơ hội kiếm được nhiều tiền đấy."
Lãng Minh thấy có chút sợ.

Nhìn thái độ của ông chủ, anh cũng đoán được.

Quán bar được một người bao hết nên không còn một bóng người nào nữa.
Và người đó là Phong Thần Dật\- đối tác của Tần Thiên Lăng.

Anh ta có một cuộc hẹn với Tần Thiên Lăng ở quán bar đó.

Phòng Thần Dật đến sớm hơn.
"Ngài Phong, hoan nghênh."\_Ông chủ quán bar
"Những gì tôi bảo đã chuẩn bị hết chưa?"
"Vâng...Tốt hết rồi ạ."
Ông chủ dẫn một vài người khác với Lãng Minh lại trước Phong Thần Dật.
"Được rồi.

Chuẩn bị đón khách.

Lát nữa, Boss Tần sẽ đến đây."\_Phong Thần Dật ngồi xuống ghế
Ông chủ quán bar cho người sắp xếp người ra đón Tần Thiên Lăng.

Đứng đợi một tí thì Tần Thiên Lăng cũng đến.

Anh bước xuống xe rồi chầm chậm đi vào.

"Ngài Phong đang đợi ngài."\_Ông chủ quán bar
Tần Thiên Lăng đến chỗ Phong Thần Dật.
"Chào Boss Tần, đến rất đúng giờ."
"Vào vấn đề chính đi."
"Hôm nay, tôi đem tới một hợp đồng có lợi cho đôi bên."
"Hời...!nghe không hợp lí.

Tôi nghĩ hợp đồng anh đưa tôi chỉ có lợi cho bên anh."
"Boss Tần lầm rồi.

Tôi sẽ có một món quà mà chắc chắn anh sẽ thích."
Tần Thiên Lăng làm vẻ nghi ngờ.
"Được rồi.

Ra đây đi."\_Phong Thần Dật bảo
Lãng Minh cùng một số người khác bước ra.
"Đây là quà cho tôi?"
"Đúng vậy.

Anh cứ thoải mái mà chọn."
Đương nhiên, Tần Thiên Lăng thấy Lãng Minh ở đây thì rất tức giận.
"Được thôi.

Bảo cậu đứng ở giữa lại đây."
Ngay khi thấy Tần Thiên Lăng là mặt Lãng Minh chỉ nhìn chằm chằm xuống đất.

"Này, kêu cậu kìa."\_Ông chủ quán bar bảo Lãng Minh
"Lại đây."\_Tần Thiên Lăng
Lãng Minh ngồi xuống cạnh Tần Thiên Lăng.
"Phong Thần Dật, chỉ có bấy nhiêu.


Cậu bảo tôi phải kí cái hợp đồng này.

Cậu ở đây mà mơ đi."
Tần Thiên Lăng vứt cái hợp đồng đấy vào người Phong Thần Dật.
"Đi thôi."\_Tần Thiên Lăng mạnh bạo kéo Lãng Minh ra ngoài
"Này...này...buông tôi ra."\_Lãng Minh
"Tại sao cậu lại đến làm việc ở đó?"\_
Tần Thiên Lăng
"Vậy tại sao tôi phải giải thích với anh?"
"Lãng Minh, em trả lời tôi."\_Hai tay Tần Thiên Lăng bám chặt vào vai Lãng Minh
Lãng Minh im lặng nhìn theo hướng khác.

"Này...!nhìn tôi."
"Tần Thiên Lăng, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo anh.

Anh chẳng là cái thá gì mà có thể xâm phạm vào cuộc sống riêng tư của tôi."
"Tôi là sếp của em.

Tôi ra lệnh cho em không được làm việc ở quán bar đó nữa."
"Đã hết giờ làm việc ở công ty.

Anh bảo tôi làm theo ý anh.

Đúng là tên điên."
Lãng Minh chạy về quán bar.
"Ông chủ...!cho tôi xin tiền lương ạ."
"Chẳng làm được gì mà đòi tiền lương? Cậu ra kia phục vụ ngài Phong thì ít ra có thể nhận lương đó."
"Vâng.

