Tần Thiên Lăng đưa A Bối vào trường, có rất nhiều người ra xem hai bố con soái ca nhà họ Tần đi vào. Anh vẫn chán ghét cái cảnh này, vội vã rời đi.
Như bao ngày, lịch trình Tần Thiên Lăng cho Đặng Tiêu Tư-trợ lý của anh báo cáo. Hôm nay, anh có một buổi gặp mặt với bên công ty đối tác của Mễ Khắc Hoàng.
Vừa dứt câu, Lãng Minh đã bị đánh tới tấp vào bụng. Anh cố gắng chống trả nhưng chẳng giữ lại được xu nào.
Hiện tại, Lãng Minh là một kẻ lang thang cứ sống lủi thủi ở các con hẻm nhỏ. Anh chẳng biết mình là ai, cả tên của bản thân cũng không có chút ký ức nào.
Đã vậy, khuôn mặt của Lãng Minh bị biến dạng hết nửa bên trái. Vết thương trên mặt là do lửa đốt mà gây nên, để lại một mảng sẹo dài.
Vài chỗ trên mặt Lãng Minh có hiện lên gân xanh và cả mạch máu, vẻ ngoài đó có thể doạ người vào ban đêm là đúng chuẩn.
Lãng Minh với vẻ ngoài như vậy, chẳng ai nhận anh vào làm việc. Anh có thể đi bốc vác, làm những công việc tay chân. Mà đối với sức lực của Lãng Minh, gắng hết sức thì cũng chỉ đủ tiền cho một bữa cơm.
Bây giờ chỉ có chút tiền mà cũng bị bọn côn đồ cướp mất, anh cứ vậy đi lang thang khắp phố. Nhìn thấy Lãng Minh, ai nấy đều né tránh.
Bộ dạng nhếch nhách cộng với gương mặt có chút đáng sợ khiến mọi người xung quanh né tránh Lãng Minh, coi anh như một sinh vật lạ vậy.
Anh thẫn thờ đúng trước vạch kẻ đường đợi đèn đỏ. Đôi mắt dính chặt xuống đường như kiểu ở đó có gì đó đáng nhìn lắm.
Vừa đèn đỏ, một chiếc xe đậu ngay cạnh Lãng Minh. Anh giật mình cất bước đi một cách lặng lẽ.
Lặng lẽ như cách Lãng Minh lướt qua ngay Tần Thiên Lăng. Lãng Minh và Tần Thiên Lăng đã gặp phải nhau, và họ chẳng biết điều đó.
Lãng Minh bước đi, làn gió nhẹ làm tóc Lãng Minh bay nhẹ trong không khí. Tần Thiên Lăng đưa mắt nhìn phía khác thì Lãng Minh trùng hợp đi ngang qua. Khi Tần Thiên Lăng nhìn lại, Lãng Minh đã đi mất hút.
Cả hai lướt qua nhau một cách vô tình, số phận đang trêu đùa một cách quá đáng đối với cuộc sống với hai người. Cả hai người không biết sự tồn tại của nhau dù là đã ở rất gần.
Sau đó, Tần Thiên Lăng trở về công ty. Như thường lệ, Chu Bạch Nhân-thư ký, được sắp xếp vị trí ngồi ở trước cửa văn phòng. Mà Tần Thiên Lăng chẳng để ý nổi cậu ta, đi thẳng vào trong.
Bên trong văn phòng, Tần Thiên Lăng vẫn còn để yên bàn làm việc của Lãng Minh. Những bức ảnh của Lãng Minh được bày khắp phòng. Tần Thiên Lăng cố ý tạo ra không gian Lãng Minh vẫn luôn ở cạnh anh.
Mặc dù vậy, văn phòng của Tần Thiên Lăng vẫn lạnh tanh, toàn là tiếng bút ký tên của anh. Tần Thiên Lăng gồng mình làm hết tất cả rồi dứt khoát bước ra ngoài.
“Chiều nay, huỷ hết lịch cho tôi.”_
Tần Thiên Lăng nói với Chu Bạch Nhân rồi rời đi
Tần Thiên Lăng đi thẳng đến căn nhà trọ cũ của Lãng Minh. Anh đã mua hẳn nó lại với giá cao.
Tần Thiên Lăng nhớ Lãng Minh lắm rồi, anh nghĩ tới mỗi nơi này để khuây khoả. Anh ra lệnh cho tài xế dừng xe, nhanh chóng bước lên căn phòng trọ.
Đã qua một năm, đồ đạc trong phòng chắc sẽ đống bụi trên đó nhưng vẫn cực kỳ sạch sẽ. Hằng ngày, Tần Thiên Lăng vẫn cho người dọn dẹp phòng.
Tần Thiên Lăng đến căn trọ này chỉ đơn giản nhìn lại những đồ vật mà Lãng Minh đã từng sử dụng qua. Anh đều lưu giữ tất cả mọi thứ liên quan đến Lãng Minh vô cùng kỹ càng.
Tần Thiên Lăng chỉ có mỗi việc ngồi ở đó đã chiếm hơn một tiếng đồng hồ. Anh từ từ tiến tới mở cửa sổ ra hít thở một tí.
Anh nhìn ra xa rồi thu tầm mắt lại. Đột ngột, lồng ngực anh đập cực kỳ mạnh, đôi mắt mở to.