Hai người tìm đến một quán ăn vặt nhỏ ở trong khu chợ, Mai cầm menu lên gọi mấy món, nhưng Vương Đình
Quân lại nhíu mày, mấy món ăn gì đâu mà lạ hoắc lạ hơ
Nhìn quán ăn vặt nhỏ nhỏ, có chút bẩn anh không biết có thức ăn có an toàn vệ sinh thực phẩm không nữa.
Đây là lần đầu tiên anh đến những chỗ như thế này!
Nhìn xung quanh không khí nhộn nhịp của khu chợ, mọi người ai nấy vẫn trò chuyện, cười đùa với nhau, tất cả đều rất thoải mái.
Rất nhanh những món ăn đã được mang lên, đây đều là những món ăn vặt phổ biến của giới trẻ ở thành phố này, đặc biệt là sinh viên. Thời sinh viên của cô cũng thường xuyên đi đến đây với Vân Hạ và Ly, nhớ lại lúc đó, thật vô tư, trong trẻo, không có một thứ tạp chất nào….
Mai đưa một miếng bánh tráng nướng cho Vương Đình Quân, anh cầm lấy nhưng lại không dám đặt nó vào miệng, còn Mai cũng cầm lên cắn một miếng dòn tan, vừa nhai ngồm ngoàm vừa nhìn anh hỏi:
“Sao vậy? Đừng nói là anh chưa bao giờ ăn cái này nha?”.
“Ừm!”
Mai đang ăn cũng phải bụm miệng lại, không thể tin tưởng được, một món ăn đầy hương vị như vậy mà cũng chưa ăn.
“Thật sao? Vậy anh nói xem thanh xuân của anh đã trải qua như thế nào mà không biết món ăn này?”
“Mấy món ăn này rất phổ biến sao?”
“Chứ gì nữa, anh không biết đâu, khu chợ này và những món ăn này là thanh xuân của em đấy, không ngờ thanh xuân của anh lại nghèo nàn đến vậy. Anh ăn thử
một miếng đi?”
Thấy Mai hào hứng như vậy, Vương Đình Quân cũng đưa miếng bánh tráng nướng lên miệng cắn một miếng. Bánh tráng được nướng chín, rất giòn, quyện thêm hương thơm của trứng cút, hành lá và tép khô, cùng một ít tương ớt, rất vừa miệng.
“Sao nào?”
Anh gật đầu một cái, nói: “Ừm, cũng được!”.
Hừ! Ngon thì nói là ngon đi, còn bày đặt cũng được, anh và Thiên Từ đúng là đúc ra từ một khuôn, cha nào Con nấy, không bao giờ khen người khác lấy một câu cho tử tế.
Dưới sự cổ vũ của Mai, Vương Đình Quân lần lượt thử hết các món cô gọi, lúc đầu thì còn chút rụt rè chứ sau đó thì lại ăn nhiệt tình.
Anh nghĩ do anh đang đói thôi!
Đi mua sắm lượn lờ cả buổi chiều nên hơi đói, chứ không phải anh thích ăn đầu!
Ừm! Anh cứ chối nữa đi!
Hai người đi một vòng nữa rồi anh lái xe chở cô đến một khách sạn sáu sao ở trung tâm thành phố.
“Sao không về nhà mà đến đây vậy?” Anh nhìn cô nở một nụ cười hơi gian manh:
“Tân hôn của chúng ta, đổi địa điểm một chút tạo không khí mới mẻ, không được à?”
Còn bày đặt không khí mới mẻ, chưa biết thì ra anh cũng có một mặt như vậy đó nha!
Hai người đi lên một phòng tổng thống đặt trước, Mai choáng ngợp khi vừa bước vào phòng, tất cả nội thất như được dát vàng, nhuộm một màu xa hoa đẹp mắt.
Người thường chắc chắn không ở nổi những chỗ như thế này.
Đóng cửa lại, anh đi đến ôm cô từ phía sau, đặt một nụ hôn ở vành tai của Mai, hơi thở nóng rực nồng đậm hóc môn nam làm Mai thấy ngứa ngáy trong lòng.
Rõ ràng anh biết hết tất cả mọi điểm nhạy cảm của cô, nụ hôn từ vành tai trượt xuống dái tai, anh ngậm lấy dái tai của cô rồi thì thầm:
“Vợ, anh yêu em!” Sau đó bàn tay bắt đầu không an phận chạm vào
Anh nghĩ do anh đang đói thôi!
Đi mua sắm lượn lờ cả buổi chiều nên hơi đói, chứ không phải anh thích ăn đâu!
Ừm! Anh cứ chối nữa đi!
Hai người đi một vòng nữa rồi anh lái xe chở cô đến một khách sạn sáu sao ở trung tâm thành phố.