Tôi đi ngay."
Lãng Minh đi đến chỗ Phong Thần Dật.
"Để tôi rót rượu cho ngài."
"Cậu không phải đi theo tên Tần Thiên Lăng kia rồi sao? Sao lại ở đây?"
"Vâng...tôi vẫn trong giờ làm việc nên quay về."
"Thế thì lại đây."
Lãng Minh lại gần.
"Vai có hơi mỏi...Cậu xoa bóp giúp tôi?"
"Vâng..."\_Lãng Minh ngoan ngoãn làm theo
Tần Thiên Lăng cũng vừa bước vào.

Phong Thần Dật thấy thế liền ôm lấy Lãng Minh.
"Ngài Phong, buông tôi ra đi."
"Cậu ngoan ngoãn đi.

Sẽ có phần thưởng lớn."
"Này..."\_Tần Thiên Lăng nói lớn
"Boss Tần, sao anh quay lại?"\_Phong Thần Dật vẫn đang ôm Lãng Minh
"Tôi bảo cậu bỏ cậu ấy ra."
"Thế nào? Anh chẳng có quyền để sai khiến tôi."
Tần Thiên Lăng bước lại gần ông chủ quán bar.
"Cái thẻ này chứa 3000 nhân dân tệ.

Ông phải sa thải Lãng Minh và không bao giờ nhận cậu ấy đến đây làm việc."
"Ha...ha...Chuyện nhỏ..."
"Lãng Minh, cậu bị sa thải.

Chỗ này, không nhận cậu làm việc nữa."
"Tại sao vậy?"\_Lãng Minh hỏi
"Thì cậu đã bị sa thải rồi."\_Tần Thiên Lăng kéo Lãng Minh khỏi Phong Thần Dật
"Thế là cậu không được viện cớ làm việc nữa đấy."
Tần Thiên Lăng vác Lãng Minh trên vai đi ra xe.
"Tần Thiên Lăng, anh thải tôi xuống."
Tần Thiên Lăng vứt hẳn Lãng Minh vào xe rồi lái xe đi.
"Anh đưa tôi đi đâu vậy, Tần Thiên Lăng?"
Lãng Minh định mở cửa ra ngoài nhưng không thể.
"Cậu đừng có tốn sức.


Tôi khoá hết tất cả các cửa rồi."
"Tên khốn...anh phá công việc làm thêm của tôi.

Bây giờ, anh lại đưa tôi đi đâu?"
Tần Thiên Lăng mặc kệ Lãng Minh kêu gào.

Anh lái xe đến thẳng nhà anh.

"Đưa tôi đến nhà của anh làm gì?"\_
Lãng Minh
Tần Thiên Lăng mở cửa rồi tiếp tục vác Lãng Minh trên vai.
Lãng Minh liên tục vùng vẫy nhưng với sức lực của anh chẳng là gì so với Tần Thiên Lăng.
Tần Thiên Lăng vứt Lãng Minh vào cái bồn tắm.

Anh bật vòi nước.
"Lúc nãy, tên kia ôm cậu ở chỗ nào? Tôi sẽ rửa sạch hết cho cậu."
Tần Thiên Lăng liền xả nước vào người Lãng Minh.
"Ở đây...hả? Hay ở đây?"
"Tần Thiên Lăng, anh mau dừng lại...Dừng lại đi.

Anh bị cái gì thế hả?"
"Sao cậu lại ngồi yên cho tên kia ôm, Lãng Minh? Cậu muốn làm tôi tức đến chết sao?"
"Hắt...xì....hắt xì...Anh dừng lại đi, Tần Thiên Lăng."
Tần Thiên Lăng như hoàn hồn.

Anh mới vừa làm gì vậy.

Anh nhìn Lãng Minh ướt sũng.

Tay anh lập tức buông cái vòi nước xuống đất.
"Hắt...xì...Tôi lạnh quá..."\_Lãng Minh run rẩy
"À...à...Xin...lỗi."
Tần Thiên Lăng quấn một khăn vào người Lãng Minh.

Sau đó, anh bế Lãng Minh ra ngoài.
Tần Thiên Lăng lấy thêm một cái khăn khác rồi lau tóc cho Lãng Minh.
Chính Lãng Minh cũng bất ngờ, "tên quái thú" lúc nãy đã biến mất.

