Tần Thiên Lăng nằm gục đầu bên cạnh Lãng Minh đến tận sáng. Lúc đó, vẫn còn rất sớm, ánh sáng dịu dịu lọt qua khe của rèm cửa chiếu rọi vào ngay gò má của Lãng Minh.
Lãng Minh trở người, nhướng một phát, tay lại vung nhầm vào đầu Tần Thiên Lăng. Đầu Tần Thiên Lăng chịu một lực không hề nhẹ.
Tay Lãng Minh bất giác rụt lại.
“Ả…gì đây? Nằm một đống thù lù ở đây.”_Nội tâm Lãng Minh
Tần Thiên Lăng mở mắt nhìn Lãng Minh, thình lình đứng bật dậy. Anh dùng bộ mặt kiêu ngạo nhìn vẻ mặt có phần ngốc nghếch của Lãng Minh.
“Thức dậy sớm nhỉ.”_Tần Thiên Lăng nói xong thì dửng dưng đi vào phòng tắm
Lãng Minh ngồi bất động trên giường cho đến khi Tần Thiên Lăng bước ra.
“Ờ…”_Lãng Minh phóng xuống giường vội vàng, tí nữa ngã
Tần Thiên Lăng cười mỉm.
“Nhanh chân lên đi. Tôi không có nhiều thời gian.”
Lãng Minh cuống chân, đánh răng rồi chạy vèo ra.
"Mau đi thay quần áo. "
Lãng Minh thay quần áo xong thì Tần Thiên Lăng đã đi xuống nhà. Lãng Minh đành phải tự tìm đường đi xuống. Anh vừa đặt xuống nấc cuối cùng của bậc thang thì Tần Thiên Lăng chạy đến chỗ của anh.
“Chuyện gì…?”_Lãng Minh hỏi
Tần Thiên Lăng cứ thế một mạch vác Lãng Minh trên vai, để Lãng Minh ngồi xuống bàn ăn.
“Không lạnh sao?”_Tần Thiên Lăng nhanh nhẹn đem một đôi dép lê đến
Sở dĩ nền rất lạnh do được lát bằng đá hoa cương nên Tần Thiên Lăng mới lo lắng như vậy.
Tần Thiên Lăng cúi người, dịu dàng mang dép vào cho Lãng Minh.
“Mặt nạ đâu?”_Tần Thiên Lăng
“Vội quá nên quên lấy…”_Lãng Minh
Tần Thiên Lăng ừ một cái rồi ra lệnh cho bọn người làm trong nhà tránh đi. Anh thật sự quan tâm đến Lãng Minh từng chút một.
Tần Thiên Lăng đứng lên ho khan một tiếng rồi ngồi ngay ngắn vào chỗ, bắt đầu dùng bữa sáng.
Bữa sáng hôm nay là một phần bò bít bết hảo hạng cùng với một ly sữa nóng. Tần Thiên Lăng dùng dao và nĩa một thuần thục, thanh thanh cao cao, tao nhã thưởng thức miếng thịt vừa mềm vừa “ngọt” như Lãng Minh.
So với trước đây, khi Tần Thiên Lăng phải vật lộn với sự cô đơn, thì bây giờ chỉ cần Lãng Minh ở bên cạnh anh thì đã quá đủ.
Sự trở lại của Lãng Minh giúp Tần Thiên Lăng sống một cách vui vẻ và có mục đích.
Tần Thiên Lăng dùng bữa sáng xong thì Lãng Minh uống vội một ngụm sữa.
“Tôi…ăn xong rồi.”
“Lau miệng đi.”
Lãng Minh nghe lời nhanh chóng làm theo.
“Thế tôi đưa cậu về.”
Cả hai người ra chỗ xe. Như thường lệ, cửa xe vẫn được mở đợi Lãng Minh bước vào. Đến lúc này, cảm xúc của anh dành cho Tần Thiên Lăng có chút tốt lên, vì nhận được sự biệt đãi vô điều kiện.
“Đợi sáng mới chịu về, cái cậu họ Tạ kia chắc lo lắng lắm.”_Tần Thiên Lăng tỏ vẻ không vui
“Không sao…cũng có vài bữa tôi phải tan ca nên sáng sớm mới về. Nhất Hữu chắc chắn sẽ không nói gì.”
Tần Thiên Lăng chẳng buồn nói năng gì, bộ mặt bí xị.
“À…Nhất Hữu chỉ nghi ngờ khi tôi về cỡ 1h-2h sáng gì đó, vì tan ca cùng lắm tới 12h đêm.”_Lãng Minh giải thích thêm
Tần Thiên Lăng càng khó chịu hơn nên Lãng Minh buộc miệng thêm vào một câu.
“Nên tôi…mới cầu xin ở lại nhà anh.”
Chính Lãng Minh còn phải hoảng với chính anh.
“Nói bậy bạ gì thế này? Mình có cầu xin anh ta bao giờ?”_Nội tâm bối rối của Lãng Minh
“Cầu xin sao? Khá dễ thương.”_
Nội tâm Tần Thiên Lăng phấn kích
Lãng Minh lúng túng, thấy gần đến chỗ khu anh ở nên bảo Tần Thiên Lăng dừng xe.