Còn bây giờ là một Tần Thiên Lăng dịu dàng.

"Hắt...xì..."
"Cậu lạnh lắm không?"
"Người tôi ướt sũng thế này mà bảo không lạnh thì có hợp lí không?"
"Tôi xin lỗi."
Tần Thiên Lăng ôm lấy Lãng Minh.
"Cậu có thấy đỡ lạnh không?"
"Gì đây? Tự dưng lại ôm mình."\_Nội tâm của Lãng Minh
"Không trả lời..."\_Tần Thiên Lăng nhìn Lãng Minh
"Anh...anh...có thể cho tôi mượn một bộ y phục không?"
"Được...được.

Tôi đi lấy cho cậu."
Lãng Minh chẳng hiểu nỗi được cái tình huống này.
Tần Thiên Lăng trở lại.

"Đây...của cậu."
"Cảm ơn..."
Lãng Minh đi vào phòng tắm thay y phục.

Anh bước ra thì không thấy Tần Thiên Lăng đâu.
Lãng Minh đành đi xuống nhà.

Tần Thiên Lăng đứng sẵn ở cuối cầu thang.


Anh cứ sợ Lãng Minh chạy mất không bằng.

"Chắc là cậu chưa ăn gì? Cậu xuống ăn rồi còn uống thuốc."
"Ờ...ờ...ờ..."
Bây giờ, không biết mối quan hệ của hai người này là gì nữa.
Lãng Minh đi trước, Tần Thiên Lăng đi phía sau.

Lãng Minh ngồi xuống bàn.

Tần Thiên Lăng cũng làm như vậy.

"Ờ...nếu anh bận thì có thể đi làm việc."
"Không bận."
"Ò..."
Lãng Minh ngồi ăn mà Tần Thiên Lăng cứ nhìn chằm chằm anh.
"Mặt...tôi có dính gì hả?"
"Có."
"Ở đâu vậy?"
"Đừng tìm.

Mặt cậu dính sự xinh đẹp.

Lau cũng không sạch đâu."
"Má...ơi...Tên này bị sao thế? Ăn nói cứ kỳ lạ."\_Nội tâm Lãng Minh
"Thức ăn không vừa miệng sao?"
"Ngon...rất ngon mà."
"Vậy thì ăn nhiều vào."
Lãng Minh cứ thế mà ngồi ăn với sự giám sát của Tần Thiên Lăng.
"Tôi ăn xong rồi.

Có thể đi được không?"
"Không được.

Phải uống thuốc."
"Ừ..."
Lãng Minh nhanh chóng uống thuốc.
"Tôi đi được rồi phải không?"
"Ừ..."
Lãng Minh phóng ra ngoài.

Anh trễ giờ làm ở một quán cà phê rồi.

"Vội vậy sao?"\_Tần Thiên Lăng cũng đuổi theo
Tần Thiên Lăng lên xe đuổi theo.

Đương nhiên phải đuổi kịp vì Lãng Minh chạy bộ mà.
"Tin...tin..."\_Tần Thiên Lăng bóp kèn xe
"Tôi cho cậu đi nhờ.

Lên xe đi."
Lãng Minh nhìn đồng hồ rồi trả lời.
"Vậy, cảm ơn anh."
Lãng Minh tiến đến cửa sau của xe.
"Cửa bị khoá rồi."
"Lên ghế lái phụ mà ngồi."\_Tần Thiên Lăng tỏ vẻ không vui
"Được...thôi."
"Anh đưa tôi đến tiệm cà phê ở ngã ba phía trước."\_Lãng Minh
"Ừ..."
Tần Thiên Lăng lái xe mà không nói gì.
"Đi nhờ xe mà áp lực quá.

Tên này, tính khí nóng lạnh thất thường."\_Nội tâm của Lãng Minh
"Đến nơi rồi."
Lãng Minh xuống xe.
"Cảm ơn, ngài Tần.

Ngài đi thong thả."
Lãng Minh chạy đi trong khi Tần Thiên Lăng chẳng nói được gì.
"Cậu vẫn còn khách sáo với tôi."\_Tần Thiên Lăng
Tần Thiên Lăng chạy xe đi xử lý một số công việc.

Tiệm cà phê mà Lãng Minh làm việc là thuộc hạng sang trọng.

"Tôi là Lãng Minh.


Tôi có xin làm việc ở đây."
"Cậu đi vào thay quần áo.

Rồi ra phục vụ bàn."
"Vâng."
Lãng Minh thay quần áo xong trở lại.

Anh thích nghi với công việc rất tốt.

Lãng Minh ăn nói lịch sự với khách hàng.

Đa số họ đều rất thích cậu nhân viên mới này.
Sau đó, Lãng Minh lại bàn của một vị khách sang trọng.
"Chào quý khách, đây là menu ạ."
"Lãng Minh...cậu làm việc ở đây? Có vẻ cậu thiếu tiền lắm?"\_Liêu Nhất Vỹ
"À...quý khách.

Xin mau chóng gọi thức uống, còn rất vị khách khác đang đợi ạ."
"Còn đưa cái bộ mặt giả tạo của cậu ra trước mặt tôi."\_Liêu Nhất Vỹ
"Quý khách, cô mau chóng gọi thức uống đi ạ."\_Lãng Minh cố gắng kiên trì hết sức
"Được thôi...!Cho tôi một tách espresso."\_Liêu Nhất Vỹ
"Vâng."
Lãng Minh xoay lưng đi thì bị Liêu Nhất Vỹ ngáng chân.
Lãng Minh ngã xuống sàn.
"Tôi không sao."\_Lãng Minh đứng dậy mặc dù đầu gối của anh rất đau
Lãng Minh phục vụ thức uống cho những vị khách thì tới lượt Liêu Nhất Vỹ.
"Chậm chạp.

Tôi đợi rất lâu rồi đó."
"Xin lỗi, quý khách.

Lần sau, tôi sẽ cố gắng hơn."
"Không có lần sau đâu."
Liêu Nhất Vỹ hất tay Lãng Minh làm cốc cà phê rơi xuống người Liêu Nhất Vỹ.
"Cậu làm cái gì thế hả?"\_Liêu Nhất Vỹ nói to để thu hút sự chú ý
Biết không phải lỗi của mình nhưng Lãng Minh vẫn xin lỗi.
"Xin lỗi...xin lỗi.

Tôi lau giúp cô."
"Lau thì cũng không sạch được đâu."
Liêu Nhất Vỹ tát thẳng vào mặt Lãng Minh.

Rồi cô ta nói nhỏ vào tai Lãng Minh.
"Tôi nói rồi.

Tôi sẽ dày vò cậu.

Không chỉ ở công ty đâu."\_Liêu Nhất Vỹ đe dọa
"Gọi ông chủ của cậu ra đây."\_Liêu Nhất Vỹ hét lớn
Không cần gọi thì ông chủ tiệm cà phê đó cũng tự ra gặp Liêu Nhất Vỹ.
"Cô Liêu, có chuyện gì vậy ạ?"
"Nhân viên của ông làm bẩn đồ hiệu của tôi rồi.

Thế tính sao đây?"
"Vậy cô Liêu cứ để lại hoá đơn của bộ y phục cô đang mặc.

Chúng tôi sẽ thanh toán."
"Không cần...không cần.

Chỉ có điều cậu nhân viên kia."\_Liêu Nhất Vỹ ám chỉ Lãng Minh
"Tôi hiểu rồi."
Sau đó, ông chủ tiệm cà phê xoay sang Lãng Minh.
"Đây là tiền lương của cậu hôm nay.

Sau này, không cần đến đây làm việc nữa."
"Cứ như vậy đi.

Cậu có thể rời khỏi ngay bây giờ."
Lãng Minh uất ức rời khỏi trong khi Liêu Nhất Vỹ vô cùng hả hê.

Nhưng có một người đứng phía xa chứng khiến mọi chuyện.
Tần Thiên Lăng xử lý công việc xong, muốn đến xem Lãng Minh thế nào.

Anh không ngờ có chuyện như thế xảy ra với Lãng Minh.

\_Continue\_