“Chỗ tôi xuống ở đây đi…không cần đưa đến tận nơi.”
Tần Thiên Lăng cũng làm theo ý của Lãng Minh. Động tác mở cửa của Lãng Minh khá vụng về, bước xuống xe.
Lãng Minh chưa kịp quay lưng đi thì Tần Thiên Lăng gọi lại.
“Còn 5 ngày để cậu quyết định đến sống cùng tôi. Suy nghĩ cho cẩn thận vào.”
Nói xong, Tần Thiên Lăng lái xe đi một cách cực ngầu, để lại một chút bụi bay vào mặt Lãng Minh.
“Anh ta nhắc thì mình mới nhớ.”_ Lãng Minh
Suốt đoạn đường đi trên vỉa hè, Lãng Minh liên tục nghĩ về chuyện đó. Chỉ mới một hôm thì suy nghĩ của Lãng Minh đã bị lung lay. Anh đã bị chiếc giường êm ái ở nhà Tần Thiên Lăng quyến rũ. Thật sự anh có muốn thoát khỏi khu ổ chuột nghèo nàn, đến hưởng những vinh hoa phú quý của cuộc sống an nhàn hay tiếp tục cái cuộc sống mà phải lo từng bữa cơm cùng với Tạ Nhất Hữu.
Đi bộ một lúc, thì cũng đến nơi. Cửa căn bản không khoá nên Lãng Minh đẩy cửa bước vào. Tạ Nhất Hữu nghe thấy động tĩnh thì biết Lãng Minh trở về.
“Anh lại tan ca à?”
“Ừ…mệt hết cả người.”
Lãng Minh cũng không hiểu, tại sao não bộ của anh lại lệnh cho anh nói dối- việc trước đây anh từng làm với Tạ Nhất Hữu. Anh vì Tần Thiên Lăng sao???
“Anh đã ăn sáng chưa?”
“Ừ…gặm bánh mì rồi.”
“Thế à?”
Lãng Minh bỗng chợt nhớ ra một chuyện.
“Anh có việc phải đi làm ngay.”_ Lãng Minh bỗng dưng rời đi
“Sao anh ấy vội thế?”_Tạ Nhất Hữu
Lãng Minh về đến thì mới nhớ ra sẽ có kết quả ADN với Tần Thiên Lăng vào 7h sáng hôm nay. Do Lãng Minh vội vội vàng vàng nên đến bệnh viện rất sớm, còn tận 15 phút mới 7h.
Lãng Minh nhìn đồng hồ rồi xuống ghế, anh thở dài.
“Tại sao mình phải trông chờ như vậy?”
Từng chuyển động của những chiếc kim trên đồng hồ đều được Lãng Minh chăm chú theo dõi. Cuối cùng anh cũng được gọi vào để nhận kết quả. Lãng Minh phải bước qua một dãy hành lang dài để đến chỗ nhận kết quả xét nghiệm.
Lãng Minh nhận được một cái phong bì to, màu vàng, bên trong chưa rất nhiều giấy. Nhưng chủ yếu, anh chỉ cần xem một tờ giấy duy nhất.
Lãng Minh nhìn từ đầu trang giấy thì có rất nhiều thông tin nào là kiểu gen, các loại nhiễm sắc thể. Nhưng Lãng Minh nhìn thấy dòng chữ quan hệ HỌ HÀNG to tướng cùng với dòng chữ “độ uy tín 99,99%”.
Tâm trạng Lãng Minh lập tức rơi xuống vực thẳm. Một năm nay, anh sống chui rút trong khu ổ chuột, căn bản không có ý niệm tìm người thân hay bạn bè. Tự dưng, đùng một phát xuất hiện một người anh trai.
Tuy nhiên, hiện thực bây giờ không làm cho Lãng Minh vui chút nào, ngược lại cực kỳ khó chịu. Anh không thích cái cảm giác này chút nào, nó khiến anh bức rứt kiểu gì ấy. Phải chăng không muốn làm em trai một người như Tần Thiên Lăng sao? Làm em trai một người giàu có như vậy sẽ có phúc, mà tại sao anh chán ghét việc đó.
“Mình thật sự là em trai của người đó sao?”
Lãng Minh gần như suy sụp. Điều gì đã làm anh trở nên như vậy???
Bên phía Tần Thiên Lăng, anh đang ở văn phòng cùng với Đặng Tiêu Tư.
“Boss…hôm nay có kết quả ADN rồi ạ.”
“Tốt. Tiếp tục cử người theo dõi em ấy.”
“Vâng.”_Đặng Tiêu Tư rời khỏi văn phòng
Tần Thiên Lăng xoay nghế lại, lấy xuống tấm hình Lãng Minh đặt trên kệ.
“Ai bảo em sống cùng nam nhân khác. Anh sẽ kéo em về sớm thôi. Mau đến tìm anh đi, tiểu bảo bối.”_